Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 415: Chương 415: Nửa đêm ra ngoài




“ Cậu ta bây giờ cảm thấy con mới mẻ, đương nhiên tốt với con, sau này, cậu ta chán con rồi, còn tốt với con được không? Đến lúc đó con ở trong nhà, có lẽ còn chẳng bằng bảo mẫu ấy.” Mẹ tôi vẫn nói, “ con gái của cô Hạ ở chỗ mẹ làm cũng gả cho nhà giàu có tiền, ban đầu đối xử rất tốt, sau này, chẳng coi nó ra gì, đến quần áo lót mặc trong của bố chồng mẹ chồng cũng phải giặt, bố mẹ chồng liên tục sai khiến nó, nó một tiếng cũng không dám nói lại, tại vì chỉ hơi có chút phản kháng, mẹ chồng nó lập tức chỉ ra cửa đuổi cút đi rồi.”

“ Cũng không phải ai cũng như thế mà?” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Mẹ không quan tâm người khác thế nào, dù thế nào mẹ không thể giương mắt nhìn con gái mẹ nhảy vào lửa, háo sắc nó đã ngấm vào máu rồi, Lạc Mộ Thâm trước đây phong lưu như thế, con đừng nghĩ cậu ta vì con mà lập tức trở thành người biết giữ mình như thế, mẹ nói cho con biết, người đàn ông nào mà đã thích chơi gái, thì khó mà thay đổi, mẹ không thể để con gả cho người phong lưu như thế, nói thế nào cũng không được đâu.” Mẹ tôi đột nhiên như nhớ ra gì đó, mắt mẹ tôi chăm chăm nhìn tôi, “ Mẹ nói con Nhụy Nhụy, con đã làm chuyện đó với cậu ta chưa?”

Tôi lập tức hiểu ra mẹ tôi đang ám chỉ gì, mặt tôi đỏ lên, tôi làm sao dám nói với mẹ tôi rằng mình đã làm chuyện đó với Lạc Mộ Thâm chứ?

Cho nên, tôi đành phải cười gượng, hơi chột dạ trả lời: “ Chưa ạ.”

Mẹ tôi lập tức thở dài một hơi: “ May quá mayy quá, tất cả vẫn còn kịp, mau chia tay đi.”

Mẹ tôi sắp lại gối, trải chăn ra: “ Ngủ đi, cả ngày đã quá mệt rồi, con ấy à, đến bao giờ mới không để bố mẹ bận tâm chứ.”

Mẹ nằm xuống, tôi cũng đành phải nằm theo.

Mẹ tôi có lẽ thật sự quá mệt, bà nằm xuống là ngủ, hơi thở đều đều.

Tôi làm thế nào cũng không ngủ được.

Làm thế nào đây?

Vốn dĩ cho rằng ngoài bố của Lạc Mộ Thâm không đồng ý thôi, bây giờ, đến cả bố mẹ ông bà tôi cũng không đồng ý.

Hừ, tôi tìm được đối tượng yêu đương có phải dễ đâu?

Thế mà tất cả mọi người đều không đồng ý.

Tôi làm sao có thể ngủ được chứ?

Tôi lại nghĩ, Lạc Mộ Thâm bây giờ đang làm gì?

Anh ấy ngủ rồi ư?

Nghĩ đến đây, tôi càng không ngủ được.

Mẹ tôi nằm nghiêng hướng ra ngoài giường, tôi ở bên trong, phải cố bao sức mới lật lại được người mẹ tôi, không để một tiếng động nào.

Tôi cảm thấy nếu như tôi ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là nữ hiệp khách võ nghệ cao cường.

Tôi xuống giường, cẩn thận mở cửa phòng mình ra, đi rón rén ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Tôi đi đến phòng khách, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm nằm ngửa mặt trên thảm, anh ấy dường như ngủ rồi.

Tôi không kìm được thở dài trong lòng, ôi, tôi bây giờ lòng như lửa đốt, thế mà anh ấy lại ngủ ngon giấc thế này.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nhờ ánh trăng tĩnh lặng bên ngoài ngắm nghía khuôn mặt đó của Lạc Mộ Thâm, ánh trăng mềm mại hắt trên khuôn mặt anh ấy, càng giống như bức vẽ vậy, cuốn hút người khác.

Tôi thở dài, dùng tay khẽ sờ nhẹ lên mặt Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng nói: “ Lạc Mộ Thâm, nếu anh không phải là Lạc Mộ Thâm thì tốt biết bao, nếu như anh chỉ là một nhân viên đi làm bình thường thì thật tốt.”

Nếu như thế, chúng tôi sẽ không phải chịu khổ như thế này, chúng tôi sẽ vui vẻ mà sống, mặc dù cuộc sống sẽ không phải dư dả thoải mái, nhưng những tháng ngày sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng, hiện thực là: anh ấy là công tử nhà giàu, tôi chỉ là đứa con gái nhà bình thường, hôn nhân của chúng tôi phải chịu nhiều cản trở của nhiều phía, phụ huynh hai bên gia đình đều không chúc phúc, tôi cảm thấy tim mình thật sự mệt mỏi, sau này, tôi sẽ không có đủ tự tin mà sống nữa.

Tôi đang nghĩ ngợi, Lạc Mộ Thâm đột nhiên đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ấy kéo vào trong chăn, hừ, thằng cha này hóa ra chưa ngủ.

Tôi còn chưa lật người ngồi dậy, Lạc Mộ Thâm đã cười ôm tôi, hơi ấm trên người anh ấy bao quanh lấy tôi.

“ Anh chưa ngủ à?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

Lạc Mộ Thâm mỉm cười nhìn tôi.

“ Chưa.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Thế anh đang làm gì?” Tôi hỏi.

“ Nhớ em thôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Anh biến đi, mồm mép dẻo quẹo.” Tôi trách yêu Lạc Mộ Thâm, đưa tay đánh nhẹ lên bờ ngực rắn chắc của anh ấy hai cái.

Anh ấy cười nắm lấy nắm đấm của tôi, nhân tiện khẽ hôn lên môi tôi.

Nụ hôn của anh ấy ướt át, mang đến cho tôi sự thích thú.

“ Đừng linh tinh nữa, đây là nhà em, nếu như bị ông bà bố mẹ em nhìn thấy, cầm gậy đuổi anh ra khỏi nhà đấy.” Tôi nhẹ nhàng nói, “ nhà em tư tưởng truyền thống từ xưa, vừa nãy mẹ em hỏi chúng ta đã làm chuyện đó chưa đấy, em không dám nói.”

“ Chuyện gì cơ?” Lạc Mộ Thâm cố tình giả bộ hỏi.

“ Chính là chuyện đó.” Tôi véo Lạc Mộ Thâm một cái thật đau, “ Ai như nhà anh, dễ dãi như thế chứ, thật là. Cả nhà phong lưu lãng tử.”

“ May là trước đây em đúng là con gái truyền thống, nếu không, cũng rơi vào tay tên Đường Nhiên đó rồi?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Hứ, còn lâu ấy.” Tôi ngậm nhẹ đùa nghịch tai anh ấy.

Lạc Mộ Thâm nhếch miệng nở nụ cười mê người, đặc biệt càng cuốn hút dưới ánh trăng hơn.

“ Em và mẹ em nói gì thế? Mẹ em có thích anh không.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, anh ấy vẫn rất để ý xem người nhà tôi có thích anh ấy không.

Lạc Mộ Thâm bình thường anh ấy có thể không để ý đến bất cứ suy nghĩ của người nào, kể cả bố anh ấy, nhưng anh ấy không thể không để ý đến suy nghĩ của người nhà tôi.

Tôi thở dài nặng nề: “ Ôi, vừa nãy mẹ em giáo huấn em một lúc lâu, buổi chiều gặp nhà họ Đoàn đó xong, rào cản của nhà em với anh rất lớn, bây giờ đang không đồng ý việc của chúng ta.”

“ A?” Lạc Mộ Thâm sững sờ một lát, “ Tại sao thế?”

Tôi dùng ngón tay gõ nhẹ vào cơ thịt trên bộ ngực rắn chắc của anh ấy, tức mình nói: “ Còn hỏi nữa à? Tại vì nhà anh quá giàu, không môn đăng hậu đối với nhà em, lo lắng em sẽ chịu khổ, cuối cùng còn chẳng bằng bảo mẫu, còn có một điều quan trọng nhất……”

“ Điều gì?” Lạc Mộ Thâm lập tức dỏng tai lên nghe.

“ Tại vì quá khứ của anh, quá phong lưng, còn cả bố anh, cũng phong lưu, mẹ em nói cả nhà anh một nhà đều có nòi giống phong lưu, gen không đổi. anh không thay đổi được, sợ em sau này sẽ đau lòng, có kết cục đau thương.” Tôi thở dài nói.

Lạc Mộ Thâm đờ người ra, anh ấy lặng im nhìn vào mắt tôi, khẽ nói: “ Nếu như con người có thể biết trước được tương lai thì tốt, nếu như trước đây anh biết anh có thể gặp được em, anh sẽ không sống phóng đãng như thế, quá khứ làm việc sai, chắc chắn phải trả giá, anh bây giờ đang phải trả giá cho việc đó. Thật sự rất hối hận.”

Trên mặt anh ấy chìm đắm trong vẻ hối hận.

Dáng vẻ của anh ấy, khiến tôi cảm thấy xót xa.

Tôi không biết nên an ủi anh ấy thế nào, sự thật, tôi bây giờ cũng đang rất buồn phiền. Bố anh ấy, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự của chúng tôi, chúng tôi kiệu có kết hôn được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.