Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 351: Chương 351: Ở cùng anh ấy liệu có khuynh gia bại sản không?




“ Tình huống gì thế? Làm bữa sáng thì xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi khẽ cau mày lại.

“ Ai ya, em đừng hỏi nữa, mau mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài.” Lạc Mộ Thâm vuốt nhẹ sống mũi của tôi, anh ấy nhanh chóng lấy quần áo của tôi đến.

“ Uhm?” Tôi hơi ngạc nhiên, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì thế?

“ Mau lên.” Lạc Mộ Thâm vội vàng mặc quần áo của tôi lên người cho tôi, động tác rất nhanh. Tôi giống như một đứa trẻ không biết mặc quần áo vậy, còn anh ấy thì cuống cuồng như một bà mẹ chuẩn bị quần áo đi học cho con vậy.

“ Uhm, anh Đại Thâm, rốt cuộc sao thế?” Tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ, không sai, buổi sáng ngủ dậy thằng cha này đã có gì đó khác thường rồi!

Lạc Mộ Thâm không nói gì nữa, cõng thẳng tôi lên, quay người bước nhanh hướng ra ngoài, trong quá trình này, tôi nghe thấy bên ngoài có những trận hú còi ầm ĩ lên, cũng nhìn thấy trong phòng mình, có khói bao quanh đến sặc người.

Giống như có gì đó bị đốt vậy, đây là tầng lầu thứ mười mấy mà, ai ở bên ngoài chứ?

Tôi tìm đến nơi có âm thanh, phát hiện trong nhà bếp lửa đã bao vây rồi.lúc này, đã có nhân viên chữa cháy đi thang dây lên phòng của chúng tôi, lúc này, bọn họ đang dùng vòi phun nước áp suất cao phun nước vào trong bếp.

Mặt tôi liền tối sầm xuống: “ Anh Đại Thâm, anh nói tình huống nhỏ xảy ra chính là đây sao?”

Mặt Lạc Mộ Thâm đỏ bừng lên, anh ấy hơi ngại nhưng vẫn cố giữ phong độ của mình: “ Ưh, là tình huống nhỏ, vốn vĩ muốn làm điểm tâm ăn sáng cho em, nhưng không cẩn thận làm bếp bị cháy rồi.”

“ Anh ấy à, thật đúng là công tử bột mà! Anh không thể vào bếp nấu cơm được đâu!” Tôi chẳng biết sao đành nói.

“ Này, đứng có nhìn người mà bắt hình dong chứ, em không phải cũng phải học mới biết nấu sao? Em vừa sinh ra đã biết nấu cơm à?” Lạc Mộ Thâm hằm hằm trừng mắt nhìn tôi.

“ Em không phải vừa sinh ra đã biết nấu cơm, nhưng em cũng không đến nỗi đốt bếp mà? May là anh còn kịp thời phản ứng, nếu không em và anh đều biến thành vịt quay rồi. em nói anh Đại Thâm, ở cùng với anh, có phải sinh mệnh cũng nguy hiểm không, em nghi ngờ em ở cùng với anh liệu có tiêu gia bại sản không.” Tôi cười nhạo anh ấy nói.

“ Hứ, thảo nào người ta nói phụ nữ là rất khó chiều, thật đúng mà, không chiều nổi, hễ chiều chuộng gần như là sắp bò lên đỉnh đầu anh rồi,” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, “ Thật là phụ lòng tấm chân tình của anh.”

Nhìn bộ dạng đó của anh ấy, lại nghĩ lại lúc có lửa cháy ở trong bêó, anh ấy ba chân bốn cẳng chạy, tôi không kìm được cười phá lên, cười đến nỗi không ngừng được.

Lạc Mộ Thâm gườm gườm lườm tôi, mắt như sắp lòi cả ra ngoài rồi.

Tôi vùi đầu vào trong lòng của Lạc Mộ Thâm, cười đến run rẩy cả người.

“Cười nữa, anh ném em ra ngoài đấy.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi vội vàng bụm miệng mình lại.

Thế là, Lạc Mộ Thâm ôm tôi, hai người với dáng vẻ tả tơi rơi rụng đi thang máy thẳng xuống hầm để xe, Lạc Mộ Thâm cho tôi ngồi vào trong xe.

Đương nhiên, việc sắp xếp xử lý lửa cháy ở trong nhà chúng tôi không cần quan tâm nữa, Lạc Mộ Thâm đã sắp xếp thuộc hạ dọn dẹp lại tất cả, sau khi chúng tôi về nhà, trong nhà chắc chắn lại trở về sạch sẽ như ban đầu. Ai cũng không biết ở đây đã từng bị cháy, chỉ vì nấu cơm mà bị cháy....

Không sai, đối với thằng cha này mà nói, đây là lợi ích của việc có tiền.

“ Đi đâu thế?” Tôi nhìn sang Lạc Mộ Thâm hỏi.

“ Đi lấp đầy cái bụng, sau đó, đi thay quần áo.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, tôi nhìn anh ấy, hai người dường như không nhịn được cười phá lên.

Vì tránh bị lửa hun cho thành vịt nướng, tôi và Lạc Mộ Thâm tương đối bận rộn, Lạc Mộ Thâm thậm chí đến áo len quần lông cũng không mặc, chỉ là kịp mặc áo sơmi quần trong bên ngoài chùm áo khoác, còn tôi thì sao? Lạc Mộ Thâm mặc cho tôi áo len quần lông rồi, sau đó mặc cho tôi áo khoác, tôi thậm chí còn chưa đi giày nữa.

Nhìn dáng vẻ hai người, thật sự quá nực cười.

“ Anh nói xem hai chúng ta có giống như vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần không?” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm thở dài nhìn tôi: “ Ôi, từ sau khi quen biết em, anh phát hiện anh càng biến thành không bình thường rồi, anh có lúc nào thảm hại như thế này chứ? Anh bây giờ trong lòng lúc nào cũng bị ám ảnh, F.F Chopin cũng không thể làm tan đi đau thương của anh, Trần Cảnh Nhuận( nhà toán học đương đại) cũng không tính ra được diện tích bóng râm phủ trong lòng anh.”

Tôi bụm miệng cười lên: “Này, anh còn trách em à, cũng không phải em bảo anh dậy sớm làm điểm tâm gì đó cho em, anh phải nói anh làm không tốt, làm lửa cháy bếp, lại còn trách em à.”

Lạc Mộ Thâm hằm hằm trừng mắt lườm tôi, lạnh lùng nói: “ Dù sao, sau này nếu như anh bị em hành hạ cho xảy ra chuyện gì, em phụ trách nuôi anh cả đời. Dù sao em đã là người của anh rồi, tôi hôm qua em đã chiếm trọn anh rồi, chúng ta không thể bỏ chạy được nữa rồi, nếu như ai bỏ chạy, thì cả đời này sống không bằng chết!”

Hừ, miệng lưỡi thằng cha này thật quá độc mà.

“ Được được được, em nuôi anh cả đời đã được chưa?” Tôi bĩu môi nói.

Tôi nhìn thấy khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, tôi biết, tôi đã rơi vào trong bẫy của tên tổng giám đốc hồ li này.

Tôi lập tức hơi hối hận, cái đó, tôi bây giờ nuốt lời có được không?

“Em muốn ăn gì thế?” Lạc Mộ Thâm hỏi tôi.

“ Bữa sáng thế nào cũng được, miễn là lấp đầy bụng là được.” Tôi nói, bây giờ bộ dạng chúng tôi thế này, tôi còn bắt bẻ ăn gì được chứ? Chỉ cần có thể ăn là được rồi.

“ ở điểm ăn này anh tương đối bái phục em, ăn gì cũng có thể nuôi sống, ưh, rất dễ nuôi.” Lạc Mộ Thâm vẫn chưa quên lời nói cay độc mà chế giễu tôi.

Tôi lườm Lạc Mộ Thâm một cái, hừ, còn không phải do anh làm mà ra sao?

Lạc Mộ Thâm khởi động xe, chiếc xe sang trọng đó lướt nhanh về phía trước.

Khi chiếc xe thể thao đến trước một quán ăn lịch sự tao nhã, Lạc Mộ Thâm dừng xe xong, vội bế tôi từ trong xe xuống.

Anh ấy cũng biết xấu hổ, cho nên ôm tôi đi thật nhanh vào bên trong quán.

Tại vì cái gì? Tại vì hai chúng tôi bây giờ quả thật là.......đặt vào đâu cũng giống như là hai bông hoa lạ, trông giống như bị đánh tơi bời, quan trọng nhất là, chúng tôi vẫn bước xuống từ trong chiếc xe thể thao đẳng cấp đó.

Tôi nhìn thấy dường như tất cả những ánh mắt đều tập trung nhìn vào chúng tôi, mang đầy vẻ tò mò, nghi ngờ, tôi đoán có lẽ rất nhiều người có ý muốn báo cảnh sát.

Tôi hơi ngại, nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn tự nhiên thoải mái, thằng cha này chỉ là mặc chiếc áo sơmi và quần mùa thu, không mặc áo khoác cũng không làm mất đi dáng vẻ phong độ, ôi, tôi không kìm được trong lòng than thở: Tôi có thể nói đây là thế giới chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài không? Thằng cha này tại sao ăn mặc thành thế này mà lại vẫn khiến người ta muốn nhìn là sao?

Ôi, dù cho mặc thảm hại thế này, cũng không làm che đi vẻ tao nhã tuấn tú của anh ấy.

Quán ăn này trang trí lộng lẫy tao nhã, là một quán ăn bán đồ ăn sáng cao cấp.

Tôi nhìn quanh quán ăn trang hoàng lộng lẫy đó, trong lòng nghĩ một bữa ăn sáng chí ít cũng phải đến nghìn tệ chăng?

Lạc Mộ Thâm ôm tôi đi lên bậc tam cấp, nhân viên tiếp đón mặc đồng phục lập tức chào hỏi: “ Xin mời quý khách vào.”

Lúc này, một người giống như cường hào béo múp đi đến, ông ta nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, lập tức cười nói: “ ôi, đây không phải Lạc Tổng sao? Đây là đang làm nghệ thuật gì vậy? Thật sự nhận không ra được ngài rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.