Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 290: Chương 290: Tôi ở phía trên đợi anh




“ Em nghe lời đi, anh đã nói là rất nhanh sẽ ra ngoài được thôi. Đừng làm lãng phí thời gian, nếu như càng để lỡ thời gian thì sẽ càng thêm nguy hiểm. Em muốn chúng ta đều phải chết sao?” Lạc Mộ Thâm bình tĩnh nói, anh ta ôm tôi vào lòng, cánh tay ôm chặt lấy tôi, anh ta nhấc cả thân hình thon thả của tôi lên, anh ta chẳng để ý tôi vùng vẫy, nói lớn hướng lên nhân viên sửa chữa, “ mau kéo người con gái này lên trước!”

Tôi quay đầu nhìn, rơm rớm nước mắt: “ Anh nói đấy nhé, nhất định phải ra ngoài được! Tôi ở phía trên đợi anh!”

Lạc Mộ Thâm cười với tôi: “ Anh đồng ý với em, nhất định sẽ lên được! Em ở phía trên đợi anh là được rồi.” Anh ta dùng lực đẩy tôi lên, nhân viên sửa chữa lập tức kéo tôi lên.

Tôi từ chiếc nắp nhỏ đó chui lên, bò vào phía trước cửa thang máy, tôi rất lo lắng chỉ cần động nhẹ là thang máy sẽ rơi xuống, cũng rất lo Lạc Mộ Thâm sẽ không ra được.

Tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Lạy trời phù hộ, xin đừng để xảy ra chuyện gì, xin đừng......

Giữa thang máy đó luôn phát ra tiếng crac crac rất kinh sợ, dường như thang máy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mỗi lần thang máy rung động, những cô gái ở bên trong thang máy đều la hét hoảng loạn, tôi nhìn thấy bọn họ ôm đầu, toàn thân run rẩy giống như những chiếc lá cây sắp rụng khỏi cành vậy.

Có lúc, Lạc Mộ Thâm phải giữ mấy lần, mấy người con gái đó mới gắng gượng đứng được lên.

Lạc Mộ Thâm bây giờ thậm chí chẳng còn để ý đến những cái khác nữa, anh ta gần như là tuỳ ý túm lấy một người, hết sức đẩy lên trên.......

“ Dây thừng, tại sao dây thừng vẫn chưa có?” tôi gần như sắp khóc oà lên rồi.

Một nhân viên sửa chữa an ủi tôi: “ Cô à, tình hình bây giờ kể cả có dây thừng cũng không được, những cô gái đó bị doạ cho chân mềm nhũn rồi, tay cũng không còn sức nữa, cô thấy bọn họ còn có thể bám vào dây thừng mà tự mình lên sao? Tình thế bây giờ thực ra là lúc tốt nhất rồi, hy vọng cậu thanh niên đó có thể cứu được tất cả mọi người, sau đó chúng tôi sẽ cứu cậu ấy ra!”

Tôi gần như sắp phát khóc lên rồi.

Lạc Mộ Thâm, anh đồng ý với tôi, anh nhất định phải sống đấy.

Lạc Mộ Thâm giống như một lực công đẩy những người con gái đó lên, may là những người con gái trong này đều rất trẻ, cũng không nặng lắm, còn chưa vượt quá 70 cân, nếu như trong đó có một người béo nặng khoảng 150 cân, vậy thì có lẽ Lạc Mộ Thâm thật sự phải chết cùng cô ta rồi.

Đỡ hết người này đến người khác, tôi nhìn thấy động tác của Lạc Mộ Thâm càng ngày càng chậm, suýt mấy lần không nâng được, tôi biết, cánh tay của anh ta bắt đầu tê rồi, giống như đã không phải mình nữa rồi. Anh ta sắp không còn sức nữa rồi.

Những người con gái trong tay anh ta càng ngày càng nặng.

Tim tôi run lên từng hồi.

Lúc này, Trần An An cũng lên được rồi.

Cô ta cũng vây ở cửa thang máy mà khóc, dáng vẻ luống cuống không biết làm thế nào.

“ Anh Đại Thâm, anh nhất định phải kiên cường.” Tôi hét lên, thang máy lại bắt đầu rung lắc.

Lạc Mộ Thâm nghiến chặt răng, lại tiếp tục đẩy người con gái khác lên, người thứ tám, người thứ chín..........

Sau khi Lạc Mộ Thâm đẩy người con gái cuối cùng lên, nhưng làm thế nào cũng không nâng được cánh tay lên, đành phải dựa vào tường thang máy thở hổn hển.

Tôi bò ra phía cửa thang máy, cuống quýt hét lên: “ Lạc Mộ Thâm, mau lên, mau lên đi!”

Nếu như không lên sớm, thang máy thật sự rơi xuống sẽ rất nguy hiểm! Nó đang không ngừng rung lắc.

Tôi lo lắng nhìn Lạc Mộ Thâm trong thang máy, tôi nhìn những giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta, dựa vào tường thang máy mà thở hổn hển.

Lạc Mộ Thâm cười ngẩng đầu nhìn tôi, anh ta nhẹ nhàng nói: “ Anh luôn cho rằng mình có sức mạnh, bây giờ xem ra, rèn luyện vẫn chưa đủ, nếu như có thể sống mà ra ngoài được, nhất định phải đi đến phòng tập thường xuyên.”

Lời nói của anh ta nhẹ nhõm như thế, nhưng có cảm giác biệt ly đến gần.

Tôi không mong tình cảnh bi thảm xảy ra, tôi phải cứu anh ta, giống như anh ta đã cứu tôi vậy.

“ Anh Đại Thâm, mau lên, kéo lấy tay tôi, tôi kéo anh lên!” Tôi lớn tiếng gọi Lạc Mộ Thâm, đồng thời đưa tay mình ra.

Lạc Mộ Thâm ngước lên nóc trần nhìn tôi, cười đau khổ: “ Bà cố nội, tự lo cho mình là được rồi, cánh tay nhỏ của em còn có thể kéo được khổ người to như anh sao?”

Đúng thế, kể cả tôi có khoẻ đến mấy, tôi cũng không kéo được Lạc Mộ Thâm!

“ Anh Đại Thâm........” Tôi hét không thành tiếng nữa rồi.

“ Cậu thanh niên, có thể lên được không?” Nhân viên sửa chữa lớn tiếng hỏi.

Lạc Mộ Thâm thử dùng cánh tay chống vào tường thang máy một chút, tôi nhìn cánh tay của anh ta hơi run run, tôi biết, sức lực của anh ta đã đến mức cao nhất.

Tôi nỗ lực cố gắng muốn đưa cánh tay của mình qua chỗ chỗ trống đó, tôi muốn cố chạm được vào tay Lạc Mộ Thâm nhưng tôi không chạm được.

Bây giờ, muốn anh ta nắm tay một chút, cũng là ước mơ quá cao.

Lúc này, thang máy càng rung lắc mạng hơn, người ở xung quanh đều hoảng loạn kêu lên.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm bị đẩy về vị trí cũ.

Anh ta ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn tôi, tôi nhìn thấy anh ta đang cười: “ Nhuỵ Tử, ngoảnh mặt đi, anh không muốn em nhìn thấy.......”

“ Không.......” Tôi vừa khóc vừa hét.

“ Người ở bên ngoài có thể kéo nha đầu thối này ra được không? Hoặc là bịt mắt cô ấy lại, khóc lóc ỉ ôi, thật khiến người khác không vui, cận chết mà còn khiến tôi không vui.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên cao giọng lạnh lùng nói.

Tôi khóc càng lợi hại hơn, Lạc Mộ Thâm, ở tình thế này, lúc cận kề cái chết, mà anh còn đối xử với tôi như thế. Anh lại còn độc mồm như thế.

“ Dây thừng đến rồi, cậu thanh niên, nhanh lên.” Đúng lúc này, một chiếc dây thừng thô ráp được thòng xuống.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần: “ Anh Đại Thâm, mau nắm lấy dây thừng.”

Lạc Mộ Thâm đã nắm được vào dây thừng.

Nhân viên sửa chữa đó lấy hết sức kéo anh ta lên, có thêm sức kéo lúc này thật tốt, Lạc Mộ Thâm được kéo ra khỏi chiếc nắp đó.

Còn chiếc thang máy đó, sau khi Lạc Mộ Thâm thoát người ra được, có một tiếng động vang lên, sau đó rơi tự do xuống phía dưới.

Nếu như chúng tôi chưa ra được, hoặc là nói nếu như Lạc Mộ Thâm không ra, thế thì chết cũng không đành.

Tôi chán nản ngồi bệt ra đất, cảm thấy tim mình như đang ở cổ họng, chỉ cần mở miệng là bắn ra ngoài.

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta, vẫn là thân hình xuất chúng hơn người, vẫn là khuôn mặt đẹp trai mê người như thế, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, có điều từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh ta thảm hại như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.