Uông Vượng cùng Trầm Sơ Trạch gặp nhau
lúc học trung học nhưng hai người đều sớm biết đối phương tồn tại. Bởi
vì Uông Giang cùng Trầm Sơ Trạch là đồng học từ lúc tiểu học, hơn nữa
hai người đều trong đội bóng rổ , quan hệ rất thân. Lúc ấy Uông Vượng cùng Uông Giang cứ như chó với mèo, vừa thấy mặt liền cãi nhau nếu không thì là không thèm nói chuyện. Hơn nữa Uông Vượng bắt
buộc lão cha đem nàng đưa đến trường học nào mà không có anh nàng học
cho nên từ nhỏ đến lớn vẫn không có học chung với Uông Giang.
Uông Vượng mỗi ngày trời mưa trời gió gì
thì cũng phải bò dậy đi học, mà mỗi lần đi thì phải mất hết nữa tiếng
đồng hồ chen lấn trên xe bus. Khi đó Uông Vượng đã muốn quên thú vui đi
bộ đến trường là như thế nào rồi. Mỗi lần Uông Giang còn đang ngủ thì
nàng phải rời giường để đuổi xe bus, vì thế oán hận với Uông Giang càng
ngày càng tăng: Vì cái gì không phải là hắn đi học trường khác?!
Vì thế tần số Uông Vượng với Uông Giang
cùng lúc xuất hiện cũng lại càng ít, bằng hữu đồng học đương nhiên cũng
không ai biết ai, mặc dù có lúc trên bàn cơm nghe được đối phương cùng
cha mẹ nói chuyện, nhưng mà chính là nghe nói mà thôi.
Vì Uông Giang cùng Trầm Sơ Trạch quan hệ
thật sự rất tốt, cho nên Uông Vượng cũng nghe nói qua rất nhiều lần cái
tên Trầm Sơ Trạch.
Một ngày nào đó Uông Vượng nghe nói Uông
Giang muốn đem Trầm Sơ Trạch về nhà chơi, hai người rất ăn ý, lúc đối
phương mang bằng hữu của mình về nhà, người còn lại sẽ đi ra ngoài. Cho
nên Uông Vượng dậy thật sớm đi ra ngoài, huống hồ nàng không nghĩ muốn
thấy người Uông Giang thường xuyên ca ngợi. Uông Vượng tuy rằng rất chán ghét Uông Giang, nhưng nàng không thể không thừa nhận Uông Giang vĩ
đại, so với nàng vĩ đại hơn rất nhiều. Người mà Uông Giang ca ngợi trong mắt mọi người chắc phải nói là cực phẩm!
Uông Vượng sáng sớm đi ra ngoài, trên
đường dạo qua một vòng lại cảm thấy có chút khát nước, sau đó phát hiện
không mang theo tiền, không có mang tiền thì thế nào mà mua nước? Cho
nên Uông Vượng chỉ có trở về lấy túi tiền.
Cửa mở, mở cửa là một nam sinh Uông Vượng không biết. Tóc ngắn nhưng mái đằng trước có hơi chút dài che khuất
khuôn mặt cực kỳ hữu thần, mặt trắng nõn mềm mại, trên người mặc quần
jean áo pul sạch sẽ, đôi chân thon dài tôn thêm dáng người cao ráo. Uông Vượng ngẩn người, nàng mặc dù nhìn quen Uông Giang soái khí, nhưng mà
đặt một cực phẩm trước mặt như vậy nàng vẫn là thất thần.
“Ai vậy? Sơ Trạch.” Là âm thanh Uông Giang.
Uông Vượng vội vàng đóng sầm cửa, chạy trối chết.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt.
Sau, Uông Vượng chưa lần nào gặp lại Trầm Sơ Trạch nữa.
Thi lên trung học, nàng cảm giác gì cũng
đều không có, mà Uông Giang lại khẩn trương một đêm chưa ngủ. Khi có
điểm thi Uông Vượng thế nhưng so với Uông Giang cao hơn hai phân!
Uông Giang rất là thất bại nhưng nghĩ lại đó là trường trung điểm trọng điểm, nếu Uông Vượng vào được đây thì đại học cũng sẽ suôn sẻ mà qua thôi. Trong lòng tuy rằng không muốn học
cùng trường với Uông Vượng nhưng so với trước đã muốn không còn như nước với lửa .
Tháng chín, hai người tâm bình khí hòa đến trường học lại gặp Trầm Sơ Trạch, đây là lần thứ hai Uông Vượng nhìn thấy hắn.
“Sơ Trạch, sớm như vậy đã tới rồi!” Uông
Giang vừa thấy Trầm Sơ Trạch liền bay tới kề vai sát cánh, ngón tay chỉ
chỉ danh sách phân lớp ở phía sau,“Cậu lớp mấy?”
“Lớp bảy, cậu lớp mười ba.” Trầm Sơ Trạch quay đầu nhìn về Uông Vượng đứng ở một bên,“Uông Vượng cũng ở lớp bảy.”
“A! Vì cái gì là như vậy?!” Uông Giang
đấm ngực dậm chân,“Vì cái gì ông trời tàn nhẫn như vậy?! Muốn đem mình
và cậu tách ra! Yêu dấu, cậu nhất định phải nhớ mình đấy, nhất định phải nhớ mình đấy nha!”
Một nửa học sinh đang ngửa đầu xem danh
sách đều bị Uông Giang ồn ào hấp dẫn quay lại nhìn, nhìn xong ai nấy đều lắc đầu cảm thán, đáng tiếc hai mỹ nam như thế. Đầu năm nay nam nhân
soái thật sự không nhiều lắm! Ngẫu nhiên gặp được hai người mà một người còn muốn làm bl!
Vì thế ba năm trung học đều không có nữ
sinh nào đuổi theo Uông Giang, tuy rằng hắn cũng không có thời gian đi
quan tâm nữ sinh. Nhưng Trầm Sơ Trạch vì thật sự là Thái Cực Phẩm cho
nên vẫn có một số cô gái muốn thử vận khí, muốn tung mị lực của mình xem thử Trầm Sơ Trạch có [bài trừ] nữ sinh không. Bất quá bởi vì hắn lạnh
như băng nên không có người nào túm được hắn.
Uông Vượng cùng Trầm Sơ Trạch, ba năm
trung học vẫn đều là người ngồi bàn trước người ngồi bàn sau, cho dù đã
xảy ra sự kiện kia nhưng cũng vẫn như cũ. Điểm này, Uông Vượng thật sự
cảm tạ Hiệp Công.
Bởi vì quan hệ của Uông Vượng với Uông
Giang, Trầm Sơ Trạch thái độ xa cách đối với người khác nhưng đối với
Uông Vượng có thể được cho là “Hòa ái dễ gần”.
Trầm Sơ Trạch thành tích không phải là
tốt bình thường mà là cực tốt, nghe nói lúc ấy hắn rõ ràng có thể vào
lớp trọng điểm, nhưng không biết tại sao mà hắn lại xuống lớp bình
thường. Mặc dù nhân ở bình thường ban, nhưng tập huấn thi đua giống nhau xuống dốc.
Lúc đầu thành tích trung khảo làm cho
Uông Vượng xếp hạng mười bảy trong lớp, nhưng đây là trung học trọng
điểm cạnh tranh rất kịch liệt, cho nên Uông Vượng không để ý một chút mà đã bị rớt xuống hạng mười ba.
Tuy rằng nàng thứ tự như thế cũng không tồi, nhưng sau khi được Hiệp Công nói chuyện, Uông Vượng vẫn rất là cố gắng.
Bất quá trung học không giống như sơ
trung, bài vở vừa khó lại vừa nhiều nhất là vật lý với toán học, học hai môn này Uông Vượng lại phát hiện mình có nhiều bài không làm được.
Uông Giang từ sau khi bị trung khảo đả
kích, liền quyết tâm đem bài vở của mình từ hồi cấp ba học tập cẩn thận
tỉ mỉ một làm. Cho nên thành tích lúc thi cuối kì đứng hàng thứ nhất,
như ước nguyện ban đầu vào được lớp trọng điểm.
Mà Trầm Sơ Trạch vẫn như cũ không muốn đi lớp trọng điểm, lại ở lớp bình thường cùng Uông Vượng ngồi bàn trước bàn sau.
Tuy rằng quan hệ hai huynh muội đã cố
gắng cải thiện rất nhiều, nhưng đánh chết Uông Vượng cũng không thấp kém lấy bài tập làm không được đến hỏi Uông Giang. Đương nhiên , ở vượng
vượng hỏi Trầm Sơ Trạch cái thứ nhất vấn đề, lại chiếm được thực kể lại
giải đáp sau, Uông Vượng sẽ không đề mục liền Trầm Sơ Trạch bao .
Một nam sinh xuất sắc như vậy Uông Vượng
cho dù không ham zai nhưng lúc ngẫu nhiên nhìn ánh mắt Trầm Sơ Trạch,
tim bỗng đậm gia tốc, cảm giác hít thở không thông
Chủ nhật mỗi tuần, Trầm Sơ Trạch cùng
Uông Giang đều đến thư viện trường tự học. Hai người đều muốn thi đua mà trong thư viện trường lại có không gian thảo luận.
Uông Vượng mỗi lần đều đi theo Uông Giang nhưng bài tập không hỏi Uông Giang mà toàn phiền toái Trầm Sơ Trạch.
Hắn thế nhưng không phiền hà vẫn giúp nàng giải thích, thế nên tự dưng
thành đối tượng Uông Giang trêu tức. Mỗi khi Trầm Sơ Trạch giúp Uông
Vượng giảng bài là thời điểm Uông Vượng hạnh phúc nhất. Ánh mắt hắn thâm thúy chuyên chú nhìn nàng, giống như toàn thế giới chỉ còn lại có nàng; Âm thanh hắn có chút cảm giác khàn khàn nhưng lại có một loại gợi cảm
đặc biệt, làm cho suy nghĩ của Uông Vượng đều đắm chìm ở bên trong.
Khi Trầm Sơ Trạch giúp Uông Vượng giảng
bài, nàng cũng không giống như mấy diễn viên thần tượng trên TV trừng
mắt nhìn hắn, sau đó cái gì cũng không nghe vào. Lần nào hắn giảng bài
nàng cũng tiếp thu nhanh nhất, nàng cảm thấy hắn có một loại ma lực, dù
bài khó cỡ nào qua tay Trầm Sơ Trạch cuối cùng cũng được đến một cái đáp án hoàn mỹ.
Hai người cứ như vậy người giảng người
nghe. Nhưng vì Trầm Sơ Trạch là người tính tình lạnh lùng đối với người
khác đều là bộ dáng hờ hững, cho nên đồn đãi của hắn cùng Uông Vượng
ngày càng truyền mở.