Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 579: Chương 579: Lạc Mộ Thâm nổi giận




Cũng không biết Lạc Kiến Ba này tại sao lại tàn nhẫn như thế? Yêu quý Đóa Đóa như thế, chấp nhận Đóa Đóa và mẹ của cô bé, làm hòa với Lạc Mộ Thâm không phải tốt sao? Nhưng ông ta không bao giờ hạ mình mà bỏ tính kiêu ngạo của mình.

Bây giờ huyết mạch kinh tế của mình bị cắt đứt rồi, mình làm sao đi Châu Âu được chứ, lẽ nào phải bò đi sao?

Không được, không thể như thế được.

Lạc Mộ Tiêu quyết định đi tìm Đóa Đóa. Rất nhiều việc, vẫn cần cô bé này mới có thể giải quyết được.

Cho nên, Lạc Mộ Tiêu vội lái xe đến nhà Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm đương nhiên cũng tiếp đón em trai mình chu đáo, nói thật, trong bốn anh em trai, quan hệ của Lạc Mộ Thâm với em trai út của mình vẫn là tốt nhất, Lạc Mộ Tiêu cũng không ít lần lén lút đến nhà anh ba, anh ba bình thường cũng cho Lạc Mộ Tiêu ít tiền tiêu.

“ Cơn gió nào thổi chú đến đây thế?” Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại, nhìn Lạc Mộ Tiêu, “ Không phải nói đi leo đỉnh Everest sao? anh còn chô rằng chú bị đóng băng thành tượng điêu khắc trên đỉnh núi Everest cơ đấy.”

Con người Lạc Mộ Thâm này chưa bao giờ thay đổi được bản tính nói lời cay độc,

“ hứ, anh ba, anh có thể nghĩ em tốt một chút được không?” Lạc Mộ Tiêu lẩm bẩm nói: “ Chẳng bù em luôn nhớ đến cả nhà anh.”

“ Hừ.” Lạc Mộ Thâm hừ một tiếng lạnh lùng, “ Anh cảm thấy chú một ngày không phải bận chơi thì là bận tán gái, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến thăm anh ba của chú thế.”

“ Ôi, nói ra thì dài, em bị bố đuổi đi rồi, em thảm hại lắm.” Lạc Mộ Tiêu vội vàng nói.

“ Sao thế?” Lạc Mộ Thâm sững sờ một lát.

“ Nói thì dài, còn không phải vì Đóa Đóa nhà anh sao.” Lạc Mộ Tiêu ỉu xìu nói.

“ Đóa Đóa nhà anh?” Lạc Mộ Thâm cảm thấy khó hiểu liếc ra ngoài vườn thấy Đường Linh Linh đang vui vẻ chơi với Đóa Đóa.

“ Đúng thế, chuyện là như thế này.” Lạc Mộ Tiêu vội đem tất cả chuyện Lạc Kiến Ba quen biết với Đóa Đóa kể cho Lạc Mộ Thâm nghe, kể cả việc khi Lạc Kiến Ba chưa biết thân phận tình hình của Đóa Đóa thì yêu thương Đóa Đóa thế nào, còn bây giờ biết thân phận thật sự của Đóa Đóa rồi, thì lật mặt không muốn gặp Đóa Đóa nữa.

“ Cái gì?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày lại, anh ấy rất ngạc nhiên, “ Họ đã gặp nhau rồi sao?”

“ Đúng thế, bố của chúng ta còn đặc biệt quý Đóa Đóa, mấy hôm đó, mỗi ngày còn vui biết bao nhiêu, trên mặt cười chỉ nhìn thấy răng mà không thấy mắt đâu, nhưng bây giờ biết Đóa Đóa là cháu gái ruột của mình rồi, thì lại không gặp Đóa Đóa nữa, ở trong nhà cau có mặt này, quả thật như quả núi Trường Bạch vậy.” Lạc Mộ Tiêu ấm ức nói, “ Hôm nay em tìm cách nói, em là người ở giữa để kéo gần quan hệ của bố và Đóa Đóa lại, kết quả bố già nổi trận lôi đình, khóa tất cả thẻ của em lại, em bây giờ một xu dính túi cũng không có, em đang không biết mấy ngày nữa đi Châu Âu thế nào đây, em đã mua vé may bay với các bạn rồi, kế hoạch đã lên từ lâu rồi.”

Lạc Mộ Tiêu dường như sắp khóc òa lên rồi, cứ nghĩ mình không thể đi chơi Châu Âu, anh ta càng cảm thấy ấm ức.

“ Chú là nói, biết Đóa Đóa nhà anh là cháu gái của ông ấy, ông ấy càng tức giận, không những không nhận cháu gái của mình, còn nói như thế......” Lạc Mộ Thâm cảm thấy sắp tức điên lên rồi.

“ Đúng thế.” Lạc Mộ Tiêu cong môi nói, “ Anh ba, em là vì anh và Đóa Đóa, anh xem em bây giờ thảm hại thế này, anh không thể nhìn em không đi Châu Âu được, hay anh trợ giúp em đi?”

Lạc Mộ Thâm không để ý Lạc Mộ Tiêu nữa, lúc này, cơn giận của anh ấy lên đến đỉnh điểm rồi.

Đây là bố đẻ của mình sao? Mình không phải là bị ông ta nhặt về đấy chứ?

Ông ta bây giờ muốn quyết tâm cắt đứt quan hệ cha con sao? Không những mấy năm nay không đến thăm mình và Đóa Đóa, sau khi biết Đóa Đóa, biết Đóa Đóa là cháu gái của mình, còn không thèm nghe điện thoại của Đóa Đóa.

Thật là......

Đóa Đóa vẫn là một đứa trẻ, nếu như biết ông nội của mình không muốn gặp con bé, trái tim bé nhỏ của con bé sẽ bị ám ảnh thế nào chứ?

Điều này liệu có ảnh hưởng đến phát triển lớn lên của con bé không?

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm lại càng tức hơn.

“ Không gặp thì không gặp, Đóa Đóa nhà anh cũng không thiếu ông nội.” Lạc Mộ Thâm đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn rung cả lên.

Dọa cho Lạc Mộ Tiêu suýt nữa sợ phải nhảy lên.

Nhụy Tử luôn ngồi bên cạnh không nói gì, trong lòng cô ấy thật sự cũng rất buồn, vì mình, Lạc Kiến Ba luôn không chấp nhận mình, nhưng Đóa Đóa là một đứa trẻ có làm gì sai chứ? Con bé chỉ là một đứa trẻ đáng yêu ngây thơ, con bé chỉ là một đứa trẻ mong mỏi được ông nội yêu quý mà thôi.

“ Anh à, chú út nói đúng, hay là chúng ta đi cầu xin bố? Em không xin bố chấp nhận em, chỉ cần bố có thể coi Đóa Đóa là cháu ruột của mình mà yêu quý là được rồi.” Nhụy Tử khẽ nói.

Cô ấy nghe thấy Lạc Mộ Tiêu nói Đóa Đóa luôn gọi điện cho Lạc Kiến Ba nhưng Lạc Kiến Ba lại không nhận điện thoại của con bé, nước mắt cô ấy trực trào ra, thật sự cảm thấy bất công thay con gái mình.

“ Cầu xin ông ta làm gì? Không đi, có ông nội như thế, Đóa Đóa của chúng ta cũng lớn lên khỏe mạnh, không có ông nội này, Đóa Đóa của chúng ta cũng vẫn lớn lên khỏe mạnh.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Không phải đi cầu ông ta, xin ông ta làm gì chứ?”

Thực ra, trong lòng anh ấy vẫn hận chuyện Lạc Kiến Ba dùng mọi thủ đoạn với mình và Nhụy Tử.

Lạc Mộ Thâm không phải là một người độ lượng.

Trong lòng anh ấy bây giờ vẫn oán trách bố mình, hừ, tôi chẳng có thời gian để ý ông, ông đã không coi Đóa Đóa là gì.

Trước đây ông ta dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi đối phó với mình và Nhụy Tử, mình có thể không oán trách, bây giờ ông ta lại làm tổn thương Đóa Đóa bé nhỏ, tôi làm sao có thể tha thứ được chứ?

Thực ra, đây là suy nghĩ của rất nhiều người.

Ông đối với tôi không tốt cũng được, ông đối với con tôi không tốt, như thế tôi không chấp nhận!

Lạc Mộ Thâm mặc dù là một con rồng lớn trên thương trường, nói một không nói hai, nhưng anh ấy cũng là một người bố bình thường, anh ấy yêu thương con của mình như thế.

Nghĩ đến bố mẹ còn không thèm nghe điện thoại của Đóa Đóa, lửa giận như bốc trong người.

Nhìn thấy dáng vẻ Lạc Mộ Thâm tức giận như thế, Nhụy Tử và Lạc Mộ Tiêu cũng không dám nói gì.

Lúc này, Đóa Đóa chạy đến: “ Bố mẹ, chú út, mọi người nói chuyện gì thế?”

“ Ồ, không có gì, cả nhà đang nói chuyện, chúng ta sẽ đưa công chúa nhỏ của chúng ta đi đâu chơi đây?” Nhụy Tử vội cười ôm lấy con gái của mình nói.

“ Con muốn đi Disney Hồngkong, con muốn đi chơi trò xe qua núi.” Đóa Đóa cười nói.

“ Được, Đóa Đóa muốn đi đâu chơi, chúng ta sẽ đến đó chơi.” Lạc Mộ Tiêu cười nói.

Anh ta đi đến trước mặt Đóa Đóa ôm lấy cháu gái đáng yêu của mình, Đóa Đóa cũng ôm lấy cổ của Lạc Mộ Tiêu: “ Chú út, đến phòng cháu chơi cờ nhé, cháu chơi cờ cực giỏi, bố mẹ cháu cũng không phải đối thủ của cháu, bây giờ xem xem chú út có phải đối thủ của cháu không nhé.”

“ Ôi Ôi, bé con, còn nghĩ không có ai là đối thủ sao? Được, để cháu nhìn xem chú út của cháu lợi hại thế nào.” Lạc Mộ Tiêu cười nói.

“ Đi thôi, đến phòng cháu.” Đóa Đóa ra sức kéo tay của Lạc Mộ Tiêu đi.

Lạc Mộ Tiêu đi theo Đóa Đóa vào căn phòng nhỏ màu hồng, Đóa Đóa lập tức khóa chặt lại cửa, bộ dạng rất thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.