Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 220: Chương 220: Dạ Thiên Kỳ nguy rồi




Tôi hồi hộp chớp mắt mắt.

Cho đến khi Thôi Táp ngước mắt nhìn tôi, nhìn nét mặt biểu cảm đó của tôi, anh ta nhẹ giọng nói: “ Cô Tô, tôi nói cho cô biết một tin, nhưng cô đừng quá buồn......”

“ Rốt cuộc Dạ Thiên Kỳ làm sao? Thôi Táp, anh mau nói đi, anh đừng có thừa nước đục thả câu doạ chết tôi chứ?” Tôi vội vàng hỏi.

“ Dạ Thiên Kỳ hôm đó không phải truyền máu giúp đứa trẻ sao? Lấy nhiều màu như thế, sau đó còn đánh nhau với Lạc Mộ Thâm, sức khoẻ cực kỳ suy yếu, cậu ấy cố gắng lái xe về nhà, nhưng trên đường về, bị một chiếc xe tông vào đuôi xe, Thiên Kỳ cậu ấy.........cậu ấy.........” Giọng nói của Thôi Táp nghẹn ngào.

Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt vậy.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tai mình lùng bùng, gần như sắp ngất đi rồi.

“ Thiên Kỳ.....cậu ấy......nguy rồi......” Thôi Táp chảy nước mắt, “ Cô Tô, bây giờ Dạ Thiên Kỳ chỉ còn chờ trút hơi thở cuối cùng, cậu ấy muốn gặp cô, tôi tìm cô suốt, nhưng điện thoại cô tắt máy, tôi không biết tìm cô ở đâu, cho nên, tôi chỉ có thể lái xe lòng vòng ở đây, hy vọng có thể gặp được cô, Thiên Kỳ chỉ vì muốn gặp cô lần cuối mà chưa đành lòng ra đi, cô Tô, cô đi gặp Thiên Kỳ nhé, như thế cậu ấy mới có thể yên tâm mà đi.”

Khi anh ta nói câu này, quả thật giọng lạc đi không thành tiếng nữa rồi.

Tôi sững sờ người, túi hoa quả xách trong tay chuẩn bị mang cho tiểu Dũng rơi xuống đất.

Dạ Thiên Kỳ......sắp chết rồi?

Tại vì tôi không đưa anh ta về nhà......cho nên.......cơ thể đang yếu ớt như anh ta......anh ta gặp tai nạn.......

Nếu như nói giây đầu tiên khi biết tin này, tôi cảm thấy kinh sợ, kinh sợ đến mức tim ngừng đập; nhưng bây giờ, khi tôi định thần lại, cảm giác đau lòng và xót xa ngập tràn trong tim tôi.

Tôi trợn tròn mắt, nước mắt thi nhau chảy ra, tôi dùng vạt áo nghẹn ngào nức nở nói: “ Dạ Thiên Kỳ sao có thể chết được chứ? Sao có thể như thế được chứ.......”

Anh ta lúc nào cũng tràn đầy sức sống như thế, thậm chí bây giờ tôi chỉ nhớ đến khuôn mặt tươi cười của anh ta.

Làm sao anh ta có thể chết được chứ? Tại sao lại thế chứ?

Anh ta bây giờ đang trong giờ phút hấp hối, anh ta muốn gặp tôi......

Thời gian cuối cùng của anh ta trước khi trút hơi thở còn muốn gặp tôi, nhưng tôi, lại luôn phòng bị né tránh anh ta.

Tôi lại nhớ lại anh ta cùng tôi chơi trò chơi, tặng tôi gấu bông pikachu, anh ta cùng tôi đi chơi, còn lấy máu cứu tiểu Dũng, anh ta vì tôi mà đánh nhau với Lạc Mộ Thâm.......

Dạ Thiên Kỳ tại sao lại chết được chứ? Anh là một người lương thiện, mặc dù anh mồm mép láu lỉnh, nhưng cũng không thể chết như thế được!

Tôi nghĩ như thế, càng khóc to hơn.

Đúng thế, tôi đã từng rất ghét anh ta, tại vì anh ta lúc nào cũng giống như kẹo cao su dính lấy tôi vậy, dứt cũng không ra. Tôi kiêng dè anh ta, lúc nào cũng cố ý né tránh, nhưng anh ta vẫn giúp tôi, anh ta nói sẽ mãi mãi tốt với tôi, thậm chí, anh ta còn nói tôi là bạn gái tương lai của anh ta, vợ tương lai, sau này nhất định phải gả cho anh ta.

Anh ta không cho phép bất kì ai ức hiếp tôi, anh ta bảo vệ tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Nhưng bởi vì tôi đã thích Lạc Mộ Thâm rồi, tôi từ trước đến nay chỉ tin lời Lạc Mộ Thâm, không tin lời anh ta nói?

Nghĩ lại những việc về trước, đến những lời nói hành động không nghiêm túc của anh ta, tôi phát hiện tôi vẫn nhớ rõ mồn một.

Tôi cảm giác bản thân mình như sắp không thở được rồi.

Đúng thế, là cảm giác rất đau lòng.

Tôi càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bất lực, hai chân mềm nhũn, khóc không thành tiếng, tôi khóc hỏi Thôi Táp: “ Tại sao lại như thế, Dạ Thiên Kỳ lái xe giỏi như thế, tại sao lại có thể bị tai nạn được chứ? Sao anh ta lại chết được chứ, anh ta còn trẻ như thế, đang lúc hào hoa phong nhã, tại sao lại có thể chết được? Tôi không tin tôi không tin đâu!”

Thôi Táp cũng đỏ mắt nhìn tôi nói: “ Thiên Kỳ vì đứa trẻ, truyền cho đứa trẻ nhiều máu như thế, cô cũng biết, cậu ấy trong tích tắc phải truyền nhiều máu như thế, sức khoẻ đương nhiên suy yếu, vốn dĩ không dễ dàng hồi phục như thế, hơn nữa, còn gặp phải Lạc Mộ Thâm, đánh nhau với Lạc Mộ Thâm, sức khoẻ cậu ấy càng không chịu được, trên đường về nhà, cậu ấy mệt muốn ngủ, tư duy cũng không phản ứng được, cho nên, gặp phải chiếc xe đó, cậu ấy nhất thời không kịp tránh......”

Còn chưa đợi Thôi Táp nói hết câu, tôi nhẫn nhịn không nổi liền khoc oà lên. Là lỗi của tôi, lỗi của tôi hết, tôi không nên để anh ta về một mình, tôi nên đưa anh ta về nhà, nếu như tôi đưa anh ta về, anh ta sẽ không......

Nói cách khác, nếu như quan hệ giữa tôi và Lạc Mộ Thâm không phức tạp như thế, cũng sẽ không xảy ra tình huống này, vốn dĩ Dạ Thiên Kỳ sức khoẻ đã yếu rồi......

Là tôi giết anh ta rồi.

Dạ Thiên Kỳ.......nếu như tôi đi gặp anh, anh có tha thứ cho tôi không?

Tôi dùng hai tay bưng mặt lại, quỳ xuống khóc nức nở. Dáng vẻ của tôi như thế khiến Thôi Táp luống cuống, anh ta vội bước lên dìu lấy tôi.

Nhưng tôi khóc đến nỗi không còn để ý gì nữa.

Tôi không đứng dậy nổi, chỉ càng khóc to hơn, trong lòng tôi vô cùng áy náy, là áy náy với Dạ Thiên Kỳ, tôi có lỗi với Dạ Thiên Kỳ, anh ta vẫn còn trẻ như thế. Nếu như ông trời cho chúng tôi cơ hội lại từ đầu, tôi nhất định sẽ không lạnh nhạt với anh ta, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh ta, kể cả Lạc Mộ Thâm không muốn tôi ở cùng Dạ Thiên Kỳ tôi cũng mặc kệ? Tôi nhận định anh ta là một người tốt, tôi sẽ đối xử tốt với anh ta.

Dạ Thiên Kỳ, nếu như ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định phải đối tốt với anh.

Dạ Thiên Kỳ, anh cố đợi tôi, tôi nhất định phải gặp anh lần cuối.

Tôi vội vàng lau nước mắt, nắm lấy tay của Thôi Táp, luống cuống nói: “ Anh Đại Thôi, mau lên, đưa tôi đi gặp Dạ Thiên Kỳ, tôi phải tiễn anh ấy, tôi phải nói lời xin lỗi với anh ấy, mau lên, đưa tôi đi, tôi phải gặp anh ấy lần cuối, tôi phải gặp anh ấy, huhu hu.”

Thôi Táp thương xót dìu lấy tôi: “ Cô Tô, cảm ơn cô, có thể nghe tôi nói, cảm ơn cô vì Dạ Thiên Kỳ mà khóc, Thiên Kỳ chết rồi cũng sẽ mỉm cười trên thiên đàng. Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp cậu ấy.”

Tôi vừa khóc vừa ngồi vào xe của anh ta, trên xe, tôi vẫn không ngừng khóc, khăn giấy trên xe của anh ta đều dùng hết rồi, mắt của tôi khóc đến nỗi sưng húp cả lên.

“ Thiên Kỳ biết cô đến thăm, cậu ấy nhất định sẽ vui vẻ mà ra đi.” Thôi Táp vừa lái xe vừa nói với tôi, “ Thực ra, Thiên Kỳ thật sự rất thích tôi, cậu ấy bám lấy cô, chỉ là muốn tốt với cô, nhưng cô không để ý cậu ấy, trong lòng cậu ấy rất khổ. Bình thường cậu ấy thích cười đùa cợt nhả, nhưng cậu ấy cũng có lúc đau lòng, nhưng, khi cậu ấy và Lạc Mộ Thâm cùng ở bên giường của cô, cô lại chỉ giữ lại Lạc Mộ Thâm mà bảo cậu ấy đi, cho nên, cậu ấy rất buồn.”

Tôi nghe lời của Thôi Táp, càng khóc nấc không thành tiếng.

Đúng thế, tôi có lỗi với Dạ Thiên Kỳ, lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến Lạc Mộ Thâm.

“ Anh Thôi, tôi biết tôi có lỗi với Dạ Thiên Kỳ.......huhuhu.” Tôi khóc nói.

Thôi Táp vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi: “ Cô đến tiễn cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ mỉm cười chín suối. Mau đi không cậu ấy không trụ được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.