Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 15: Chương 15: Dương Dương Chia Tay




(Đọc xong đoạn này thấy buồn dễ sợ, híc híc híc ++)

Bữa cơm này Uông Vượng ăn trong bất an, Trầm Sơ Trạch ăn trong tức giận, Hi Dương ăn trong ngập ngừng, Trình Huy Lang ăn trong kỳ quái.

Tóm lại lúc đến đều là người bình thường, lúc đi đều biến thành con nhện bị què chân.

Trầm Sơ Trạch cùng Trình Huy Lang đều lái xe đến.

“Vượng tử! Đi nào, ca ca mang em đi hóng gió, cho em biết thế nào là phong cách fly của xe thể thao.” Trình Huy Lang mở xe, giữ chặt Uông Vượng nhét vào trong xe. Đóng cửa xe, đi đến bên kia, cùng Trầm Sơ Trạch gật đầu một cái, đối với Hi Dương nói:“Dương dương, có rảnh tìm anh. Đi trước , bye.”

“Đi thôi đi thôi, phỏng chừng đến lúc em tìm được anh rồi, anh cùng Uông Vượng của anh đều không rảnh, nào có để ý em nữa.” Hi Dương cười nói, cô luôn cố ý đem Trình Huy Lang cùng Uông Vượng đưa làm đôi, có lẽ thật là nữ nhân có giác quan thứ sáu.

Trình Huy Lang cười cười, không có phản bác, đi vào xe, lập tức cho xe chạy 180 km/ h, lướt bay ra ngoài.

Hi Dương chọn mi với Trầm Sơ Trạch cười cười, tự động tự giác ngồi vào xe.

Trầm Sơ Trạch đôi mắt hơi hơi nheo lại, sau đó một chút ánh sáng hiện lên, giống nhau vừa quyết định cái gì.

……

Vững vàng lái xe, trong xe đang hát bài [Khi tình yêu bắt đầu], bài ca này là bài mà Hi Dương thích nhất, nó làm cho cô nhớ về cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Sơ Trạch.

Năm đó cô mười chín tuổi, vừa mới thi vào trường cao đẳng xong lập tức bị ba ba đem cô cùng Trình Huy Lang đi Mỹ du học. Sống ở nước Mỹ xa xôi, thực cô độc, nhưng may mắn có Trình Huy Lang. Cũng may là vì hắn, làm cho cô quen biết Trầm Sơ Trạch.

Đó là đêm Noel, Trình Huy Lang hẹn Trầm Sơ Trạch ăn cơm, mang theo Hi Dương.

Con đường nhỏ bị phủ đầy tuyết nhưng có người đã dạt ra hai bên, Trầm Sơ Trạch đứng ở đầu phố bên cạnh là tuyết đầy, tuyết phủ lên mặt cỏ.

Hi Dương cùng Trình Huy Lang cùng nhau đi, bởi vì Mỹ đang đón năm mới, lúc này gặp được người cùng nước cảm thấy rất thân cận.

Hi Dương đầu tiên nhìn thấy Trầm Sơ Trạch hai mắt sâu thẳm đã bị hắn hấp dẫn, cô từng gặp qua nhiều nam tử soái khí, Trình Huy Lang bên người chính là một cực phẩm, nhưng lúc nhìn thấy Trầm Sơ Trạch vẫn là bị kinh diễm.

Hắn cười rộ lên lại có lúm đồng tiền, vi câu khóe môi, mắt thoáng nheo lại, đẹp làm cho người ta tâm động.

Kết quả cơm kia Hi Dương căn bản không có ăn cái gì, chỉ lo xem Trầm Sơ Trạch.

Ngày ấy sau khi trở về cô liền kêu Trình Huy Lang tìm hiểu tin tức Trầm Sơ Trạch. Sau có Hi Dương lại đi đến những chỗ mà Trầm Sơ Trạch hay đến nhằm ‘tình cờ’ gặp.

Càng cùng Trầm Sơ Trạch thân cận, Hi Dương lại càng là bị hắn hấp dẫn. Bộ dáng hắn khi chuyên chú học tập thật sự làm cho cô lâm vào khuynh đảo.

Cô truy đuổi theo hắn ba năm.

Ngày nào đó đúng ngày mưa rào có sấm chớp, cô vì nhiều muốn thấy hắn, mạo hiểm đội mưa đi tìm hắn đưa thư, nhưng tìm không thấy người. Mỗi chỗ hắn hay đến cô đều đi tới nhưng chẳng thấy người đâu

Gọi điện thoại thì Trầm Sơ Trạch không nghe, dường như máy đã bị tắt, mà Trình Huy Lang lại về nước làm việc rồi, ở đây thành cái dạng này vào ngày mưa cô gần như hỏng mất!

Cuối cùng cô đột nhiên nhớ tới, Trầm Sơ Trạch từng nói qua lúc tâm tình không tốt sẽ đi đến western-avenue–bridge, đứng ở trên cầu lớn đưa lưng về dòng xe cộ chạy như nước, chậm rãi nhìn nước sông chảy về phía phương xa, làm cho hắn cảm giác cùng “cô ấy” rất gần .

Vì thế Hi Dương cố không bung dù chạy đi tìm Trầm Sơ Trạch, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh kia đang đứng ở trên cầu.

Trầm Sơ Trạch tao nhã hôm nay dầm mưa, hai má tái nhợt, từng giọt nước mưa từ từ chảy xuống.

Hi Dương cố gắng chạy qua dòng xe cộ, chạy vội tới trước mặt Trầm Sơ Trạch, bổ nhào vào trong lòng ôm cổ hắn.

Tiếp theo Trầm Sơ Trạch giống như cũng rất tự nhiên trở thành bạn trai của cô, tình yêu này đã ba năm. Nhưng trong ba năm này Trầm Sơ Trạch nhiều nhất chỉ hôn má của cô, nắm tay, thời điểm ngẫu nhiên mới có thể hôn cô.

Xe ngừng, Hi Dương phục hồi tinh thần lại.

Đây là nhà của cô.

Trầm Sơ Trạch quay cửa kính xe xuống, phá lệ lấy ra một điếu thuốc. Ba năm nay, Hi Dương ít khi nào thấy Trầm Sơ Trạch hút thuốc nhưng mỗi lần hút thuốc đều là tâm tình ác liệt đến cực điểm.

Hi Dương không nói gì. Ánh lửa thoáng ẩn hiện trên đầu ngón tay thon dài, khói nhẹ lượn lờ tràn ngập trong xe, cô nhìn hắn không rõ ràng. Kỳ thật cho tới bây giờ cô cũng chưa có thấy rõ Sơ Trạch.

Trầm Sơ Trạch yên lặng nhìn Hi Dương, ban đêm tối đen, hắn trong mắt có hơi nước phản xạ ánh sáng, một hồi lâu, mới mở miệng:“Dương dương, thực xin lỗi.” Âm thanh khàn khàn làm cho Hi Dương có chút không hiểu đau lòng,“Anh có biết lúc ở Mỹ em có nói rằng lòng em chỉ có một người……”

“Đừng nói nữa, em biết, có phải là cô ấy—-hay không?” Hi Dương không cho Trầm Sơ Trạch nói tiếp, bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh, lúc cô nói chuyện mới phát hiện thì ra giọng của cô mang theo run run.

Trầm Sơ Trạch hạ mi:“Đúng vậy, là cô ấy, anh chưa từng quên cô ấy. Ba năm trước đây đáp ứng em, là vì……”

“Đừng nói nữa được không! Không cần tàn nhẫn như vậy!” Hi Dương âm thanh nhịn không được đề cao trong tiếng có nghẹn ngào,“Kỳ thật em vẫn biết,em quả thật không hy vọng anh gặp lại cô ấy.”

Trong xe lặng im tràn ngập, Hi Dương Bình khôi phục cảm xúc của mình:“Chúng ta chia tay đi!”

……

Trình Huy Lang mang theo Uông Vượng đi bờ biển đón gió, mở bài hát Uông Vượng thích nghe, đem hết thảy những điều không vui trên bàn ăn tạm thời quăng ra sau đầu.

“Bụi rất lang! Xe anh thật không tồi!” Trên đường trở về, Uông Vượng tùy tính đem tay khoát lên bên ngoài, gõ gõ cánh cửa.

“Vô nghĩa, xe của anh có thể kém sao?” Trình Huy Lang đắc ý hề hề nói,“Cho em biết một chút cảm giác đem xe chạy như bay trong đêm. Cảm giác gió gào thét qua tai không phải hưng phấn bình thường đâu!”

Trình Huy Lang nói xong liền tăng tốc .

“Đừng, đừng tăng tốc !” Uông Vượng vội vàng ngăn cản,“Lão gia nhân ngài không muốn sống nhưng tôi còn muốn sống a! Cái này không thể nói giỡn được đâu, giỡn kiểu này không vui đâu a!”

“Ha ha ha, nghe lời em!” Trình Huy Lang giảm bớt tốc độ, tùy tay đổi bài hát khác. Uông Vượng không thể không khen ngợi, âm thanh bài hát trong xe này rất hay.

Đi một đoạn đường, Trình Huy Lang giống như vô tình hỏi:“Vượng tử, em cùng Trầm Sơ Trạch rốt cuộc là quan hệ gì? Có phải là tình xưa không, nói nghe một chút đi. Dù thế nào anh cũng được coi như bạn trai một nửa của em mà.”

“Hảo hảo lái xe! Chuyện này không phải là chuyện anh quản!” Uông Vượng một tay quay đầu Trình Huy Lang nhìn thẳng đằng trước

Nhưng suy nghĩ không tự chủ được nhớ lại đoạn chuyện xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.