Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 381: Chương 381: Lại gặp phải lưu manh




“ Đừng đắc ý, Tô Tư Nhụy, đến lúc đó cậu đến cơ hội gọi tôi là mẹ kế cũng không có đâu. Chủ tịch Lạc chắc chắn sẽ không để cậu được gả vào nhà họ Lạc, thực ra, tôi bây giờ là đang nể tình trước đây chúng ta là bạn thân, nhắc nhở cậu một chút, đừng đến lúc đó, mình đầy thương tích mà rời khỏi thành phố A, tôi nói rồi cậu chẳng qua chỉ là con vật cưng, chính xác là con vật cưng, sau này cậu sẽ biết.” Trần An An cười nói.

Tôi khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, quay người đi ra khỏi hầm để xe, tôi thà chen chúc đi thang máy nhân viên, còn hơn phải ở trong thang máy lãnh đạo với con người xấu xa này, tại vì tôi sợ mùi tham lam của cậu ta làm bẩn người tôi.

........

Tôi tức mình quay lại phòng làm việc của mình, càng nghĩ đến bản mặt của Trần An An tôi càng tức.

Con người này, bám vào ông già Lạc Kiến Ba đó, quả thật giống như là con khổng tước cao ngạo vậy, cái đuôi chắc phẩy lên tận trời rồi.

Tôi thật sự khinh thường loại tiểu nhân dùng mọi thủ đoạn đó.

Tôi lấy một tờ giấy, căm hận viết lên trên đó mấy chữ “ Trần An An”, sau đó dùng bút gạch xóa chằng chịt lên mấy chữ đó.

Thật tức chết tôi rồi.

Chỉ có điều, lời nói của Trần An An, thật sự khiến tôi lo lắng.

Cậu ta bây giờ được Lạc Kiến Ba chiều chuộng như thế, cậu tai nói gì bên tai Lạc Kiến Ba mà khiến ông ta ghét tôi đến thế, thế còn tôi, tôi và Lạc Mộ Thâm làm thế nào đây?

Nếu như dựa vào lời cậu ta nói, nếu như cậu ta ngăn cản thành công tình yêu giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, thế thì chúng tôi.......

Tim tôi không kìm được run lên một hồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, gọi điện vào máy của Lạc Mộ Thâm, ồ, quên mất nói rồi, Lạc Mộ Thâm tại vì công ty bên Mỹ có chút việc, cho nên sáng sớm hôm nay anh ấy đã bay sang Mỹ, nói là chiều mai mới quay về.

Mặc dù mới cách nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng tôi nhớ anh ấy, giống như chúng tôi đã xa nhau mấy năm vậy, đây chính là cảm giác của yêu sâu đậm sao?

Điện thoại thông chuông rồi, tôi cảm thấy yên tâm một chút, anh ấy đã ở Mỹ rồi.

“ Đầu lợn......” Giọng nói dễ nghe của Lạc Mộ Thâm vang bên tai tôi.

“ Anh Đại Thâm......” Tôi khẽ nói.

Được thôi, tôi thừa nhận lúc này tôi là yếu đuối, tôi bây giờ thật sự rất muốn nói cho Lạc Mộ Thâm biết nỗi bất an của tôi, tôi muốn nói cho Lạc Mộ Thâm biết lời của Trần An An nói.

Tôi muốn có được cảm giác an ủi và yên tâm từ anh ấy.

“ Đầu lợn, anh ở đây sắp phải họp rồi, em có chuyện gì không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hỏi tôi.

“ Ồ, không sao, em chỉ là muốn nói với em. Em nhớ anh.” Tôi khẽ nói.

Tôi nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm đầy vui vẻ, anh ấy khẽ nói: “ Anh cũng nhớ em, đầu lợn. Đợi anh quay về, ngày mai là về rồi.”

Hai người trong khi yêu ấy à, một ngày không gặp như xa nhau ba mùa thu vậy.

Hai người thật hận không thể giống như hai đứa bé dính liền nhau mãi mãi ở bên nhau mới được.

“ Vâng.” Tôi nhẹ nhàng nói. “ Chỉ là anh không ở đây, em cảm thấy rất cô đơn. Em nhớ anh, em đợi anh về.”

Tôi trước nay chưa bao giờ nghĩ mình lại sến như thế, có thể nói lời tình tứ như thế.

“ Ngoan, lần sau anh có đi đâu cũng phải dẫn em đi cùng.” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, “ Lần này là tính toán không chu đáo! Anh chỉ tiếc không thể mang em cho vào trong túi nilong, buổi tối, em còn có thể chăm sóc anh chuyện đó được chứ.”

Thằng cha này thật là.

Mặt tôi đỏ bừng lên, cười nói: “ thế thì em không đi đâu, anh không ở đây, em phải tranh thủ nghỉ ngơi. Ai mà đồng ý hầu hạ giống ngựa như anh chứ?”

“ Sau này không thể để em nghỉ ngơi nhiều được.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Được rồi, buối tối nếu như cảm thấy bí bách, em hẹn Châu Đình đi chơi rồi ăn cái gì đó.”

“ Vâng. Em đợi anh quay về.” Tôi khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm qua điện thoại phát ra âm thanh hôn tôi một cái, mãi không nỡ tắt điện thoại.

Tôi thở dài, ôi, Châu Đình bây giờ cũng đang ngập trong tình yêu nồng nhiệt với Đoàn Hiểu Phi, tôi hiểu cảm giác yêu đương sâu đậm đó, không thể vì mình tôi cô đơn mà kéo theo cả Châu Đình người ta, việc làm thất đức này, tôi thật không thể làm.

Đến lúc đó miệng Châu Đình và Đoàn Hiểu Phi không nói gì, trong lòng khéo còn oán trách tôi ấy chứ?

Nhưng ngoài Châu Đình ra, tôi bây giờ thật không biết phải đi đâu nữa.

Nếu như tôi và Trần An An bây giờ không phải thành hai kẻ đối đầu, thế thì chúng tôi sẽ cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi ăn đồ ngon gì đó, đáng tiếc là, chúng tôi cũng không thể nào quay lại như trước kia được nữa, chỉ có thể giữ lại tiếng thở dài mà thôi.

Buổi tối Lạc Mộ Thâm không có ở đây, tôi bây giờ chỉ có thể đi dạo trước, mặc dù tôi biết, chỉ cần tôi muốn, chắc chắn đầy đồng nghiệp muốn đi dạo cùng tôi, nhưng tôi không muốn.

Sau khi công việc của một ngày kết thúc, tôi đi đến câu lạc bộ võ thuật tập luyện một lúc, con người ấy à, vẫn cần phải luyện tập, khoảng thời gian ngắn này, ở cùng Lạc Mộ Thâm, tôi sắp béo lên 60kg rồi, nếu như béo thật sự, còn phải mua quần áo, cho nên, tôi nhất định phải gầy xuống.

Tôi ở trong câu lạc bộ, biểu hiện vẫn rất xuất sắc, thầy huấn luyện khen tôi không ngớt, còn bàn bạc với tôi muốn cho tôi đăng ký tham giá lớp thi đấu gì đó.

Sau khi kết thúc luyện tập, tôi lại đi dạo ở trung tâm thương mại, chẳng có gì mua được, trên thực tế, tôi chỉ ở quảng trường ẩm thực ăn mấy xiên thịt và canh tê cay rồi đi ra.

Tại vì đỗ xe ở đường vào con phố thương mại mất rất thời gian và sức, cho nên tôi dừng xe cách xa một chút, bây giờ tôi đang đi về hướng bãi đỗ xe.

Tôi đang đi vào bãi đỗ xe, tôi liền cảm thấy đằng sau mình giống như có một người đi theo.

Tôi đi nhanh, hắn ta cũng đi nhanh; tôi đi chậm, hắn ta cũng đi chậm lại.

Tôi dừng hẳn lại, muốn để hắn ta tiến lại, nhưng người đàn ông đó nói với tôi: “ Cô ơi, cô xem ví tiền này có phải của cô làm rơi không?”

Tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặt mũi khôi ngô, anh ta cũng vào khoảng trên dưới 30 tuổi, nụ cười tươi sáng, nhưng tại sao tôi nhìn hắn ta lại có cảm giác hắn ta có tác phong không đúng đắn.

Trên tay hắn ta quả nhiên là một chiếc ví nữ rất đẹp, nhưng đó không phải là của tôi.

“ Không phải của tôi, nhờ anh mang đến cảnh sát giúp nhé.” Tôi bình thản nói.

Thằng cha này nhìn thấy tiền không tham, có lẽ không phải người xấu rồi.

Cho nên, tôi gắng sức cố biểu lộ nét mặt tốt một chút với hắn ta.

“ Sao có thể thế được? Tôi nhìn thấy chính là của cô rơi mà, tôi tận mắt nhìn thấy nó rơi từ chiếc túi xinh đẹp của cô ra, cô nhìn kỹ lại xem.” Người đàn ông trẻ đó vừa nói, vừa tiến sát gần tôi.

“ Anh chắc chắn là nhìn nhầm rồi, đây chính xác không phải ví tiền của tôi.” Tôi bình thản nói, không muốn nhiều lời với người này nữa, tôi muốn rời đi.

Nhưng, người đàn ông đó đã tiến đến trước mặt tôi, một cảm giác nguy hiểm ập đến, tôi muốn nhanh chân thoát khỏi người đàn ông này, nhưng không kịp nữa, tôi bị người đàn ông này lôi vào cánh tay kéo đi, ấn lên một chiếc xe.

Tôi giật mình kinh ngạc, hừ, tôi lại gặp phải lưu manh rồi.

Thằng cha này vậy mà lại là.......

Thằng cha này mày ăn phải tim gấu gan cọp rồi sao? Mày muốn tranh thủ lợi dụng bà cố nội này sao? Mày tìm nhầm người rồi.

“ Bỏ tôi ra! Nếu không đừng trách tôi!” Tôi gằn giọng cảnh cáo, nhân tiện làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, nếu như mày muốn làm trò gì với tao, ha ha, tao sẽ lấy mày làm vật để luyện tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.