Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 380: Chương 380: Là nhắc nhở hay là cảnh cáo




Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, ôm tôi trong lòng: “ Đầu lợn, em biết không? Anh thích nhất em chính là ở điểm này, em rất lương thiện, anh rất thích em có một trái tim sáng như pha lê vậy, anh biết trước đây em đã từng đến cô nhi viện với Dạ Thiên Kỳ, bề ngoài anh không nói gì, thực ra trong lòng anh cảm thấy ghen tị, anh cũng muốn được cùng em đi đến đó. Sau này, để anh đi cùng em nhé, sau này mỗi lần sinh nhật em, anh sẽ quyên góp một số tiền cho cô nhiên viện hoặc là làm từ thiện gì đó, để bọn họ sẽ mãi mãi nhớ đến tên em.”

Tôi thật sự rất cảm động, món quà này, mới là thứ mà tôi cần nhất.

“ Thế không phải em đang lợi dụng anh sao? Dùng tiền của anh, viết lên tên em sao?” Tôi cười nói.

“ Tiền của anh không phải của em sao? Người của anh cũng là của em mà.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Nào, chúng ta đến đốt pháo hoa đi.”

“ Đốt pháo hoa sao?” Tôi chớp chớp mắt.

“ Em xem, anh còn chuẩn bị ít pháo hoa nữa. Chúng ta cùng ra ngoài đốt nhé.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy giống như biểu diễn phép thuật vậy, lấy từ trong cốp xe ra một túi lớn pháo hoa.

Mắt tôi lập tức sáng lên, đốt pháo hoa, tôi rất thích.

Thế là, tôi và Lạc Mộ Thâm giống như hai đứa trẻ tinh nghịch vậy, đứng trước quảng trường của chòm gác đặt pháo hoa của mình, mỗi lần, nhìn thấy pháo hoa sáng lạn trên không trung, Lạc Mộ Thâm đều ở đằng sau ôm lấy tôi, chúng tôi đốt những bông pháo hoa đó, giống như để những hy vọng của chúng tôi bay xa.

Thật sự, tôi thật sự rất hy vọng, tình yêu của chúng tôi, sẽ luôn sáng lạn rực rỡ như pháo hoa khi cháy, đừng giống như pháo hoa sau khi sáng rồi lại dần vụt tắt......

Tôi hy vọng tình yêu của chúng ta, có thể giống như nhật nguyệt tinh tú trên bầu trời vậy.....

.......

Ngày hôm sau, tại tập đoàn Lạc Thị.

Sau khi tôi dừng xe xong, đang đứng trước cửa thang máy chờ thang máy, đằng sau chuyển đến tiếng giày cao gót đi, tôi quay đầu lại nhìn, đúng là kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp, quả nhiên là Trần An An.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay người trở lại, không thèm để ý Trần An An này. Nhưng tôi không thèm để ý cậu ta, ngược lại cậu ta lại chú ý tôi.

Cậu ta mỉm cười quay cái eo như con rắn nước, lớp phấn hồng trên mặt khiến tôi nói không ra đó là biểu cảm gì, nói là cười, nhưng khiến tôi cảm thấy chắc chắn là miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

“ Nhụy tử......,” Trần An An lả lướt dựa sát gần tôi.

Tôi né tránh sang một bên, ngửi thấy mùi nước hoa Dior trên người Trần An An là tôi muốn nôn.

Hoặc là nói nhìn thấy con người này, tôi đã muốn nôn rồi.

“ Tôi với cậu còn có chuyện gì để nói sao?” Tôi lạnh lùng nhìn sang Trần An An.

“ Đừng nói thế,” Trần An An cười nói, “ Cậu có được gả vào nhà họ Lạc hay không còn dựa vào tôi đấy?”

“ Dựa vào cậu sao?” Tôi cười khẩy một tiếng, “ Ý của cậu là đang nhắc nhở tôi sao? Cậu bây giờ sắp trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lạc rồi phải không? Chủ tịch Lạc không để Lạc Mộ Thâm lấy tôi, là để ông ấy lấy cậu rồi?”

Trần An An cười lên, cậu ta cười đến nỗi hoa cũng phải run rẩy, cười một cách đắc ý. Nhưng tôi nhạy cảm cảm thấy trong nụ cười của cậu ta có một thứ gì đó mà tôi không tả được đó là thứ gì.

Lạ quá, đó giống như bị mắc chứng cuồng loạn của bệnh tâm thần, hoặc là nói là một loại đau buồn và bi thương, lạ quá, chủ tịch Lạc bây giờ yêu chiều cậu ta như thế, cậu ta đau buồn gì chứ? Hơn nữa cậu ta bây giờ giống như đã thắng tôi rồi, Lạc Kiến Ba đã hạ lệnh Lạc Mộ Thâm không thể lấy tôi, mục đích của cậu ta đạt được rồi, cậu ta còn buồn gì chứ? Nên núp vào chăn mà cười thầm mới phải chứ?

“ Nhụy Tử cậu nói đúng, lẽ nào không phải sao? Hôm qua cậu không phải nghe thấy rồi sao? Chủ tịch HĐQT đáng kính của chúng ta đã ra lệnh mà cậu còn nghe không hiểu sao? Nhụy tử, cậu bỏ cuộc đi, cậu mãi mãi sẽ không gả được cho Lạc Mộ Thâm đâu, cậu chỉ có thể làm tình nhân hoặc vợ bé của anh ta thôi, vị trí phu nhân Lạc Mộ Thâm, mãi mãi không thể là cậu. Tôi khuyên cậu nên lùi bước đi, cậu càng cố gắng, chỉ có thể nhận đau thương càng nặng thôi.” Trần An An bình thản nói.

“ Nói như thế, cậu sẽ là phu nhân của chủ tịch sao?” Tôi lạnh lùng nhìn Trần An An, “ Cậu quá tự tin rồi đấy?”

Trần An An cười đau khổ, nhưng ngẩng đầu lên, cậu ta vẫn với dáng vẻ cẩn trọng đó: “ Tôi có phải là phu nhân của chủ tịch hay không, cậu không cần thiết phải biết, tôi chỉ là muốn để cậu biết, cậu sẽ không lấy được Lạc Mộ Thâm, Nhụy Tử, tôi bây giờ trong lòng cảm thấy bình lặng hơn chút rồi, trước đây tôi luôn cho rằng cậu may mắn hơn tôi, nhưng xem ra bây giờ, cậu cũng không may mắn đến thế. Cậu bây giờ hạnh phúc vui vẻ, đến lúc đó chỉ có thể là cái làn trúc đi xách nước mà thôi.”

“ hừ, không cần cậu phải phí sức, An An, tôi thật sự không hiểu, chủ tịch Lạc tại sao có thể thích loại người như cậu chứ?” Tôi cười khẩy nói.

“ Ý của cậu là sẽ thích người như cậu sao?” Trần An An cười nói, “ Tô Tư Nhụy, tôi khuyên cậu nên đối tốt với tôi, như thế, có lẽ tôi sẽ nói tốt cho cậu vài câu trước mặt chủ tịch HĐQT. Để cậu sau này không đến nỗi quá thảm.”

“ nếu như tôi không thế thì sao?” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, bây giờ tôi càng nhìn Trần An An càng thấy giống một con hồ ly tinh.

Đúng thế, chắc chắn là một con hồ ly, hơn nữa là loại hồ ly chín đuôi, chỉ có điều được ẩn giấu dưới lớp da thuần khiết mà thôi.

“ Tô Tư Nhụy, cậu sẽ không gả được vào nhà họ Lạc đâu.” Trần An An đột nhiên thu lại nụ cười của mình, trở nên lạnh lùng bất thường, “ Tô Tư Nhụy, cậu sẽ không đắc ý mãi được như thế đâu, cậu cho rằng cậu sẽ may mắn như thế sao? Tôi nói cho cậu biết, may mắn của cậu chỉ đến thế thôi, mau trân trọng và tận hưởng từng giây từng phút ở bên cạnh Lạc Tổng đi, tại vì, có lẽ phút sau, giây sau, cậu sẽ bị đá ra khỏi Lạc Thị, mãi mãi không gặp được anh ta nữa. Còn tôi, nhìn thấy cậu không hạnh phúc, thì tôi cảm thấy rất hạnh phúc, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt nhất trên thế gian này lại để cậu chiếm hết chứ?”

Tôi ha ha cười lên: “ Trần An An, cậu nắm chắc như thế sao?”

“ Cứ chờ xem?” Trần An An lạnh lùng nói.

“ Trần An An, hồi đại học, cậu thích Tử Gia phải không? Cậu luôn yêu thầm cậu ấy, tại vì Tử Gia thích tôi, cho nên thực ra cậu luôn hận tôi, chỉ là, cậu chưa bao giờ nói ra điều đó.” Tôi đột nhiên nói.

Người Trần An An khẽ động, tôi biết tôi đã nói trúng tim cậu ta, không sai, tôi đoán rất đúng.

“ Bây giờ khi bắt đầu công việc, cậu lại thích Lạc Mộ Thâm, chỉ có điều, hai người mà cậu thích lại đều thích tôi, cho nên, cậu càng hận tôi hơn, cậu hận tôi đến xương tủy, cậu cảm thấy cậu ưu tú xuất sắc hơn tôi, nên có cuộc sống tốt hơn tôi, cho nên, cậu không chấp nhận được tôi hạnh phúc hơn cậu phải không?” Tôi lạnh lùng nói.

Trần An An không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên ánh nhìn mà tôi nhìn không hiểu.

“ Cậu không hy vọng tôi gả cho Lạc Mộ Thâm, cho nên, cậu không tiếc đánh đổi tất cả để mê hoặc Lạc Kiến Ba, để đả kích tôi, để tôi không có cách nào gả cho Lạc Mộ Thâm có phải không?” Tôi vẫn gằn từng tiếng nói.

Trần An An vẫn không nói gì, cậu ta chỉ ôm hai vai, dáng vẻ rất kiêu căng ngạo mạn.

“ An An....được thôi, tôi chấp nhận lời thách thức của cậu, thế thì, tôi sẽ xem xem, rốt cuộc trong chúng ta ai sẽ đấu lại ai? Xem ai cười đến cuối cùng, cậu cho rằng bây giờ mê hoặc được chủ tịch Lạc, tất cả đã thành công rồi? Chưa chắc đâu!” khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nở nụ cười nhạt, “ Trần An An, đừng để lúc đó tôi nhìn thấy cậu phải khóc chết trong nhà vệ sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.