Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 176: Chương 176: Trên đỉnh núi




Tôi liếc nhanh sang Tần Á Á, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Tần Á Á hết sức bình thường, không có chút gì thay đổi, lúc này tôi mới yên tâm.

“ chuẩn bị xong cả chưa?” Lạc Mộ Thâm lớn tiếng hỏi.

“ Chuẩn bị xong rồi.” Chúng tôi cũng đồng thanh trả lời.

“ Ok. Chúng ta đi thôi.” Lạc Mộ Thâm hiên ngang giơ tay làm ký hiệu, chúng tôi đi ra khỏi khu thay đồ dành cho khách, rồi đi thẳng ra khu trượt tuyết.

Trên đường đi, chúng tôi nhận được ánh nhìn của rất nhiều người, tôi tin rằng, chín người nam thanh nữ tú chúng tôi, đàn ông phong độ, phụ nữ xinh đẹp, một nhóm người cao đi cùng nhau, tại sao lại không thu hút ánh nhìn của người khác chứ?

Đương nhiên, tôi không phải tự khen mình, tôi cũng là hơi hư vinh, đằng sau tôi là ba người nam thanh nữ tú, thật sự càng làm tôi thêm vẻ vang, đời tôi hai mươi hai năm chưa bao giờ cảm thấy rạng rỡ vinh dự như thế.

Lúc này, tôi nhìn thấy khu trượt tuyết to lớn hùng vĩ vượt xa cả tưởng tượng của tôi, núi tuyết cao như thế, khiến tôi như được mở mang tầm mắt.

Thỉnh thoảng có người từ trên đỉnh núi với tư thế tao nhã trượt xuống, bọn họ trượt thành hình chữ “S”, hoặc là ngẫu nhiên bay bổng trên không trung, thậm chí còn có người làm những động tác kỹ thuật với độ khó cao, tôi quả thật nghi ngờ bản thân có phải đến xem thế vận hội mùa đông không?

Đương nhiên, tại vì nơi đây là một trong những khu trượt tuyết nổi tiếng nhất thế giới, cho nên rất nhiều con nhà giàu đến đây vận động giải trí, trong đó cũng có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp nữa!

Nhưng, những hội nhà giàu đến đây không phải ai cũng biết trượt tuyết, ví dụ nhóm người chúng tôi, ít nhất tôi và bốn người đẹp đó đều không biết.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy bốn người đẹp đó đang tranh thủ chụp ảnh hết mình.

Tôi không giống bọn họ thích chụp ảnh như thế, tôi thật sự rất muốn trượt tuyết, chỉ là tôi không biết, cho nên, tôi cảm thấy lấy làm tiếc.

Không biết mấy người bọn họ có đồng ý dạy tôi không.

Tôi đang muốn nói, Lạc Mộ Thâm nói với mấy người con gái chúng tôi: “ Mấy người các em, nếu như không biết trượt tuyết, thì ở phía dưới trượt chơi thôi, nên nhớ, đừng đi lên trên, rất nguy hiểm.”

Phương Trạch Vũ cũng cười nói với Tần Á Á mấy người đẹp đó: “ Bọn em trượt ở dưới trước, mấy người bọn anh chơi một lúc đã, sau đó sẽ dạy các em trượt, còn có rất nhiều chỗ chơi tuyết nữa, đến lúc đó sẽ dẫn bọn em chơi.”

Tần Á Á khéo léo nói: “ Vâng, các anh đi chơi đi, bọn em chơi ở đây là được rồi.”

Lạc Mộ Thâm bọn họ gật gật đầu, ngồi xe cáp đi lên đỉnh núi, bọn họ đều đã được huấn luyện trượt tuyết chuyên nghiệp rồi, bọn họ thích cảm giác kích thích, thích từ trên đỉnh núi trượt xuống với tốc độ nhanh.

Tôi quay đầu nhìn Tần Á Á và ba người đẹp đó, bọn họ bỏ ván trượt tuyết ra, chỉ đeo bốt trượt tuyết mà chụp ảnh cho nhau, có lẽ về nhà sẽ up lên mạng.

Tôi quả thật không thể để lỡ cơ hội đến nơi trượt tuyết này! Tôi cũng rất muốn được trượt tuyết!

Tôi cũng muốn lên đỉnh núi, tôi còn lâu mới ở dưới với mấy người chỉ thích nghịch tuyết mà không biết trượt tuyết đó.

Nghĩ đến đây, tôi thử dùng gậy trượt tuyết đẩy vài cái, vậy mà lại thuận lợi trượt được, thật sự rất vui mà.

Ở dưới chân núi, rất nhiều người ở dưới trượt tuyết, tại vì ở đây độ dốc nhỏ, không có gì nguy hiểm, nhưng đối với tôi mà nói, trượt một lúc, tôi mất kiên nhẫn rồi, không được, tôi là người rất có tinh thần thể thao mà, tôi muốn được giống như bọn họ trượt từ trên đỉnh núi xuống, xem ra như thế mới đã đời.

Tôi ngoảnh đầu lại, đưa tay lên che phần trên mắt nhìn lên đỉnh núi, quả nhiên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn hàn bốn người bọn họ.

Bọn họ mặc bộ quần áo trượt tuyết rất đẹp mắt, tôi vừa nhìn là đã nhận ra rồi.

Chỉ nhìn thấy bốn thằng cha đó, từng người từng người trượt từ trên đỉnh núi xuống, tư thế của bọn họ đẹp đẽ điêu luyện, giống như vận động viên chuyên nghiệp vậy, tôi quả thật nhìn đờ đẫn rồi.

Xem ra cũng rất dễ mà.

Đang sững sờ nhìn, chỉ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm trượt thẳng đến bên cạnh tôi, anh ta dừng lại, đeo chiếc kính bảo hộ đó càng hiện rõ đường nét khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta.

Tôi vội vàng hét lớn với anh ta: “ Anh Đại Thâm, dạy tôi trượt tuyết với?”

Lạc Mộ Thâm hiện rõ vẻ chơi chưa đã, anh ta nhìn tôi, cũng lớn tiếng nói: “ cô ở đây chơi một lúc nữa, lát nữa tôi sẽ dạy cô, nhớ là đừng đi lên trên, chỉ ở đây chơi thôi đấy.”

Sau đó, anh ta lại ngồi xe cáp đi lên trên.

Tôi thật sự tức đến sốt ruột rồi.

Ở đây chơi, ở đây chơi, ở đây có gì mà vui chứ, tôi là đến trượt tuyết, không phải đến nặn người tuyết.

Nghĩ đến đây, tôi làm mặt xấu hướng về phía Lạc Mộ Thâm, sau đó quay đầu nhìn mấy người chỗ Tần Á Á đang chụp ảnh cho nhau, lớn tiếng nói: “ Á Á, mọi người có lên đỉnh núi không?”

Tần Á Á quay đầu lại, nhìn tôi nói: “ Không đâu. Bọn mình ở đây chơi là được rồi, Nhuỵ Tử cậu muốn lên trên sao?”

“ Tôi muốn lên trên, ở đây không có gì vui cả.” Tôi do dự nói.

“ thế thì cậu đi đi, mình thấy cậu trượt rất được, chắc chắn sẽ không sao.” Tần Á Á cười nói, “ Nhuỵ Tử, cậu thật sự có tế bào vận động, bọn mình thì không thế, chỉ có thể ở đây chơi tuyết mà thôi.”

Cô ta nói như thế, tôi càng kiên định với quyết định của mình, tôi cũng không phải Lâm Đại Ngọc như Tần Á Á, tôi có sức mạnh, cũng đặc biệt muốn được trượt tuyết.

Tôi sẽ lên đỉnh núi!

Tôi dũng cảm đưa ra quyết định như thế.

Tôi cũng ngồi xe cáp đi lên.

Xe cáp là tự động, có thể đưa người muốn lên đỉnh núi trượt tuyết hoặc đến eo núi.

Đương nhiên cũng có người đến giữa eo núi xuống xe cáp rồi trượt tuyết xuống.

Còn tôi, vừa ngồi xe cáp vừa tranh thủ tận hưởng ngắm nhìn phong cảnh khu trượt tuyết, cũng nghĩ, tôi rốt cuộc nên ở giữa eo núi trượt xuống hay là lên đỉnh núi rồi trượt xuống?

Tôi nghĩ một lúc, lúc này, có rất nhiều người từ trên đỉnh núi hò hét trượt xuống, trong đó có cả Lạc Mộ Thâm bốn người bọn họ, tôi lập tức bị vẻ phong độ phóng khoáng của bọn họ làm cho mê hoặc rồi.

Môn trượt tuyết này, có lúc khiến người khác hưng phấn quá rồi.

Tôi lập tức quyết định: đi thẳng lên đỉnh núi!

Tôi kiêu ngạo cho rằng bản thân trượt tuyết rất tốt rồi, từ trên đỉnh núi trượt xuống chắc chắn càng kích thích, càng vui.

Lần đầu tiên tôi trượt tuyết đã trượt tốt như thế, thật là tự hào mà!

Tôi đã từng nói, con người ai cũng có lòng hư vinh, đặc biệt là tôi, tôi cũng có! Mà còn rất nặng!

Thế là, tôi ngồi xe cáp lên thẳng đỉnh núi.

Từ xe cáp bước xuống, tôi đứng ở điểm cao nhất của đỉnh núi khu trượt tuyết, nhìn xuống phía dưới, không kìm được hít một hơi lạnh, ôi, tại sao ở đây nhìn xuống độ dốc lại nghiêng thế, dường như phải nghiêng gần 75 độ mất.

Đường trượt tuyết dài trong tầm mắt tôi, người ở phía dưới trong mắt tôi giờ thành bé tí.

Khoảnh khắc này, tôi lại thấy hơi nhát gan, ôi, tôi thật sự có thể trượt xuống được không?

Tôi lại nghĩ, ván trượt tuyết này độ ổn định rất tốt, lại không thể ngã được, tôi cứ thế lao thẳng xuống dưới, không phải cũng giống khu trượt cát và trượt cỏ ở khu giải trí đảo Tần Hoàng sao? Đã lên đến đây rồi, thì trượt xuống thôi, lẽ nào lại lăn xuống sao?

Nghĩ đến đây, tôi lại càng thêm dũng khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.