Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 539: Chương 539: Ngày mai




“ Có việc gì sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Anh Mộ Thâm, em muốn nói vài lời với cô Tô có được không? Cho em ba phút là được.” Lâm Sảnh Di khẽ nói, trong lời nói mang theo sự cầu xin.

“ Nhụy Tử và người phụ nữ độc ác như cô chẳng có gì để nói cả, muốn nói cái gì, cô nới với tôi. Tôi bây giờ không thể để Nhụy Tử ở cùng với người phụ nữ độc ác như cô thêm một giây một phút nào.”

Tôi nhìn thấy, trên mặt anh ấy là vẻ đề phòng, tại vì sự việc lần này, anh ấy thật sự sợ Lâm Sảnh Di có âm mưu xấu xa gì với tôi.

Cho nên, anh ấy sẽ không đi.

Lâm Sảnh Di đáng thương nhìn tôi, trong ánh mắt là vẻ cầu xin.

“ Cô Tư Nhụy.......” Lâm Sảnh Di khẽ nói.

Tôi nghĩ một lát, lại nhìn Lâm Sảnh Di, cô ta yếu ớt ngồi trên xe lăn như thế, chân cô ta cũng chưa khỏi, tôi chớp chớp mắt, hừ, cô ta bây giờ còn yếu hơn cả tôi? Một nữ hán tử như tôi, sợ gì cô ta?

Nếu như cô ta thật sự có mưu đồ gì với tôi, thế thì người đen đủi là cô ta.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Anh Đại Thâm, để cô Lâm nói chuyện với em đi, anh ra ngoài đợi một lát, không sao đâu.” Tôi dùng ánh mắt hết sức kiên định nhìn về phía Lạc Mộ Thâm.

Nhìn tôi kiên định như thế, Lạc Mộ Thâm đành phải nói: “ Thế thì em phải cẩn thận, anh đứng ở ngoài cửa, nếu như có việc gì, lập tức phải gọi anh.”

“ Vâng, anh yên tâm.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Lạc Mộ Thâm dửng dưng nhìn về phía Lâm Sảnh Di, lạnh lùng nói: “ Lâm Sảnh Di, tôi khuyên cô, đừng mong giở trò gì nữa, nếu như cô lại còn có ý đồ gây bất lợi cho Nhụy Tử, đừng trách tôi không khách sáo, cô dám động vào một ngón tay của Nhụy tử, cô có tin tôi vặn gãy cổ cô không?”

Giọng nói đanh thép của anh ấy lạnh lùng băng giá như xuyên thấu vào tim.

Tôi biết, anh ấy đang cảnh cáo Lâm Sảnh Di.

Khi anh ấy nói những lời này, Lâm Sảnh Di cụp mắt xuống, tôi nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt cô ta.

Lạc Mộ Thâm vòng qua Lâm Sảnh Di rồi đi ra ngoài, Lâm Sảnh Di gật đầu với y tá của mình, y tá cũng lui ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lâm Sảnh Di.

Tôi cũng ngồi trên xe lăn, Lâm Sảnh Di cũng ngồi trên xe lăn, tôi không kìm được tiếng thở dài, thật là đen đủi, chớp mắt, chúng tôi bây giờ đã thành yếu ớt như thế này rồi.

“ Cô Lâm, cô muốn nói với tôi điều gì? Cô cũng nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói rồi, nếu như cô lại có ý đồ gì.........” tôi cáo mượn oai hùm muốn cảnh cáo Lâm Sảnh Di một chút, thuận tay cầm lấy cái kéo vừa cắt tóc mái của mình.

“ Tư Nhụy, xin lỗi, là tôi không đúng, tôi thật sự xin lỗi cô. Lần này tôi nói lời xin lỗi cô, là thật lòng.” Lâm Sảnh Di đột nhiên nói. Tôi sững người lại, cô ta nói lời thật lòng xin lỗi tôi sao?

Tôi chớp chớp mắt.

Lâm Sảnh Di ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi nói: “ Cô Tư Nhụy, tôi nói tôi xin lỗi cô, tôi thật sự bị ma quỷ giày vò trong người, tại vì tôi thích Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm lại thích cô, cho nên tôi luôn cảm thấy cô cướp mất anh ấy trong tay tôi, cho nên, tôi lúc đó rất hận cô, tôi cảm thấy nếu như Lạc Mộ Thâm không cần tôi, tôi cũng không muốn anh ấy và cô ở bên nhau, anh ấy không cần tôi, tôi không muốn sống nữa, tôi không sống được, tôi cũng không muốn cô sống, cho nên, lúc đó tôi muốn cô chết cùng tôi. Tôi muốn Lạc Mộ Thâm phải hối hận cả đời, nhưng, tôi không ngờ, cô lại cứu tôi, mạo hiểm tính mạng mà cứu tôi, tôi bây giờ hiểu ra rồi, hiểu Lạc Mộ Thâm lại chọn cô mà không chọn tôi, tại vì, tôi thật sự quá hẹp hòi, thật sự rất ích kỷ, tôi thực sự không xứng với Lạc Mộ Thâm, còn cô, là một cô gái rất lương thiện rất đáng yêu, anh ấy chọn cô, đúng là có lí do của anh ấy, anh ấy chọn cô, là đúng.”

Cô ta vừa nói, vừa đưa ánh mắt long lanh trong veo như nước nhìn tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm Sảnh Di, tôi đột nhiên phát hiện ánh mắt của cô ta không giống như vẻ tuyệt vọng trước đây, điên cuồng như thế nữa, mà rất bình tĩnh.

Cô ta nói thật sao? lần này cô ta hối hận rồi sao?!

“ Cô Lâm......” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Cô Tư Nhụy, tôi không biết làm thế nào để biểu đạt tâm trạng của mình, suýt chút nữa tôi đã hại chết cô, nhưng cô lấy ơn báo oán với tôi như thế, tôi rất cảm kích, cô Tư Nhụy, cô yên tâm, tôi sẽ không tạo ra bất kỳ trở ngại nào nữa giữa cô và Lạc Mộ Thâm. Đợi sau khi tôi chữa trị xong, tôi sẽ đến công an tự thú, tôi nghĩ tôi nên sống một cuộc sống mới, dù cho pháp luật trừng phạt tôi thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận, tôi chỉ cầu xin được an tâm, dù cho tôi cả đời phải ở trong tù ngục.” Lâm Sảnh Di mỉm cười nói, “ Cô Tư Nhụy, nếu như có thể, tôi thật sự rất hy vọng có thể làm bạn của cô, ít nhất, tôi hy vọng cô và anh Mộ Thâm sẽ không hận tôi. Không biết, tôi có thể có được vinh hạnh này không?”

“..... Thật sao?” tôi có vẻ do dự, không dám tin nhìn thiên kim tiểu thư cao quý này.

“ Đúng thế, không biết tôi có thể có được vinh hạnh này không?” Cô ta dịu dàng nói, đồng thời đưa tay của mình ra.

Tôi mỉm cười, không do dự mà đưa tay mình ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di cũng nắm chặt lấy tay tôi: “ Tư Nhụy, cảm ơn cô.”

Trong giọng nói của cô ta mang vẻ chân thành, tôi biết, người phụ nữ này, bây giờ thật sự coi tôi là bạn rồi.

Lâm Sảnh Di rụt tay mình lại, cười nhìn tôi: “ Tư Nhụy, tôi cũng phải học cô, tôi cũng muốn làm một người con gái lương thiện đáng yêu, tôi tin, chỉ khi bản thân mình trở nên trong sáng thì những bông hoa mới mỉm cười với tôi, tôi tin sẽ có một người đàn ông thuộc về tôi, đến bên cạnh tôi.”

“ Uhm, nhất định sẽ như thế.” Tôi nhẹ nhàng nói, “ Tôi tin nhất định sẽ có một Lạc Mộ Thâm khác sẽ thích cô, đối tốt với cô.”

Lâm Sảnh Di khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “ Cô bàn bạc với anh Mộ Thâm nhé, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn, chúc hai người hạnh phúc.”

Tôi cảm thấy mình sắp chảy nước mắt ra rồi, tôi nhìn Lâm Sảnh Di, cũng hết sức chân thành nói: “ Sảnh Di, cũng chúc cô kiếp này sẽ hạnh phúc.”

Khi Lạc Mộ Thâm lo lắng đi vào, anh ấy chạy như bay đến bên cạnh tôi: “ Nhụy Tử, không sao chứ?”

Anh ấy hết sức căng thẳng, sợ Lâm Sảnh Di làm gì tôi.

Tôi cười nói: “ Không sao.” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Anh Đại Thâm, chị Sảnh Di nói ngày mai có thể cùng chúng ta đi làm thủ tục ly hôn, chúng ta có thể thuận lợi kết hôn rồi.”

Lạc Mộ Thâm ngạc nhiên nhìn Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Xin lỗi, anh Mộ Thâm, tại vì sự ích kỷ của em, em khiến anh trở thành kết hôn lần hai rồi.”

Tôi và Lạc Mộ Thâm cũng không nói ra được tâm trạng gì mà nhìn Lâm Sảnh Di, thực ra, Lâm Sảnh Di không phải cũng trở thành đã qua một đời chồng rồi sao?

Cuộc hôn nhân không nên có này mang đến tổn thương lớn nhất cho Lâm Sảnh Di. Cho nên trong lòng cô ấy chịu không nổi, quả thật phát điên rồi, may là, cuối cùng cô ấy bây giờ đã tỉnh táo lại.

Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn chúng tôi, lúc này y tá đi vào, đẩy Lâm Sảnh Di ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cô đơn của Lâm Sảnh Di đi khuất, tôi không biết trong lòng mình giờ đây là cảm giác gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.