Những Cánh Hồng Bay Tung Trong Gió

Chương 9: Chương 9: Ai Cũng Biết Đùa Mà!




img src=”https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t34.0-12/14281491_1836030026630998_1100977383_n.jpg?oh=3f0d90faa4bae95a7810b44e27b41f10&oe=57D2A900” class=”aligncenter”/>

(Lần đầu tiên có cái bìa chương, đem khoe, ahihi :))

Ông ta nhìn cô say đắm, tự mở lời khen mình:

- Em biết không, chẳng bao lâu nữa, BK (Beauty Killer) sẽ thuộc về ta, lúc đó, ta sẽ có tất cả, và em đừng lo, ta sẽ cho em mọi thứ, em sẽ có cả mùa xuân!

Ông ta nói rồi cười lớn, vẻ hả hê lắm.

- Vậy sao, thế ông đã gặp “ả” chưa? – Cô nhướng mày, đưa những ngón tay ám muội đi dần trên ngực ông ta.

- Tất nhiên, ả là một con mụ xấu xí, làm sao có thể bằng em được.

Vừa nói, ông ta lại đưa bàn tay phải ôm lấy khuôn mặt cô. Cô mỉm cười, từ từ đưa tay ra sau, rút ra từ túi quần một chiếc 9mm đen tuyền, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt ông ta.- Ông biết không, tôi là “con mụ xấu xí” BK đây này, và nhìn xem, mùa xuân của tôi không đi đâu xa, cũng chẳng phải chờ đợi, nó ở ngay trên tay tôi này!

Cô nở một nụ cười rồ dại, từng lời phát ra rõ ràng, mỉa mai và mặn đắng. Ông ta bất giác đổ mồ hôi như suối, cả người run sợ, không thể tin vào mắt mình được. Ông ta cứ nghĩ đây là loại gái qua đường lẳng lơ đã gặp quá nhiều rồi, nhưng đêm nay lại khác, ông gặp nhầm người rồi.

- Xin… xin c…ô – Ông ta lắp bắp – Là…m …ơn cho tôi sống. Tôi… tôi chỉ là… chỉ là nói đùa thôi.

- Ồ, thật sao? Vậy được thôi! – Cô đưa súng lại gần mình, khẽ hôn lên nòng súng, vẫn đang ngồi trên người ông ta nên cô cảm nhận cả hơi thở phào nhẹ nhõm của người đàn ông đó được trút ra vừa hết, cô lại trở lại công việc – Đùa thôi. HAHA

Súng đã lên nòng, cô lại cười rồ dại, ông ta lại nín thở, mắt trợn ngược… “Đùa sao, tôi cũng biết đùa vậy!”

Pằng…

Tiếng súng vang lên nhưng chẳng được chú ý, tiếng nhạc chói tai đã át hết. “Thật dễ dàng.” – Cô nghĩ.Đẩy cửa bước ra, cô dừng lại nơi anh đứng gần đó, mắt vẫn chẳng rời hướng ra.

- Tuyệt đối im lặng.

- Tám giờ, nơi cũ. Phải đến. – Anh đáp vội.

Cô bước đi, dáng hình cao ngạo, tiếng lộc cộc từ đôi cao gót rót vào tiếng nhạc, thật nặng nề.

Đúng tám giờ, cô đến. Bộ váy đen dài sang trọng, mái tóc búi ơi cao, một vài sợi tóc con bướng bỉnh nhẹ nhàng rũ xuống, trốn sau chiếc khăn lưới phủ mặt. Đôi môi đỏ đậm như máu. Chiếc dây chuyền bạc lấp lánh ánh kim, đôi giày cao gót cao vừa phải và hương nước hoa thanh toát tạo nơi cô một sự khó gần, một khoảng cách không thể chạm đến, một bức tường băng không thể tan chảy. Anh chợt rùng mình, anh thấy cô thật lạ.Tiếng saxophone vẫn trầm trầm như thế, vẫn tĩnh mịch và buồn buồn. Ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, mùi hương cũ kĩ trộn lẫn trong không khí có cả chút cà phê và lọ hoa thủy tinh cắm vài bông hoa trắng vẫn đứng giữa bàn, cứ tưởng như cả quá khứ đổ cả về đây.Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, một chỗ ngồi gần cửa sổ - nơi treo những chậu phong lan lơ lửng và vài ngọn cỏ non chưa được nhổ - và gọi một tách cà phê. - Là thật sao? – Anh hỏi, giọng chùn xuống.

- Không có gì là giả dối. – Cô trả lời.

- Tôi muốn gặp Thanh Huyền kia. – Anh lên giọng, vẻ mặt chờ đợi như chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, bất-cứ-lúc-nào.

- Cô ta chết rồi, cũng nhờ nhân loại cả, bởi vậy tôi mới chính là con người ngồi đây, anh có hiểu không! – Giọng cô đều đều, vẫn nhấn giọng đều đều, đập tan sự chờ đợi của anh mà khẳng định điều đó là không thể.

Người phục vụ nhẹ nhàng đặt hai tách cà phê xuống bàn, cả tiếng “Cạch” cũng thật nhẹ nhàng, cứ như sẽ tan cả vào không khí mà không hề vấn vương.

- Em đã từng có tình cảm với tôi… Đừng đùa.

- Mọi thứ rồi cũng sẽ nguội lạnh, đó là quy luật không đổi, mọi thứ đều như thế, mọi người đều như thế, nhờ phước của thời gian. Anh không cần phải nuối tiếc, cũng không cần thiết phải thương hại cho con người đã mất đó.Cô nói, nâng nhẹ tách cà phê ấm nóng đưa lên môi. “Mọi thứ rồi cũng sẽ nguội lạnh.”- Em, giả dối quá rồi!Anh lắc đầu, đứng dậy ra về, lướt qua cô như không có gì.Cô vẫn ngồi yên, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Từng làn khói nơi tách cà phê ngày càng giảm. Tiếng saxophone vẫn buồn như thế, chiếc đồng hồ treo tường vẫn nặng nề nhích từng giây. Cô nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài, mưa từng hạt lách tách rơi, đọng lại trên cửa sổ, từng cánh hoa phong lan bắt đầu đẫm nước và những giọt mưa bắt đầu đều đặn và thêm dày đặc.

Cô bước ra cửa quán, nhắm mắt hít một hơi có xen mùi khét đất và lạnh lẽo và chợt mỉm cười, đôi môi mỏng chỉ cong lên một chút rồi chợt tắt, theo chân cô bước vào xe.

Hai tách cà phê đều đã nguội, phải, mọi thứ rồi cũng sẽ nguội lạnh. Người phục vụ dọn bàn và lau sạch vết đổ trên đấy, chỉ còn lọ hoa thủy tinh đứng đó, một cánh hoa trắng khẽ rung rinh rồi lại yên vị chỗ cũ.Ngoài đường, mưa ướt đẫm, mưa hát mãi một điệu dài như vô tận, tất cả như chìm vào kí ức, tất cả, nhẹ nhàng như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.