Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 352: Chương 352: Cứ coi như bữa sáng anh làm đi




Ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lạc Mộ Thâm, lại nhìn sang tôi, tôi nhìn thấy cơ mặt ông ta khẽ giật giật, ông ta đang cố gắng kiềm chế bản thân. Tôi biết ông ta phải kiềm chế rất khó chịu, tại vì ông ta sợ mình nếu như không kiềm chế được lại cười phá lên, thế không phải là đắc tội với Lạc Mộ Thâm sao? Đắc tội với Diêm Vương Lạc Mộ Thâm này, giống như sẽ không sống được qua ngày nữa rồi.

Cho nên, ông ta gắng sức khống chế mình không được cười ra tiếng.

Thực ra bây giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi và Lạc Mộ Thâm, ai mà không cười được chứ?

Tôi xấu hổ vội vàng cúi đầu xuống. Tôi có thể nói lúc này tôi cũng cảm thất rất mất mặt không?

Xem ra ông chủ béo mập này quen biết Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm mặt không biểu cảm nói: “ Đến để ăn sáng, mau chuẩn bị cho tôi.”

“ Được ạ, mau chuẩn bị phòng đón Lạc tổng.” Ông chủ béo mập đó cười nói.

Tôi đoán bề ngoài ông ta không nói, trong lòng nhất định đang đoán tôi và Lạc Mộ Thâm vừa bị cướp không?

Nhân viên phục vụ đó che mồm dẫn tôi và Lạc Mộ Thâm vào một căn phòng, tôi đoán trong lòng anh ta sẽ đoán tôi và Lạc Mộ Thâm có phải là hai kẻ tâm thần không?

Nghĩ đến đây, tôi nhìn sang Lạc Mộ Thâm: “ Anh nói xem bọn họ có cho rằng em và anh là hai kẻ bị bệnh tâm thần không?”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng lườm tôi một cái: “ Ôi, anh cảm thấy danh tiếng cả đời này của anh bị hủy hoại rồi, có điều, may là tướng mạo đẹp trai. Anh đẹp trai như thế, có lẽ bọn họ sẽ không nghĩ anh là bệnh tâm thần, có điều đầu lợn nào đó thì không biết thế nào.”

Hứ, thằng cha này lúc nào rồi mà cũng không quên khen mình đẹp trai nữa.

Tôi lạnh lùng nói: “ Được thôi, cứ coi như em bị bệnh tâm thần, nhưng anh ôm một đứa bị bệnh tâm thần, ai có thể nhìn ra là anh bình thường chứ?”

Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái, độc địa nói: “ Sớm biết thế này thì anh chẳng gọi em dậy, mình anh chạy đi là được rồi, để mình em thành vịt quay ở đó.”

“ Nếu như em bị cháy, buổi tối mỗi ngày em sẽ hóa thành mùi hương đồ nướng bay ngoài cửa sổ ám chết anh.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Thôi xong, Khổng Tử nói đúng, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, vốn dĩ anh cảm thấy quá đáng, bây giờ cảm thấy đúng thật là như thế.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa lấy áo khoác của mình, lấy hai chiếc găng tay da từ trong túi áo ra, anh ấy vội vàng đến bên cạnh tôi, đeo hai chiếc găng tay đó vào chân tôi.

Các bạn có thể tưởng tượng một chút đôi bàn chân của tôi khi đeo hai đôi găng tay da của đàn ông vào thì trông nó như thế nào không, tóm lại, càng giống bệnh tâm thần hơn.

Ôi.....

Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng cháo tổ yến lên, còn có loại cháo mà tôi không gọi ra được tên. Còn có các món ăn đặc sắc khác.

“ Lạc tổng, đây là cháo và món ăn mà mỗi lần ngài đến đều gọi, chúng tôi còn chuẩn bị cho cô đây một bát cháo tổ yến, dưỡng nhan sắc.” Nhân viên phục vụ đó cười nói.

Xem ra, nhân viên phục vụ này cũng không lạ gì với thói quen của lạc Mộ Thâm.

Mặc dù Lạc Mộ Thâm không thích ăn sáng lắm, nhưng chắc chắn là khách quý ở đây, khác quý đương nhiên phải được tiếp đón chu đáo.

Tôi không kìm được trong lòng thở dài, đây rốt cuộc là thế giới gì thế này.

Lạc Mộ Thâm gật đầu: “ không sai, đúng là cần những món này. Bữa sáng, thanh đạm một chút.”

“ Mời Lạc Tổng và cô dùng bữa.” Nhân viên phục vụ đó kính cẩn nói, rất lễ phép lui ra ngoài.

Lạc Mộ Thâm đẩy bát cháo tổ yến đó đến trước mặt tôi: “ Ôi, đầu lợn, em coi như đây là anh làm nhé?”

“ Vâng, thế thì giả thiết là chúng ta bây giờ vẫn đang ngồi trong nhà, em đang thưởng thức bữa điểm tâm mà anh Đại Thâm làm cho em.” Tôi cười nói.

Ôi, ở cùng Lạc Mộ Thâm, có lúc cũng phải dựa vào sức tưởng tượng, như thế sẽ tương đối lãng mạn, nếu không, vừa nghĩ đến cảnh mình ăn mặc thảm hại chạt từ trong nhà bị cháy ra, nghĩ thôi đã chán rồi.

“ Coi như em thông minh.” Lạc Mộ Tham dùng ngón tay vuốt nhẹ sống mũi tôi, thái độ trên mặt bắt đầu giãn ra trở nên ấm áp, không căng thẳng giống như vừa nãy.

“ Sau này, anh phải luyện tập hơn nữa, làm thế nào cũng phải cho ra được bữa điểm tâm. Nếu không, quá mất mặt ấy.” Lạc Mộ Thâm khó hiểu nói.

“ Dù cho anh Đại Thâm làm cho em cái gì, em cũng cảm thấy ngon, kể cả là ăn không khí cũng thấy ngon.” Tôi cười nói, ăn một miếng cháo tổ yến, quả thật cháo ở đây làm hết sức thơm ngon.

“ mồm miệng em bây giờ ngọt quá đấy.” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên mỉm cười.

Hai chúng tôi thật sự đói chết mất, ăn sạch sẽ tất cả bữa sáng đó mới rời khỏi quán ăn này.

“ Bây giờ đi thẳng đến công ty sao?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Ngốc à, nếu như bây giờ đi thẳng đến công ty, thế thì em lấy cái dây thừng thắt cổ anh chết đi còn hơn.” Lạc Mộ Thâm khẽ lườm tôi, “ Anh mặc thế này em để anh đến thẳng công ty sao? Em ngốc, nhưng anh không ngốc.”

Tôi không kìm được cười phá lên, thực ra, tên Lạc Mộ Thâm này, thật sự là một người cực kỳ đáng yêu.”

Mặc dù sau khi ở cùng với tôi, anh ấy bộc lộ ra rất nhiều khuyết điểm, nhưng tại vì những khuyết điểm này, khiến tôi cảm thấy anh ấy chân thật như thế, không phải hoàn mỹ, hơn nữa tính khí dần nhẹ nhàng.

Lạc Mộ Thâm đương nhiên lại đưa tôi đến nơi chăm sóc sắc đẹp tư nhân đó, Đào Phi Phi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, không kìm được thở dài một hơi.

Tôi đương nhiên biết trong lòng chị ta đang cười thầm tôi, chỉ là ngại nói mà thôi.

Lập tức có trợ lý tạo hình đến, chia nhau thay quần áo cho tôi và Lạc Mộ Thâm, làm tạo hình, từ phòng tạo hình đi ra, hai người chúng tôi lập tức từ kẻ bệnh tâm thần biến thành trạng thái nam thần và nữ thần.

Lúc này Lạc Mộ Thâm mặc trên người chiếc áo len cao cổ màu vàng, màu sắc tươi sáng đẹp đẽ đó càng làm nổi lên làn da của anh ấy, cực kỳ khỏe mạnh gợi cảm, chiếc quần tây màu xám sẫm, áo khoác màu nâu nhạt, khí chất hiên ngang.

Còn tôi, mặc trên người chiếc áo len cổ thấp màu lông ngỗng vàng, chiếc quần ôm chân màu nâu nhath, đôi ủng dài, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền kinh điển Bvl Gari, quấn chiếc khăn len to, đầu đội chiếc mũ len màu trắng, nhìn hết sức đáng yêu hoạt bát.

“ Ưhm, Lạc Tổng và cô Tô nhìn quá đăng đối, ngày đầu tiên lúc hai người đến tôi cảm thấy hai người thật sự là một đôi tiên đồng ngọc nữ mà! Đào Phi Phi cười kính cẩn nói với chúng tôi.

Bây giờ, có lẽ rất nhiều người đều biết tôi là bạn gái của Lạc Mộ Thâm, mặc dù tôi còn chưa quen với điều này lắm.

“ Thế sao?” Lạc Mộ Thâm nghe Đào Phi Phi nói như thế, rõ ràng rất vui vẻ, anh ấy khoác tay lên vai tôi, “ hôm nào cô phối cho chúng tôi đồ đôi xem.”

Mặt tôi càng như phát sốt, đồ đôi sao?

Tôi không kìm được lại nhớ đến hôm mà Dạ Thiên Kỳ mua cho tôi đồ tình nhân.

Dạ Thiên Kỳ, anh bây giờ sống có tốt không?

Tôi bây giờ ở cạnh Lạc Mộ Thâm, chúng tôi rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

“ Đương nhiên rồi, thật hy vọng luôn được làm tạo hình cho hai người, nếu như Lạc Tổng tin tưởng, có thể để tôi đến làm tạo hình trong hôn lễ cho Lạc tổng và cô Tô?” Đào Phi Phi đầy hy vọng nhìn Lạc Mộ Thâm nói.

“ Đến lúc đó nói sau, xem Nhụy Tử, có lẽ sẽ mời thầy tạo hình Châu Âu và Châu Mỹ cũng không biết chừng, tóm lại,Nhụy Tử thích cái nào thì dùng cái đó.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Hôn lễ?

Đó là việc rất xa chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.