Chính vì thích tôi, anh ta mới chăm sóc tôi như thế; chính vì thích tôi như thế, anh ta mới lo lắng cho tôi như vậy, khi tôi ở bên Dạ Thiên Kỳ, anh ta mới nổi điên lên như vậy, mới đánh nhau với Dạ Thiên Kỳ như vậy....
Tôi thấy tôi tuyệt đối không phải là người luôn tưởng bở, tưởng ai cũng yêu mình, tôi biết tôi yêu anh ta không phải vì tiền tài, tôi thích anh ta bằng sự chân thành của mình, tôi chỉ là muốn biết xem cảm giác của tôi có đúng hay không thôi.
Tôi biết chúng tôi có khoảng cách rất rất xa, không sai, anh ta là một người giàu có, tôi chỉ là một đứa con gái nông thôn bình thường, tôi chưa bao giờ mơ tưởng được gả vào một gia đình giàu có, chưa bao giờ khao khát được trở thành phu nhân của Lạc Mộ Thâm.
Cũng có thể, khi tôi biết anh ta thực lòng thích tôi, dù tôi không có may mắn lấy được Lạc Mộ Thâm, thì tôi cũng vẫn cảm thấy vui mừng đến chảy nước mắt rồi.
“ Anh Đại Thâm...... Anh quan tâm đến em, có phải không?” Tôi nhẹ nhàng nói, dùng bàn tay trắng mịn của mình vuốt khẽ lên khuôn mặt đẹp trai đã làm tôi bị mê muội đó.
Anh ta khẽ thở dài.
Anh ta đưa một bàn tay ra, khẽ đặt lên đầu của tôi, bàn tay còn lại thì lôi hai tay của tôi ra, anh ta khẽ nói: “ Nhụy Tử...... cô mệt rồi, người vẫn còn đau, cần phải tập trung nghỉ ngơi, mấy ngày tới không cần đi làm, ở nhà dưỡng bệnh là được rồi, người khỏe lại, hẵng đi làm sau, cô ngủ đi, tôi đi về đây.”
Anh ta vô tình đẩy tôi lên giường, sau đó đứng phắt dậy.
Quay lưng đi ra ngoài.
Không ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi chết lặng ở đó, nghe thấy tiếng cửa kêu “ kẹt” một tiếng, tôi khẽ nhắm mắt lại, anh ta không nhận là thích tôi, phải, tuyệt đối không nhận.
Cũng có thể thân phận của anh ta quá cao, người nhà cũng sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự của chúng tôi, thế nên, anh ta không muốn làm tôi phải mất thời gian rồi?
Tôi chỉ có thể nghĩ được như thế.
Vừa nghĩ tới đây, vỗn dĩ những điều này làm tôi luôn phải suy nghĩ rất nhiều, khiến tôi chỉ mong làm sao có thể vứt bỏ hết những suy nghĩ đó vào bồn cầu rồi ấn nút cuốn đi hết tất cả. Như thế có lẽ tôi sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thôi được rồi, có lẽ tôi không nên tự làm phiền mình nữa đi?
Tôi không được ngộ nhận nữa?
Những điều này có lợi gì cho tôi chứ?
Nghĩ tới đây, tôi liền chui vào trong chăn, lấy chăn chùm kín mặt của mình.
Haizz, tôi chỉ hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi, mọi thứ sẽ kết thúc ngay.
Tôi không nên yêu Lạc Mộ Thâm, đúng, không nên,
Tần Á Á nói cô ta nguyền rủa tôi, tôi muốn tôi thực sự bị nguyền rủa, nếu không thì, tại sao tình yêu đơn phương của tôi sao luôn khiến cho tôi phải đau khổ như vậy?
Tại sao Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ nói thích tôi?
Tôi thực sự rất đau lòng.
......
Và như thế, tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày liền, vốn dĩ tôi cũng không có gì quá nghiêm trọng, hơn nữa là thanh niên sức chịu đựng vẫn rất tốt, thế nên tôi hồi phục rất nhanh. Không ngờ là Lạc Mộ Thâm mỗi ngày đều đặt cơm mang đến tận nhà cho tôi, mỗi ngày tôi đều chỉ ăn ăn và ăn, người như béo lên thêm vài ký rồi.
Tôi tự dưỡng thương, nhưng cũng không quên gọi điện cho viện trưởng Dương hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tiểu Dũng, viện trưởng Dương cười vui vẻ nói Tiểu Dũng đang hồi phục rất tốt, cậu bé đã cắt bỏ được cục u máu trên mặt rồi, lại tiếp được máu, khuôn mặt nhỏ giờ đáng yêu lắm.
Trong lòng tôi rất vui, muốn đi thăm Tiểu Dũng, dù sao người tôi lúc này cũng không còn đau nữa, tôi muốn hôm nay sẽ đi thăm Tiểu Dũng, ngày mai đi làm trở lại.
Vả lại, xe của tôi vẫn để ở bãi đỗ xe của bệnh viện, tôi muốn nhân tiện sẽ lái mang xe về.
Tôi mặc cho mình một bộ bò lên người, giớ sắp tới tháng 11 rồi, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, mùa đông đang vẫy tay chào đón tôi rồi.
Tôi đứng trước cửa nhà vẫy xe, đột nhiên một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại trước mặt tôi, người trong xe thò đầu ra chào tôi: “ Cô Tô......”
Tôi giật mình. Là người tôi quen sao?
Tôi nhìn kỹ, thì ra đúng là người tôi quen thật.
Khuôn mặt này chẳng phải là người lần trước gặp ở yến tiệc trên tàu, người bạn của Dạ Thiên Kỳ mà tôi gặp hôm đó tên là Thôi Táp sao?
“ Thôi Táp? “ Tôi hỏi thử xem sao.
“ Cô Tô, cô vẫn nhớ tôi à? “ Thôi Táp cười nói với tôi.
“ Sao quên được chứ? “ Tôi cũng cười nói, “ Anh chẳng phải là bạn thân của Dạ Thiên Kỳ còn gì?”
“ Đúng vậy, tôi là bạn thân của Thiên Kỳ.” Khuôn mặt của Thôi Táp đột nhiên biến sắc sang vẻ đau buồn, “ Haizz, Thiên Kỳ.....”
Anh ta ấp úng nói.
“? “ Tôi chớp chớp mắt, rất tò mò nhìn anh ta.
“Không có gì.” Thôi Táp khẽ nói.
“ Không đúng, sao anh cứ ấp a ấp úng như thế, lưỡng là lưỡng lự như thế? “ Tôi liền cao giọng nói.
“ Không có gì, tôi chỉ thay Dạ Thiên Kỳ tới thăm cô, tôi đã chạy quanh nhà cô mấy hôm nay rồi, giờ thấy cô không sao, tôi yên tâm rồi, Thiên Kỳ cũng yên tâm rồi.” Giọng của Thôi Táp chứa đầy vẻ buồn bã.
Tôi liền thẫn thờ, sao có linh cảm gì đó không hay rồi?
Thôi Táp này, giống với Dạ Thiên Kỳ, là kiểu người rất thích nói, thích cười, và hay đùa, lần trước vừa nhìn tôi đã biết rồi.
Nhưng sao lúc này, tại sao nét mặt anh ta cứ bi thương như thế, thái độ thì không bình thường chút nào.
Mà điều anh ta nói nghĩa là sao? Thay Thiên Kỳ đến thăm tôi? Thấy tôi không sao, Thiên Kỳ yên tâm rồi? Rút cuộc nghĩa là sao?
Tại sao lằng nhằng quá vậy?
“ Anh Thôi Táp, anh nói chuyện làm tôi thấy rất lạ đấy? Dạ Thiên Kỳ tạ sao lại để anh đến thăm tôi, tại sao anh ta không tự đến?” Tôi lạnh lùng nói, phải, Dạ Thiên Kỳ mặt dày như thế, anh ta rất thích tới tìm tôi, sao giờ lại cậy nhờ vào người khác đến tìm tôi như thế này?
“ Thiên Kỳ....” Cả khuôn mặt của Thôi Táp chứa đầy vẻ bi thương, mắt thậm chí còn đỏ lên rồi, rồi có một giọt nước mắt đã rơi xuống.
“ Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh khóc gì chứ?” Tôi sốt ruột hỏi, người đàn ông này chẳng phải chỉ rơi máu chứ không rơi lệ sao? Sao một người đàn ông mạnh mẽ như Thôi Táp, lại có thể nói một cái là khóc luôn được rồi?
Tôi bắt đầu cảm thấy nóng ruột, lo lắng nhìn Thôi Táp.
Hôm trước Dạ Thiên Kỳ tiếp máu cho Tiểu Dũng nhiều như thế, xong lại còn đánh nhau với Lạc Mộ Thâm một trận, thực ra tôi cũng rất lo lắng cho anh ta, chỉ là, tôi luôn nói với bản thân mình, đã thích Lạc Mộ Thâm, thì phải duy trì khoảng cách với Dạ Thiên Kỳ một chút, hơn nữa, Lạc Mộ Thâm cũng đã nói cho tôi biết, Dạ Thiên Kỳ tiếp cận tôi, cũng có thể là để phục thù, chứ chẳng phải thực tâm.
Thế nên, mấy ngày nay, tôi không hề gọi điện hỏi thăm Dạ Thiên Kỳ sức khỏe ra sao.
Nhưng, thực ra trong lòng tôi cũng rất muốn hỏi thăm anh ta, nhưng tôi vẫn không gọi cho Dạ Thiên Kỳ.
Chẳng nhẽ anh ta....Vì cho máu quá nhiều, nên gặp chuyện gì rồi sao?
“ Anh Thôi, anh nói thật với tôi đi, Dạ Thiên Kỳ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh ta bệnh hay là...?” Tôi cảm thấy trước mặt mình như tối sầm lại, trong lòng bất an, ấn tượng của tôi về Dạ Thiên Kỳ lúc này vẫn rất tốt, dù sao thì, anh ta cũng là một người tốt, anh ta đã cứu Tiểu Dũng. Cũng chính vì anh ta đã cứu Tiểu Dũng, nên tôi không thể không quan tâm đến anh ta.
Bây giờ tôi cũng không còn tin anh là vì báo thù Lạc Mộ Thâm mới giả bộ đối tốt với tôi.
Tôi lo lắng nhìn Thôi Táp, chỉ sợ miệng anh ta sẽ nói ra những việc chẳng lành.