Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 414: Chương 414: Các con chia tay đi




Tôi ra sức chớp chớp mắt, thiếu tự tin nói: “ Tại sao lại không hợp ạ?”

Mẹ tôi gập ngón tay cốc mạnh lên đầu tôi, lực mạnh khiến tôi đau điếng: “ Mẹ nói con Nhụy Nhụy, con thay đổi rồi, có phải con bây giờ trong mắt chỉ có tiền phải không? Con vì tiền, vì được gả vào nhà giàu, cũng không cần quan tâm đối phương là người như thế nào có phải không? Nếu như cậu ta là người có tiền như những người bình thường thôi, đối với con tốt, điều kiện gia đình tốt, bố mẹ và ông bà con còn vui không kịp, ai mà chẳng mong con gái mình có một cuộc sống hạnh phúc thoải mái, ai hy vọng con gái mình phải gả vào nhà nghèo chứ, cả ngày vì miếng cơm manh áo, ăn bữa này lại phải lo kiếm bữa kia? Nhưng chúng ta vẫn phải xem cậu tiểu Lạc đó là người như thế nào, mẹ nói sao lại nhìn quen mắt thế chứ? May là gặp chú Đoàn cô Đoàn với Ni Ni, nếu không chúng ta thật không biết gì, thì ra tiểu Lạc này chính là ông chủ của tập đoàn Lạc Thị đó.” Mẹ tôi lại cầm cuốn tạp chí có ảnh bìa là bố của Lạc Mộ thâm, đập lên đùi tôi, tôi cúi đầu xuống, khuôn mặt Lạc Kiến Ba với nụ cười cuốn hút đó đang nhìn tôi.

“ Con xem, đây không phải là bố của Lạc Kiến Ba sao? Mặc dù bố mẹ không hiểu lắm, nhưng cũng nghe không ít tin tức về nhà ông ta, con nói xem họ là gia đình gì chứ? Dù cho là bố hay là con, cũng chẳng có ai tốt, đều là nòi giống phong lưu một nhà, nghe nói bố cậu ta hơn năm mươi tuổi rồi, còn luôn dính bên cạnh mấy đứa con gái chỉ khoảng 20 tuổi, đáng tuổi con mình. Còn cái cậu Tiểu Lạc đó, chơi bời biết bao phụ nữ, mẹ nhớ ra rồi, lúc nào xem tin tức về cậu ta cũng thấy nói cậu ta nay yêu đương với cô người mẫu này, mai lại ở cạnh cô minh tinh kia? Nếu như cậu ta muốn làm bố, có lẽ bây giờ con cậu ta có thể lập thành đội đi thi olymlic rồi đấy, cậu ta chơi bời với phụ nữ nước ngoài cũng không ít, cậu ta không sợ bị lây bệnh aids sao, Nhụy Nhụy, con bảo mẹ phải nói con thế nào đây. Mẹ nhìn con thông minh lanh lợi, tại sao bây giờ càng ngày lại càng ngốc thế chứ? Con nói con có phải ngốc hay không? có phải ngốc hay không?” Mẹ tôi mỗi lần nói lại dúi tôi một cái, đầu tôi hết nghiêng bên này lại nghiêng bên kia.

“ Mẹ của con ơi, mẹ đừng đẩy con như thế được không, con váng hết đầu rồi.” Tôi ôm đầu nói với mẹ tôi.

“ Nếu như sớm biết con bị nó hại, mẹ thà đánh chết con còn hơn, mẹ nói cho con biết Nhụy Nhụy, việc con với tiểu Lạc, mẹ khuyên con nhanh chóng chia tay cậu ta, con chắc chắn sẽ buồn chán, nhưng bây giờ con khóc, còn hơn sau này nhận kết cục bị cậu ta bỏ rơi thảm hại, sau đó, con sẽ tìm được người tốt, nhân phẩm tốt, đàng hoàng đĩnh đạc.” Mẹ tôi nghiêm túc nói.

“ Mẹ……..” Tôi cau mày lại, cố thuyết phục mẹ tôi, “ Mẹ nói đúng, Lạc Mộ Thâm vốn dĩ là như thế, nhưng anh ấy bây giờ đã thay đổi rồi, anh ấy vì con mà thay đổi, anh ấy thừa nhận trước đây rất lăng nhăng, anh ấy nói muốn vì con mà làm lại từ đầu, trước đây anh ấy là chơi bời, nhưng anh ấy là chân thành với con, mẹ, thật đấy, anh ấy đối với con cực kỳ tốt.” Tôi cố khuyên giải an ủi mẹ tôi.

“ Cậu ta nói tốt với con, muốn bắt đầu lại từ đầu với con sao?” Mẹ tôi cười khẩy một tiếng, “ Con nghĩ lời nói đó cậu ta trước đây chưa bao giờ nói với những bạn gái cũ của cậu ta sao? Rồi nó cũng có thể nói với con, chỉ là chơi bời với con mà thôi? Nhụy Nhụy, con là cô gái thông minh, tại sao con lại không suy nghĩ, lại khinh suất như thế chứ? Lúc con ra ngoài đi dạo với cậu ta, mẹ và ông bà bố mẹ con đã ngồi họp gia đình, ý kiến của cả nhà đều thống nhất, việc của con và cậu ta, cả nhà kiên quyết không đồng ý, dù cho cậu ta nghiêm túc muốn ở bên cạnh con, con xem dáng vẻ đó của cậu ta, cậu ta đẹp trai, trong nhà lại có tiền, dù cho cậu ta muốn nghiêm túc, nhưng con xem mấy cô gái đó có khác gì ruồi bổ nhào vào không. Không nói đến ai, con xem buổi chiều đến em họ Giai Giai của con nhìn thấy cậu ta mắt cũng sáng lên, huống hồ, con nói xem những người phụ nữ khác thì sao? Người đi bên hồ, sao tránh được giày ướt? Cậu ta đến lúc đó, có còn giữ nổi mình không? cậu ta có tiền như thế, có rất nhiều cám dỗ, cậu ta có thể vì đứa con gái giữ thân như ngọc như con được không? Mẹ không tin lời cậu ta nói, mẹ đến cái dấu chấm dấu hỏi cũng không tin, Nhụy Nhụy, con là con gái mẹ, người làm mẹ chẳng nhẽ lại không muốn tốt cho con sao? Bố mẹ đương nhiên muốn gả con vào gia đình có điều kiện, nhưng điều kiện của nhà cậu ta đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, chúng ta không cùng một thế giới, tổ tông nói môn đăng hậu đối, không phải không có đạo lý, Nhụy Nhụy, mẹ không hy vọng sau này con phải chịu đau khổ, phải khóc, cho nên, mẹ nhìn thấy con bước đến bên vực sâu, mẹ nhất định phải kéo con lại.” Mẹ tôi quả thật như đang thuyết trình vậy.

Mẹ tôi bình thường không phải là người biết nói chuyện lắm, nhưng lại là người rất thích nói, nhưng bây giờ lại giống như nhà diễn thuyết vậy.

“ Mẹ…..” Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không thoát được lời.

“ Mẹ tin thượng bất chính hạ tắc loạn,” Mẹ tôi nói, “ Bố cậu ta dáng vẻ như thế, cũng đừng mong sinh ra đứa con chuyên nhất.”

Tôi không biết phải nói gì nữa, tôi biết, buổi chiểu khi gặp nhà chú Đoàn đó, đã để lại ấn tượng xấu nhất trong lòng người nhà tôi.

Bây giờ, họ đã hoàn toàn coi Lạc Mộ Thâm là kẻ phong lưu lãng tử, không đáng dựa dẫm.

“ Còn nữa, bố cậu ta biết con không? có đồng ý hôn sự của các con không?” Mẹ tôi dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức hỏi.

Nghĩ đến thái độ của bố Lạc Mộ Thâm với tôi, tôi rất buồn lắc lắc đầu, đúng thế, Lạc Kiến Ba vốn dĩ đã không đồng ý việc của chúng tôi.

“ Con xem con, chính là đứa ngốc, nhà người ta không đồng ý con, chỉ là chơi bời, con còn bám lấy làm gì, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con gái ngốc như con chứ.” Mẹ tôi tức hầm hầm nói, “ tức chết đi được, con muốn làm dâu nhà giàu nhiều quá hóa điên rồi sao? Bây giờ sắp tết rồi, chúng ta cũng không muốn đuổi cậu ta ra ngoài, sau khi tết qua, các con mau chia tay đi, mẹ không muốn con ngồi trong xe BMW mà khóc.”

“ Mẹ, Lạc Mộ Thâm không phải loại người đó đâu.” Tôi còn cố biện bạch cho Lạc Mộ Thâm.

“ Con bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, mẹ qua cầu còn nhiều hơn đường con đi, việc những kẻ làm dâu nhà giàu đó bố mẹ xem nhiều rồi, nhà chúng ta mặc dù không phải có tiền gì, nhưng cũng không đến nỗi để con gái bán hạnh phúc để đổi lấy tiền, việc này, chúng ta nhất quyết không đồng ý, con tự liệu, sau khi quay về thành phố A thì chia tay cậu ta đi, con gái nhà bình thường như chúng ta, cũng không thể làm thứ đồ chơi cho công tử có tiền, mẹ nhìn không thuận mắt những đứa con gái vì muốn gả cho người có tiền, dù cho mắc lác đui chột cũng vẫn bám vào.” Mẹ tôi nói.

“ Lạc Mộ Thâm không phải mắt lác đui chột mà.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Cậu ta không phải mắt lác đui chột, nhưng cậu ta là công tử bột.” mẹ tôi vẫn tức lên mà nói.

Tôi không nói gì cho là đúng, không sai, trong mắt bố mẹ tôi, Lạc Mộ Thâm không phải công tử bột thì là gì chứ?

“ Con ở bên cạnh cậu ta, đến người như chú Đoàn đó còn cười nhạo chúng ta, chúng ta không muốn người khác nói ra nói vào, vì gả cho nhà giàu mà đến loại người nào cũng gả,” Mẹ tôi khẽ nói, “ Nhụy Nhụy, con không còn nhỏ nữa, hạnh phúc của phụ nữ, không thể bước chân sai lầm được đâu.”

“ Nhưng mà, anh ấy rất tốt với con.” Tôi lại thay Lạc Mộ Thâm mà ấm ức, biện bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.