Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 546: Chương 546: Sắp sinh rồi




Thằng cha này, tôi sắp sinh rồi còn không tha cho tôi.

“ Uh....hình như em ăn nhiều rồi.” Tôi muốn đẩy tên này ra.

“ Đúng lúc vận động một chút.......” Lạc Mộ Thâm thầm thì bên tai tôi, hơi thở nặng nề và giọng nói gợi cảm vang bên tai tôi.

Tôi lập tức lại bị anh ấy làm cho nóng người lên rồi.

“ Anh đang hành hạ người chết có phải không?” Tôi nhẹ cắn vào tai anh ấy.

“ Là em đang hành hạ anh, đầu lợn.........” Lạc Mộ Thâm khẽ nghiêng đầu, để ngón tay của tôi vào trong miệng, anh ấy nhẹ nhàng liếm rồi mút, khiến tôi bị kích thích dường như muốn từ trên giường nhảy lên rồi.

Trời đất ơi.

Thằng cha này, thật đúng là hành hạ người chết không đền mạng mà1

Được rồi, thế thì tôi cũng dâm tục xem.

Tôi thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra, bắt đầu hôn mơn trớn lên yết hầu của anh ấy, một cái, hai cái. Mỗi lần tôi hôn đều khiến cổ họng anh ấy phát ra tiếng rên rỉ.

Lúc này, bàn tay nhỏ của tôi cũng lần mò trong quần của anh ấy.......

Cơ thể Lạc Mộ Thâm dường như co cứng lại, tôi có thể cảm thấy được chỗ đó của anh ấy đang cứng dần mà ngóc đầu dậy......

Đúng lúc này, bụng tôi đột nhiên cảm thấy có cơn đau....

Tôi lập tức cau mày lại: “ Anh Đại Thâm, đợi một lát, bụng em đau.......”

Lạc Mộ Thâm không chú ý, tay vẫn mân mê khắp người tôi.

Tôi cho rằng chỉ là những cơn đau co thắt thông thường, một lát là qua đi.

Nhưng mấy phút sau, cơn đau lại bắt đầu, từng hồi từng hồi.....không biến mất.....hơn nữa rõ ràng cơn đau có thắt rất nhiều.

“ Aiya, đau quá......” Tôi ôm bụng lật trên giường, “ Mau mau, anh Đại Thâm, bụng em bây giờ đang đau lên từng cơn từng cơn! Có phải sắp đẻ không?”

“ A? Bác sĩ không phải nói mấy ngày nữa cơ mà?” Lạc Mộ Thâm nhất thời cũng cuống cả lên.

Tại vì vừa nãy vẫn đang trong tình trạng bị kích thích, anh ấy vẫn chưa phản ứng lại được.

“ Có phải em ăn quá nhiều, muốn cho ra ngoài không?” Tôi hơi hoảng loạn nói.

“ Ai bảo em ham ăn.” Lạc Mộ Thâm đưa ngón tay ra, khẽ vuốt vào sống mũi tôi.

“ Em nói cho anh biết, lúc này anh được có lên lớp với em. Em sắp sinh rồi.” Tôi mếu máo nói.

“ Đừng hoảng loạn, đầu lợn, có lẽ không phải, anh hỏi Đại Vũ xem.” Lạc Mộ Thâm vội vàng gọi điện cho Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ chắc chắn đang ngủ. Tôi nghe thấy giọng anh ấy lè nhè chuyển từ đầu bên kia điện thoại đến: “ Này, Đại Thâm, mình có phải có thù oán gì với cậu không? Mình cứ đang ngủ ngon là cậu lại gọi điện phá đám mình......”

Lạc Mộ Thâm không thèm để ý, nhanh nhảu nói: “ này, đầu lợn có lẽ sắp sinh rồi, bụng bây giờ còn đau nữa. Từng hồi từng hồi?”

“ Đau theo từng cơn à?” Tôi nghe thấy giọng nói của Phương Trạch Vũ như tỉnh táo hơn, giống như bị kích động vậy, “ Đại Thâm, cậu quan sát đầu lợn một tiếng, xem xem trong một tiếng đau mấy lần?”

“ Còn phải đợi một tiếng nữa à?” Tôi mếu máo nói.

“ Đúng, quan sát một tiếng, sau đó lập tức gọi điện cho mình, mình bây giờ sẽ chuẩn bị các thứ.” Phương Trạch Vũ lập tức tắt máy.

Có lời nói của Phương Trạch Vũ, Lạc Mộ Thâm lập tức nghiêm túc tính cho tôi cơn đau trong một tiếng.

Tôi cảm thấy mình giống như một cái bánh chưng, bụng đau theo từng cơn từng cơn, cảm giác đau đó, biết nói thế nào nhỉ? Giống như là đau bụng kinh tương đối nặng, sau một hồi đau, dừng lại vài phút lại đau lần nữa.

Đúng, chính là cảm giác đó.

Lạc Mộ Thâm vừa tính, tay kia vừa đặt vào bụng tôi nhẹ mát xoa cho tôi, ba bảo mẫu đó cũng bị gọi đến. Bắt đầu sắp xếp quần áo đồ sơ sinh cho tôi.

“ Có lẽ, một mát nữa là khỏi? không phải bây giờ sinh đấy chứ?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Không biết nữa, Phương Trạch Vũ nói chắc chắn có khả năng.” Lạc Mộ Thâm nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình, “ Một tiếng đau 11 lần.”

Anh ấy lại gọi điện cho Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ lớn tiếng nói: “ Đúng là sắp sinh rồi, mau, Đại Thâm, đưa Nhụy Tử đến St Mary, mình ở bên này cũng chuẩn bị xong rồi.”

Lạc Mộ Thâm giống như binh sĩ nghe mệnh lệnh của cấp trên vậy, anh ấy bế tôi từ trên giường xuống, vừa dặn dò các bảo mẫu mang theo túi đồ sơ sinh, và quần áo gì đó, vừa bế tôi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, lái xe A Phong đã chuẩn bị xe thương gia đến đón rồi, Lạc Mộ Thâm bế tôi lên xe, đặt tôi ngồi trên ghế, nửa người trên của tôi dựa vào lòng anh ấy, Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm đầu tôi.

Bây giờ đã là mùa đông tháng 12 rồi, bên ngoài rất lạnh, nhưng tôi và Lạc Mộ Thâm đều đổ mồ hôi.

Tôi vì cơn đau hành hạ, còn Lạc Mộ Thâm vì quá căng thẳng.

Anh ấy có lẽ cả đời cũng chưa bao giờ căng thẳng thế này.

Anh ấy vừa vỗ về tôi, vừa lau mồ hôi trên mặt tôi, nhưng mồ hôi của anh ấy thi nhau rơi trên mặt và tay tôi, tôi nắm chặt lấy tay của Lạc Mộ Thâm.

“ Anh Đại Thâm, em thật sự sắp sinh em bé sao?” Tôi nghẹn ngào nói.

“ Đúng thế, sắp được gặp con yêu của chúng ta rồi.” Lạc Mộ Thâm cố gắng cười nói.

“ Em hồi hộp quá, anh Đại Thâm, em lo lắng quá.” Miệng tôi gần như méo xệch đi rồi.

Lúc này, tôi lập tức nhớ đến những tình tiết mà trước đây xem trên phim.

“ Anh Đại Thâm, anh nói xem em có khó đẻ không? Liệu có bị vỡ ối không? Em bé sẽ bị ngạt không?” Lúc này, tôi vẫn còn nghĩ được những tình tiết bi thương trên phim ảnh.

Tôi thật sự quá lo sợ rồi.

Thực ra cũng không thể trách tôi, các bạn độc giả đã từng sinh con sẽ hiểu được cảm giác lo lắng này phải không?

Vào lúc này, tôi thật sự rất lo.

“ Đừng lo, không sao đâu. Đầu lợn em và con sẽ an toàn. Cứ nghĩ đến việc chúng ta sắp được nhìn thấy con của chúng ta rồi, vui biết bao nhiêu?” Lạc Mộ Thâm mặc dù trên mặt an ủi tôi, nhưng thực ra anh ấy cũng rất căng thửng.

Chiếc xe bon bon trên đường, chúng tôi nhanh chóng đến được bệnh viện St Mary rồi.

Khi Lạc Mộ Thâm ôm tôi xuống xe, Phương Trạch Vũ đã dẫn đoàn ý tá sản khoa đẩy giường di động đợi ở cửa, khiến tôi ngạc nhiên đó là, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn cũng đến rồi.

Tôi thật sự không ngờ đêm khuya thế này, bọn họ cũng chui được từ trong chăn ra. Tại vì tôi sinh con.

“ Nhụy Tử, cố lên, cố lên.” Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn quan tâm nhìn tôi nói, ánh mắt bọn họ long lanh, háo hức mong chờ.

“ Con trai nuôi hoặc là con gái nuôi của chúng ta sắp chào đời rồi, xúc động quá.” Tần Hạo Nhiên ôm Lương Cẩn Hàn rưng rưng khóe mắt.

“ Nhưng em rất căng thẳng! Em căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng lại rồi.” Tôi mếu máo nhìn f4.

“ Nhụy Tử, đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. Đại Thâm sẽ vào phòng sản với em.” Phương Trạch Vũ cười nói với tôi.

Lúc này, tôi đã được cho nằm lên giường di động, mấy người y tá đẩy tôi vào phòng đẻ.

Tôi nhìn thấy cánh cửa mày trắng bị đóng lại, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên làm tư thế cố lên với tôi. Còn Lạc Mộ Thâm mặc bộ quần áo vô trùng đi vào theo tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.