Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 177: Chương 177: Lăn như quả cầu tuyết




Kéo chiếc kính bảo hộ màu đỏ lên, như thế, tôi có thể phòng quáng tuyết (là chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt).

Ở trên đỉnh núi, tôi chuẩn bị tư thế xong, trong lòng hơi hối hận, nếu như bảo Tần Á Á bọn họ chụp cho tôi bức ảnh thì quá tốt rồi, tôi có thể lưu lại tư thế oai hùng khi trượt tuyết.

Thôi vậy, lần sau rồi tính, tôi thử trước đã.

Đã sẵn chủ ý, tôi nghiến răng một cái, dùng lực đẩy gậy trượt tuyết, “ xượt” một tiếng từ trên đỉnh núi trượt xuống.

Trượt được khoảng 20m, thực ra lúc đó tôi đã rất hối hận rồi.

Tại vì tôi phát hiện tôi trượt xuống với tốc độ quá nhanh, hơn nữa tại vì tốc độ tăng thêm, quả thật càng ngày càng nhanh! Có lẽ xe chạy cũng không nhanh bằng tôi, tốc độ lúc đó ít nhất 200 dặm Anh.

Vì tôi không biết trượt tuyết hình chữ “S”, chỉ biết trượt theo đường thẳng, cho nên tôi không làm cách nào khống chế được tốc độ của mình, dường như tên lửa lao thẳng xuống núi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, tại sao những vận động viên trượt tuyết đó lại phải lượn đi lượn lại hình chữ “S”, đó không phải để đẹp, mà là có tác dụng giảm tốc độ lại, còn tôi, vốn dĩ là không biết.

Ôi ôi, cứu mạng, cứu mạng với!

Tôi cảm giác gió gào lên bên tai, gió táp vào mặt khiến tôi cảm thấy đau.

Tốc độ như thế khiến tôi sợ, tôi giống như từ toà nhà cao chọc trời nhảu xuống vậy.

Làm thế nào mới dừng lại được chứ?

Tôi đã từng nói, ván trượt tuyết không thể khiến tôi ngã ra trước sau được, cho nên tôi không ngừng lao xuống phía dưới.

Tôi rất muốn dừng mình lại, nhưng làm cách nào cũng không dừng được!

Làm thế nào đây, làm thế nào đây?

Tôi sợ hãi hét lên, dường như bị doạ cho vỡ mật rồi.

Có điều, vẫn nên khen ngợi bản thân một chút, trong giây phút quan trọng đó, tôi vẫn nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp.

Đã không thể ngã ra trước sau được, thế thì tôi ngã ra bên cạnh, như thế, không phải là tôi có thể lăn xuống dưới được sao? Mặc dù chắc chắn sẽ thảm hại, nhưng còn hơn là trừng mắt lao xuống dưới.

Như thế còn đáng sợ hơn.

Nghĩ đến đây, tôi hạ quyết tâm, đúng rồi, làm như thế đi.

Tôi lấy hết sức nghiêng sang bên phải, lập tức ngã lăn trên tuyết.

Nhưng mà, tôi vẫn sai rồi, mặc dù tôi ngã ra rồi, nhưng căn bản không làm cách nào dừng lại được, tôi như thế, hai chân khua khắng với đôi ván trượt tuyết giống như hai cái bánh xe lăn xuống.

Tôi vẫn rất thông minh, vào lúc quan trọng thế này, tôi còn không quên giơ cao chân lên, đề phòng tấn ván dài trượt tuyết dài đó làm gãy chân tôi.

Thế là, ván trượt tuyết của tôi chổng ngược lên trời, tôi giống như một quả cầu tuyết lăn từ trên đỉnh núi xuống chân núi, không biết bị lộn mấy vòng, tôi chỉ biết khi tôi dừng lại được, tôi đã ngã sõng soài trên mặt đấy, đầu óc quay cuồng, dường như sắp nôn ra rồi.

Trời đất ơi, tôi còn sống sao?

Tôi khó khăn ngẩng đầu từ dưới đất lên, nhìn ngọn núi tuyết cao đó, thật không thể tượng tượng được tôi lại lăn từ trên đó xuống, bộ dạng của tôi, có phải rất thảm hại không?

Tôi muốn đứng lên, nhưng tấm ván trượt tuyết này, nhất thiết phải có người đứng đằng sau giữ bộ phận then chốt, mới có thể tháo ra được, tôi đang cố gắng hết sức dùng tay ấn cái then chốt đó, đột nhiên nghe thấy một người dùng tiếng Anh hét lớn: “ tôi không biết rẽ, không biết phanh lại, tránh ra tránh xa!”

Tôi vừa ngẩng đầu, mẹ ơi, tôi nhìn thấy một người đeo tấm ván trượt tuyết thân hình cao lớn lao về phía tôi.

Có lẽ cũng liều lĩnh như tôi, thằng cha này cũng không biết dừng thế nào.

Ôi ôi. Nếu như anh ta không dừng được, lao vào tôi, có phải là tôi bị anh ta biến thành kẹo bọc đường rồi sao?

Tôi bị doạ cho hồn vía lên mây.

Tôi không có cách nào để đứng lên được, đối diện với tình huống nguy hiểm như thế, chỉ số thông minh hết sức bình tĩnh của tôi lại được phát huy tác dụng cực mạnh, tôi dùng tay chân, trước một giây khi người đó lao vào tôi – tôi bò ra rồi.

Không sai, là tôi bò đi rồi.

Giống như một con côn trùng bò đi vậy.

Quay đầu lại, người đó va vào tấm chắn bảo hộ, ngã sõng soài thảm hại chẳng kém gì tôi.

“ Hừ, không biết trượt, còn cố trượt, suýt nữa đâm chết tôi rồi.” Tôi lẩm bẩm nói.

Nhưng nghĩ lại bản thân, tôi không phải cũng như thế sao?

Vừa nãy tôi không phải cũng rất thảm hại sao?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bao ánh mắt đang dồn về phía tôi, những ánh mắt đó đều lộ ra vẻ hiếu kỳ!

Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn, còn có Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên cũng nhìn thấy tôi, ôi thật là mất mặt quá đi, mất mặt sang tận nước ngoài rồi.

Tôi lúc đó khổ sở không biết kêu ai.

“ Anh Đại Thâm.....Anh Đại Vũ.....Tần Hạo Nhiên.....Lương Cẩn Hàn.......” Tôi đành phải gọi bọn họ.

Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn lập tức nhìn đi hướng khác, giả bộ không quen biết tôi.

Được thôi, tôi thừa nhận tôi làm cho các người mất mặt, nhưng cũng không đến nỗi không quen biết tôi chứ?

Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cười híp mắt chạy lại, Tần Hạo Nhiên còn cầm theo điện thoại nữa.

Hai thằng cha này chạy đến bên cạnh tôi, Phương Trạch Vũ cười nói: “ Ôi, Nhuỵ Tử, em thật lợi hại, còn không biết em còn có trò này nữa, quá đẹp luôn, bọn anh còn không dám nữa là, em có biết tư thế vừa nãy của em hoành tráng thế nào đâu, giống như một quả cầu tuyết vậy.”

Ôi?

Tôi cứng họng liú lưỡi không biết nói gì.

“ Đúng thế đúng thế.” Tần Hạo Nhiên cũng cười híp mắt đưa điện thoại giơ ra trước mắt tôi, “ em xem, anh Hạo Nhiên giúp em quay lại rồi, em xem đi, có phải quá đẹp mắt không.”

Tôi hướng đầu nhìn về chiếc điện thoại đó, quả nhiên trên màn hình, căn bản không nhìn thấy hình dáng của tôi, chỉ nhìn thấy một quả cầu tuyết lăn từ trên đỉnh núi xuống chân núi, khắp nơi xung quanh tôi lúc đó, tuyết bay tung toé!

Tôi liền mặt đỏ tía tai, xấu hổ quá đi mất.

Có cái lỗ nào cho tôi chui xuống rồi dùng tuyết lấp lên cũng được.

Hoặc là tôi có thể đứng bên cạnh giả làm người tuyết được không?

“ Nhuỵ tử đầu lợn, lát nữa anh up lên mạng, chắc chắn sẽ rất đông người like, em sắp thành nhân vật hot trên mạng rồi.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Đúng thế, đến lúc đó em thành nhân vật nổi tiếng rồi, làm người phát ngôn sản phẩm cho bọn anh nhé.” Phương Trạch Vũ nói.

“ Các anh đi chỗ khác đi. Nếu như các anh dám đăng lên mạng, em liều mạng với các anh.” Tôi tức hằm hằm giật lấy điện thoại của Tần Hạo Nhiên, lập tức tìm chỗ xoá đi.

Hai thằng cha này cười không ngậm được mồm.

Lúc này, Lạc Mộ Thâm và Tần Hạo Nhiên trượt đến gần, Lạc Mộ Thâm đi đến bên cạnh tôi, dùng chân ấn vào nút then chốt trên ván trượt của tôi, lúc này tôi mới tháo được hai tấm ván trượt tuyết đó ra.

“ Cô nói cô xem, tại sao lại không nghe lời như thế?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, “ Thật là, bảo cô chơi ở chân núi, cô lên trên làm gì, cô có biết trượt không? Nguy hiểm như thế cô có biết không?”

Tôi cúi đầu, miệng lẩm bẩm: “ tôi cho rằng......tôi cho rằng tôi trượt cũng tốt mà?”

“ Đầu lợn ngốc.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Tôi thấy bọn anh ở trên chơi, tôi cảm thấy tôi cũng có thể trượt, các anh cũng không dạy tôi nữa.” Tôi vẫn cúi đầu, lại lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm hằm hằm trừng mắt nhìn tôi.

Được thôi, tôi biết lúc này anh ta thật sự rất muốn giết tôi mà.

“ Được rồi, thôi đừng nói Nhuỵ Tử nữa.” Lúc này, Lương Cẩn Hàn mặt lạnh như băng lại gần: “ Nhuỵ Tử cũng bị doạ một trận rồi, Nhuỵ Tử, em không bị thương ở đâu chứ?”

“ Không ạ.” Tôi đành phải nói, nhưng tôi thật sự bị doạ cho mất mật rồi.

“ Thật bó tay với cô.” Lạc Mộ Thâm vẫn trừng mắt lườm tôi, anh ta nhìn tôi trên dưới một hồi, lại bỏ mũ ra xem đầu tôi, chắc chắn đầu tôi không bị thương gì mới lại đội mũ lên đầu tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.