Uông Vượng cùng Hi Dương tán gẫu thực vui vẻ, làm cho nàng dường như đã quên Hi Dương là “tình địch” của nàng.
Lúc bồi bàn bưng đồ ăn ra, Trầm Sơ Trạch
lấy ra một cái menu:“Dương Dương, em gọi đi, hôm nay xác định vững chắc
là Uông Vượng mời khách, tùy tiện đi, không cần tiếc tiền đâu.”
Uông Vượng làm bộ không có nghe, không để ý tới Trầm Sơ Trạch. Kỳ thật từ sau khi Trầm Sơ Trạch xuất hiện nàng
cũng rất bình tĩnh. Bởi vì lấy mức độ Trình Huy Lang chán ghét Trầm Sơ
Trạch mà xem, hắn căn bản sẽ không cho nàng bởi vì vấn đề tiền mà làm
cho Trầm Sơ Trạch chiếm tiện nghi .
Cho nên Uông Vượng bình tĩnh nói:“Tùy
tiện, tôi mời mà. Đầu năm nay, nam nhân ngay cả ăn cơm cũng đều dựa vào
người khách! Hi Dương, tôi xem cô vẫn là đừng kết giao nam nhân này!”
Hi Dương cười nhưng không nói.
Trình Huy Lang cầm thìa làm bộ gõ đầu
Uông Vượng một chút,“Đừng đem nam nhân đánh đồng như thế, em mời khách,
anh trả tiền, chịu không?”
“Ha ha, tốt!” Uông Vượng cười thực vui vẻ, cố ý xem nhẹ sắc mặt rất không tốt của Trầm Sơ Trạch.
Hi Dương cười trêu nói:“A Lang, anh cùng
Uông Vượng cảm tình tốt lắm hả?!” Ánh mắt ái muội băn khoăn ở trên người hai người, làm cho Trầm Sơ Trạch sắc mặt vốn dĩ đã không tốt càng thêm
âm trầm vài phần.
Uông Vượng nhìn nhìn Hi Dương chuyện trò
vui vẻ, sóng mắt lại lưu chuyển xem xem Trình Huy Lang, bỗng nhiên cảm
thấy jq hai người hợp dòng! Hi Dương, hỉ dương, hỉ dương dương! Trình
Huy Lang, hôi lang, bụi rất lang! Nguyên lai tên này thật sự có jq rất
lớn a!
“Hai người các ngươi lúc mới sinh ra ba
mẹ có quen biết nhau không? Một người tên là bụi rất lang, một người tên là hỉ dương dương. Hình như hồi xưa có chiếu bộ phim hoạt hình có tên
hai nhân vật này nha!” Uông Vượng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Đều nở nụ cười, Trình Huy Lang nhìn Uông
Vượng cười đến ôn nhu, trong mắt tràn đầy đều là ý cười. Trầm Sơ Trạch
ánh mắt bỗng nhiên liền trở nên âm trầm; Mà Hi Dương chính là cười đến
mặt mày loan loan.
“Vượng tử a! Cô biết không? Này bộ phim
hoạt hình chính là cha anh cùng cha Dương Dương đầu tư! Tên cũng là hai
người bọn họ đặt .”
“Cậu không phải muốn nói cậu cùng Dương Dương trời sinh một đôi?” Trầm Sơ Trạch có chút kỳ quái.
Hi Dương có thâm ý liếc mắt Trầm Sơ Trạch một cái, Uông Vượng trong lòng bỗng nhiên sửng sốt, mà Trình Huy Lang
lựa chọn không nhìn, ăn một ngụm lại một ngụm đồ ăn duy nhất trên bàn —
đồ chua.
“Đồ ăn này có ngon miệng như thế không?” Hi Dương vui vẻ ăn thử.
Trình Huy Lang cũng thật cao hứng:“Đương nhiên, anh đại soái ca này chọn cần gì phải hỏi!”
Uông Vượng cúi đầu cắn một cái, khó ăn
chết đi được! Này rõ ràng chính là dưa muối Trung Quốc đông bắc chúng ta thôi, làm thế nào mà nói thành là đồ chua Hàn Quốc!
Nàng ghét nhất là ăn loại thức ăn đầy vị
tỏi, gừng ra nước mắt gì đó, vừa mới không biết, hiện tại miếng đồ ăn
trên tay này không ăn cũng không được, ăn cũng không được, xấu hổ a!
Lúc này một đôi đũa vươn tới, bình tĩnh giúp Uông Vượng lấy đi hơn phân nửa miếng kim chi còn lại, tao nhã đem vào miệng mình.
“Lãng phí lương thực không tốt.” Đây là
Trầm Sơ Trạch dường như không có việc sau khi ăn nửa miếng kim chi còn
lại của Uông Vượng thuận miệng ‘giải thích’.
Ba người còn lại trên bàn một nam hai nữ
hóa đá, Uông Vượng trong gió hỗn độn! Nam nhân này! Cư nhiên trước mặt
bạn gái hắn— ăn— ăn nước miếng của nàng!
Nam nhân này như không có bị phản ứng của ba người trên bàn cuốn hút, tao nhã cầm lấy giấy ăn, lau lau khóe
miệng:“Đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm.”
“Là, phải không?” Hi Dương phục hồi tinh thần lại, có chút không tự nhiên. Trình Huy Lang sắc mặt cũng không tốt.
May mắn lúc này đồ ăn đều bưng lên.
Tuy rằng trên bàn cơm vẫn có chút xấu hổ, nhưng không khí có điều dịu đi.
Khách sạn Côn Luân thực ra đồ ăn làm rất ngon, hơn nữa rất mới mẻ.
Trong đó có món Uông Vượng thích nhất: tiểu tôm hùm hương gừng!
Dưới ánh mắt sắp ăn thịt người của Trầm
Sơ Trạch, Uông Vượng thực không cốt khí, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đề
nghị Trình Huy Lang giúp nàng lột tôm, tự thân vận động, hướng tiểu tôm
hùm thúc đẩy.
Người này thực khó hiểu, rõ ràng không ăn gừng được, mỗi lần ăn đều là nước mắt nước mũi ràn rụa, hình tượng bị
hủy hoàn toàn, nhưng vẫn là thích ăn tiểu tôm hùm hương gừng.
Uông Vượng thích đem tôm một lần lột hết, sau đó còn một cái đĩa toàn thịt tôm, chấm tương ớt, ăn đã nghiền.
Bụi rất lang cùng Hi Dương hai người
thanh mai trúc mã, mặc dù ở cùng thành phố nhưng tựa hồ thật lâu không
có ngồi xuống hảo hảo tâm sự. Cho nên hai người không ăn, chỉ ngồi một
bên nói chuyện.
Trầm Sơ Trạch cũng đang lột tôm hùm ăn,
lột một con, ăn một con, lại còn thường thường phát ra tiếng khen tôm
ngon. Uông Vượng thèm, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, động tác lột tôm lại càng nhanh.
Cuối cùng chỉ còn một con tôm, Uông Vượng tay chộp lấy, nhưng mà không có nhanh bằng ma trảo của Trầm Sơ Trạch.
Vì thế Uông Vượng chỉ có thể lấy cái tay đi chấm tương.
Trình Huy Lang từ đầu đến cuối thực săn
sóc Uông Vượng, giúp nàng lấy hạt tiêu,củ tỏi, hành tây mà nàng ghét tất cả đều bỏ ra, nhu tình như nước thay Uông Vượng đem tôm chuẩn bị cho
tốt.
Trầm Sơ Trạch hiện tại trên mặt đã muốn
nhìn không ra nổi giận, bình tĩnh ăn, cũng không nói nhiều lời. Cho dù
Hi Dương chủ động nói chuyện cũng thản nhiên đáp lời vài câu, căn bản
chính là có lệ.
Nếu nhìn kĩ có thể thấy Hi Dương cùng
Trình Huy Lang chuyện trò vui vẻ nhưng nàng vẫn cố ý phiêu mắt Trầm Sơ
Trạch, sâu trong đáy mắt còn có ưu thương.
Bầy tôm của Uông Vượng đã muốn đại công cáo thành, cầm lấy chiếc đũa, há mồm to muốn ăn.
Chính là cái đĩa kia cũng bị di đi rồi, thuận thế nhìn lại, Uông Vượng tức muốn hỏng mất, lại là Trầm Sơ Trạch!
“Vượng tử, cô không phải không thể ăn
gừng sao, tôi giúp cô ăn.” Trầm Sơ Trạch vươn cánh tay dài chụp tới,
cướp đi cái đĩa tôm mà Uông Vượng thèm nhỏ dãi.
Đáng thương Uông Vượng trông mong nhìn
hắn, Trầm Sơ Trạch chết tiệt này! Hắn chính là cố ý, hắn nhất định là
đoán chắc nàng ở trước mặt Hi Dương cùng Trình Huy Lang không dám như
thế nào làm gì nên mới quá phận như vậy.
Kỳ thật Trầm Sơ Trạch thật sự hy vọng
Uông Vượng đối nghịch với hắn, bởi vì lúc này hắn có thể thuyết phục
chính mình, Uông Vượng đối Trình Huy Lang một chút cảm giác đều không
có. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Uông Vượng khúm núm, tức giận thật không phải là lớn bình thường mà là cực kì lớn, phi thường phi thường lớn!
Chết tiệt! Chẳng lẽ nàng thật sự để ý tiểu tử kia!
Uông Vượng căm giận ăn con tôm, cắn nó
giống như cắn kẻ thù của mình; Uông Vượng nhìn con tôm của mình từng
bước từng bước nhỏ xuống, chỉ có thể nuốt nước miếng, giận mà không dám
nói gì.
Trên bàn cơm không khí nhất thời lạnh đến cực điểm.