Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 291: Chương 291: Đợi anh rồi cùng đi




Tôi không kìm được nước mắt tuôn ra, vừa nãy, tôi chỉ sợ Lạc Mộ Thâm cùng thang máy rơi tự do xuống.

Trời mới biết thực ra tôi thích Lạc Mộ Thâm nhiều như thế nào. Chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra với anh ta.

Nếu như anh ta thật sự xảy ra chuyện, tôi không biết tôi có sống nổi không. Chác có lẽ tôi sẽ lao theo anh ta mà chết mất.

Nếu như Lạc Mộ Thâm chết rồi, để tôi sống một mình ở thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa?

Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, nước mắt như nước tuôn ra ở vòi phun nước vậy, giọt ngắn giọt dài, muốn nín cũng chẳng nín được!

Trải qua lúc nguy hiểm này, tôi mới hiểu anh ta có vị trí gì trong trái tim tôi, tôi cũng mới biết Lạc Mộ Thâm cũng để ý tôi nhiều như thế nào.

Anh ta đang liều mạng để bảo vệ cho tôi.

Lạc Mộ Thâm cũng nhẹ nhàng nhìn tôi, ánh mắt của anh ta chăm chú như thế. Tôi vội vàng lau nước mắt mình đi.

Biểu cảm quan tâm trên mặt cũng cố giấu đi.

“ Lạc Tổng, anh thật sự không sao là may rồi, tôi lo lắng quá.” Trần An An ở bên cạnh vội bổ nhào đến, cậu ta quan tâm nói: “ Lạc Tổng, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Lạc Tổng đã cứu tôi, anh đúng là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Cậu ta đưa tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt cho Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý cậu ta, chỉ là chăm chú nhìn tôi.

Nét sâu xa trong đôi mắt đó khiến tôi không thể quên được.

Xảy ra chuyện lớn như thế, lão Tổng của Vương Thị là Vương Kim Đào cũng vội vàng chạy đến, tại vì thang máy chuyên dùng cho Tổng Giám đốc cũng hỏng rồi, nên lão già này cũng phải chạy thang bộ xuống, đầu ông ta ướt đẫm mồ hôi, khi nhìn thấy chúng tôi, ông ta hết sức ngạc nhiên, ông ta nhiệt tình ôm Lạc Mộ Thâm, vỗ vỗ vào vai Lạc Mộ Thâm: “ Ôi, Mộ Thâm, cháu thật sự doạ chú một trận rồi, nếu như cháu xảy ra chuyện gì, cháu bảo chú biết ăn nói thế nào với bố cháu đây?”

Lạc Mộ Thâm rời mắt khỏi tôi, quay đầu mỉm cười: “ Chú Vương, cháu không sao? Chú yên tâm, Mộ Thâm mệnh rất lớn! Bình thường có chuyện gì xảy ra, cháu đều gặp dữ hoá lành.”

“ Không sao là may rồi, không sao là may rồi. Thật sự doạ chết chú rồi, cháu không biết, bệnh tim của chú lại tái phát rồi.” Vương Kim Đào cười nói.

Ông ta quay người nhìn thấy tôi, vội vàng mở miệng: “ Ôi, Tiểu Tô, cháu cũng đến à? Hai anh em cháu đúng là có thần giao cách cảm mà.”

“ Vâng, cháu bây giờ là thư ký tổng giám đốc của Dạ Thị, đến để lấy văn kiện đấu thầu giúp cho Dạ Tổng, là văn kiện thiết bị đồng bộ đó ạ. Không ngờ thang máy lại xảy ra sự cố, cháu suýt nữa cũng không sống được rồi.” Tôi cố làm ra vẻ nhẽ nhõm cười nói.

“ Ồ ồ ồ, thì ra cháu không làm ở chỗ anh họ cháu nữa à? Bị Thiên Kỳ bắt về rồi à? Ha ha, cũng được, vợ chồng cháu cùng làm việc càng thêm thân mật.” Vương Kim Đào cười nói.

Vừa nhắc đến tôi và Dạ Thiên Kỳ là vợ chồng. Tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lạc Mộ Thâm khác lạ.

“ Vương Tổng, hoa viên Đỉnh Minh có chút vấn đề, tôi và Lạc tổng đến đây muốn trao đổi một chút với Vương Tổng, không ngờ lại gặp phải sự cố như thế này, thật sự bị doạ cho một trận rồi.” Trần An An dùng bàn tay đặt nhẹ lên ngực mình, nói với vẻ vẫn chưa hoàn hồn vì sợ.

“ Đúng thế, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, hai ngày nay, thang máy không hiểu sao liên tiếp trục trặc, tôi vừa nãy cũng bị doạ cho một trận, may là không có ai làm sao, tôi nhất định phải nói với bên sản xuất thang máy, chất lượng vớ vẩn như thế, mới dùng có mấy năm mà đã có vấn đề, nếu như ai đó có làm sao, thì ai chịu trách nhiệm? Đi, chúng ta lên trên nói chuyện.”

Ông ta vừa nói, vừa vẫy tôi và Lạc Mộ Thâm Trần An An, lên trên nói tiếp, may là lúc này thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc sửa được rồi.

Tôi liếc nhìn Lạc Mộ Thâm, đành phải đi theo bọ họ lên tầng 20.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tôi bây giờ cảm thấy đối diện với Lạc Mộ Thâm rất kỳ lạ, không biết là cảm giác gì, thật sự nói không rõ, tôi cảm thấy tất cả giữa tôi và anh ta đều trở nên ngại ngùng. Cái cảm giác muốn gần như lại không dám gần, thật khiến người khác buồn bực.

Đi theo bọn họ vào phòng làm việc tổng giám đốc của Vương Kim Đào, Trần An An báo cáo về tình hình tiến độ của công trình hoa viên Đỉnh Minh, và vấn đề thi công xảy ra, Lạc Mộ Thâm thương lượng bàn bạc với Vương Kim Đào một lúc, tôi cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng tôi lại ngại nói với Vương Kim Đào đưa tập văn kiện đó cho tôi.

Tôi đành phải nghe bọn họ nói.

Cho nên khi bọn họ giải quyết tất cả vấn đề tồn tại của dự án Hoa viên Đỉnh Minh xong xuôi, Vương Kim Đào mới nhớ ra đưa tập văn kiện tài liệu cho tôi.

Tôi cầm tập tài liệu đấu thầu, lễ phép chào Vương Kim Đào, bước ra ngoài, Lạc Mộ Thâm nói theo một câu: “ Nhuỵ Tử, em đợi chút, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi không kìm được thầm kêu khổ, tôi sợ nhất là điều này, anh ta nói như thế, tôi thật sự cảm thấy mình không thể đi được nữa.

Tôi cũng không muốn để lộ cho Vương Kim Đào biết giữa tôi và Lạc Mộ Thâm có vấn đề.

Ông ta luôn cho rằng chúng tôi chỉ là anh em họ xa bình thường mà thôi.

Ai mà biết giữa chúng tôi lại tồn tại yêu hận phức tạp như thế.

Tôi cùng Trần An An Lạc Mộ Thâm đi thang máy xuống dưới, ra khỏi toàn nhà của Vương Thị, tôi vẫn không nói gì.

Tôi bây giờ thật không biết phải nói gì.

Tôi cảm thấy sự cố thang máy lúc nãy xảy ra đã làm lộ ra toàn bộ tình cảm của tôi đối với Lạc Mộ Thâm. Bây giờ đối diện với anh ta, tôi thật sự cảm thấy ngại ngùng.

Thật hận không thể giống như con đà điểu nhét đầu vào trong cát, không muốn chui ra nữa.

Ra khỏi toà nhà Vương Thị, Lạc Mộ Thâm dặn dò Trần An An: “ Cô mang tài liệu này quay về dự án Đỉnh Minh nhé!”

“ A.....được ạ, tạm biệt Lạc Tổng.” Cậu ta khéo léo nói, quay người rời đi. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy trong mắt cậu ta có nét tức giận, và.......không cam lòng.

“ Tạm biệt.” Lạc Mộ Thâm cũng chẳng nhìn lấy cậu ta lấy một lần, chỉ là trầm lặng nhìn tôi.

“ Tôi.......cũng phải đi rồi, hôm nay rất cảm ơn Lạc Tổng.” Tôi nhẹ giọng nói.

Tôi muốn né tránh ánh mắt của Lạc Mộ Thâm, tôi nghĩ tôi trong ánh mắt sâu xa đó của anh ta, tất cả tình cảm giống như được hiện lên bởi kính chiếu yêu vậy, không muốn cũng bị hiện lên.

“ Sao lại vội đi như thế? Anh sẽ ăn thịt em sao?” Lạc Mộ Thâm kéo lấy tay tôi, đi về hướng chiếc xe thể thao của anh ta đỗ.

Tôi muốn vùng vẫy ra khỏi tay anh ta, nhưng không còn sức mà vùng vẫy nữa.

Cho nên, tôi đành phải để kệ anh ta kéo vào chiếc xe thể thao koenigsegg của anh ta, anh ta cúi đầu thắt dây an toàn cho tôi. Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, chiếc xe konigsegg của anh ta đã khởi động, giống như tên lửa rời bệ phóng lao đi vậy.

......

Đây là một cái hồ giống như viên minh châu vậy.

Tròn tròn, nước trong hồ trong xanh.

Tôi nghĩ, nếu như nhìn từ trên máy bay nhìn xuống, chiếc hồ này nhìn rất giống như viên ngọc quý trên tay vậy.

Chiếc hồ này có tên rất dễ nghe --- Hồ quên phiền muộn.

Bây giờ đang là mùa đông, ở thành phố A cũng giống như đông bắc vậy, nước hồ đều đóng băng hết cả, nhưng nước của hồ quên phiền muộn lại không hề đóng băng, nhưng hiện rõ một cảm giác lạnh giá.

Tôi nhẹ nhàng nhìn xuống mặt hồ, không biết Lạc Mộ Thâm dẫn tôi đến đây làm gì.

Lạc Mộ Thâm rất lâu sau không nói gì, chỉ ngồi im trong xe, trầm tĩnh và im lặng........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.