Uông Vượng căn bản không biết Hi Dương
đã rời đi như thế nào, cũng không biết Trình Huy Lang làm thế nào đưa
được cô đến phòng mới.
Đến khi tâm trạng của cô bình tĩnh trở lại, cô đã ngồi trên giường ở phòng mới, trong tay là một chiếc chìa khoá.
Thở dài, nghe tiếng rao bán cháo ngoài phố, nhìn chằm chằm vào trần nhà, suy nghĩ hỗn loạn,
Sau tám năm trốn trong vỏ bọc gặp lại
nhau, nụ hôn đầu đầy đả kích đêm hôm trước, sau đó tôi bị sốt và phải
nằm viện, rồi đến những lời đầy tâm huyết của Hi Dương, tôi cảm thấy
mình giống như đang nằm mơ.
Nằm trên chiếc giường lớn của Trình Huy Lang, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân thật sự cô đơn.
Lấy di động ra, đang nghĩ phải gọi cho
ai, muốn nghe giọng của một ai đó, lại phát hiện trong danh bạ nhiều
người như vậy, nhưng không thể tìm được một người nào có thể nói chuyện.
Đầu ngón tay dừng lại ở tên “Thầy Thẩm”, những cảm giác từ trung học lại dấy lên.
Là anh một ngày nào đó, một lúc nào đó,
anh làm như vô tình lưu số cho cô, làm cho điện thoại của cô có số của
anh, thời điểm đó, quan hệ của hai người là người dạy người học, cho nên anh khi đó tự ghi cho mình cái tên “Thầy Thẩm.” Đầu ngón tay dừng lại nơi dãy số đó nhiều lần, cũng chạy qua nhiều lần, nhưng một lần cũng chưa từng ấn gọi đi.
Nằm trên giường, những cảnh quen thuộc từng trải qua với Thẩm Sơ Trạch lần lượt rồi qua trong đầu.
Cuối cùng, vẫn là gọi điện cho Uông Dương.
“Alo, ai vậy?” Giọng của Uông Dương thật mệt mỏi ngoài dự đoán.
“Là em.”
“Uông Vượng, em ở đâu?” Vừa nghe tiếng em gái bảo bối, giọng nói trở nên kích động hơn.
“Em ở bên ngoài, anh nói ba mẹ không cần đợi em… em muốn chuyển ra ngoài ở.” Ấp úng một lúc, bởi vì Uông Vượng vốn là một người con ngoan.
“Được.” Uông Dương thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi, để khi nào anh có thời gian sẽ giúp em chuyển đồ qua, nhắn địa chỉ qua cho anh. Anh còn có việc, anh cúp máy đây.”
Uông Vượng nhìn điện thoại bị cúp, nghi
hoặc trong lòng lớn dần, Uông Dương rõ ràng rất kỳ lạ, anh một tiếng
cũng không hỏi, còn nói giúp cô chuyển đồ đạc qua, nhưng lại không xin
chỉ thị của Uông mẫu nương nương, tự mình làm chủ.
Nhưng trước mắt cô còn có chuyện còn chưa giải quyết được, thế nên không nên tốn tâm tư đi quan tâm Uông Dương kia có chuyện gì.
…
Ngây người ở trong nhà một tuần lễ, Uông Vượng đã không có lý do để không đi làm, đầu năm nay cạnh tranh khốc
liệt, sẽ chẳng có công ty nào muốn nuôi không một con sâu lười cả?
Suy nghĩ mãi, chuyện Thẩm Sơ Trạch cứ để vậy đi, đi một bước tính một bước, dù sao mọi thứ vẫn nên thuận theo tự nhiên, là của mình sẽ là của mình, không phải của mình, có ép cũng
không được. Công ty nhất định phải đi, đến lúc gặp Thẩm Sơ Trạch tính
sau.
Vừa bước vào công ty đã chứng kiến một
cuộc thay đổi người, thái tử phi Ngải Khả không biết đã đi đâu, những
ngày này cũng không có liên lạc.
Lắc đầu, không thừa hơi đi quản chuyện
người khác, nhấn thang máy, đi lên tầng, vào văn phòng. Không nhìn thấy
Thẩm Sơ Trạch, ngồi tại bàn làm việc của mình, cảm giác có chút may mắn, nhưng vẫn có một cảm giác mất mát nào đó.
Tâm tình chán nản, những chuyện nên làm thì phải làm, nghỉ hơn một tuần khiến công việc chất cao như núi.
Uông Vượng vùi đầu vào núi công việc, điện thoại đổ chuông.
Vừa nhấc máy lên đã nghe tiếng hét “Vượng Tử, nhanh cút đến đây cho tôi, nhớ rõ đem cái danh sách nhân viên mới đến đây cho tôi.”
Không cho Uông Vượng nói một câu, đầu bên kia đã thấy tút tút…
Uông Vượng không còn cách nào khác, đây
là mệnh lệnh của chủ quản đại nhân, nhìn đống văn kiện chất cao như núi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh tìm trong đống văn kiện thứ mình cần.
Lật trang đầu tiên trong danh sách nhân viên mới… 1: Thẩm Sơ Trạch… nhân viên hậu cần: Uông Vượng…
Ngẩn người, giống như thật lâu chưa gặp qua Thẩm Sơ Trạch, nhìn cái tên này Uông Vượng cảm thấy có chút chói mắt.
Bình ổn lại tâm tình, để đến lúc gặp chủ quản rồi nói sau vậy, vừa rồi nghe ngữ khí của ông có chút mất cân bằng nội tiết tố a.
Cốc cốc cốc
“Vào đi.”
“Chủ quản, đây là danh sách…” Bỗng dưng im bặt, Uông Vượng phát hiện Thẩm Sơ Trạch thì ra cũng ngồi ở trong văn phòng.
“Để đấy đi.” Chủ quản Tô Nham không phát hiện Uông Vượng có điểm không đúng, lại đưa cho cô một xấp tài liệu “Đây là tài liệu mới, cô xem cẩn thận một chút… chỉ còn cô là không biết,
cuối tuần chúng ta sẽ tiến hành, đảm bảo thời gian, không hiểu lập tức
đến hỏi, hạng mục này rất được công ty coi trọng.”
“Chủ quản.” Giọng Uông Vượng thấp thật thấp. Ánh mắt không tự chủ được quét qua Thẩm Sơ Trạch.
Từ khi cô đi vào đầu anh chưa ngẩng lên lần nào, vẫn một mực xem văn kiện của mình.
“A, đúng rồi.” Uông Vượng đã muốn đi ra ngoài, Tô Nham lại ngăn cô lại, “Thẩm luật sư có chỗ nào cần hỗ trợ về mặt chữa bệnh có thể tìm Uông Vượng
nhờ giúp đỡ. Cô ấy trực tiếp tham gia vào những đợt khai quật, lại kiêm
thêm nhiệm vụ cấp cứu… Uông Vượng, không vấn đề gì chứ.”
“Không có, không vấn đề, Thẩm luật sư có vấn đề gì cũng có thể đến tìm tôi.”
Lại không có dũng khí nhìn Thẩm Sơ Trạch, vội vàng hấp tấp thoát khỏi phòng.
Thẩm Sơ Trạch ngước mắt nhìn theo bóng lưng Uông Vượng rời đi, nhã nhặn đẩy gọng kính nơi mắt “Tô Nham, có thể đem Uông Vượng điều đến làm trợ lý của tôi không, tôi đang thiếu một người có thể sai bảo.”
Tô Nham ngẩng đầu, hé mắt, xuyên qua kính hiện lên một ánh mắt giảo hoạt. “Thẩm đại luật sư, chuyện công và chuyện tư không thể nhập làm một, con người của tôi chính là yêu thủ hạ như phụ nữ, ngài đừng làm khó dễ tôi để tôi bán đứng thủ hạ của mình.”
Nguy hiểm nhíu mắt, Thẩm Sơ Trạch nhíu mày “Yêu thủ hạ như phụ nữ? Có gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà phải đi một
vòng lớn? Còn cái gì mà chuyện công chuyện tư, chỉ chuyện Uông Vượng làm ở công ty này, cô ấy chính là đã tồn tại vì việc tư.”
Đứng lên, vuốt phẳng áo sơ mi, “Nhanh chóng đem chuyện này làm cho tôi, nếu không, hừ hừ, cũng đừng hi vọng ông đây về dưới tay ông.” Không để ý Tô Nham đã hoá đá, đi nhanh ra cửa.
Triệu Mạn vẫn luôn là nữ vương bát quái, hơn một tuần không thấy Uông Vượng, trong kênh nội bộ bát quái đã nhanh chóng tràn ra.
Vừa nhìn thấy Uông Vượng ngồi ở góc phòng ăn đã như rồi bọ thấy máu “Chị Vượng , mấy hôm nay thân thể chị thế nào, có khoẻ hơn chưa?”
Nhìn thấy Triệu Mạn này là biết ngay bệnh cũ tái phát, tức giận đáp “Sao có thể không tốt? Nói đi, muốn bát quái chuyện gì?”
Cười nịnh nọt nhìn Uông Vượng “Chị Vượng, gì chứ, “năng lực” của Thẩm đại luật sư thế nào?”
“Năng lực?” Uông Vượng chưa kịp bị cái tên Thẩm Sơ Trạch làm cho sửng sốt đã bị vấn đề quỷ dị này hấp dẫn “Cái gì mà thể lực? Tôi lại không cùng hợp tác với anh ta bao giờ, làm sao biết năng lực của anh ta?”
“Ai sa, ai hỏi năng lực công tác của anh ấy đâu? cái em hỏi chính là, ai…” Triệu Mạn bắn ra một tia nhìn đầy mị lực, mắt chớp chớp, ánh mắt mập mờ nhìn Uông Vượng, nhìn đến khi tin cô đập loạn thình thịch thình thịch
mới nói “Năng lực này là “năng lực trên giường” a~”
Mặt Uông Vượng thoáng chốc đỏ bừng, tuy
tư tưởng của cô cũng không phải thuần khiết như xưa, cũng xem không ít
GV, nhưng tốt xấu gì cô cũng là khuê nữ, trước mặt nhiều người như vậy
lại bị người ta đùa giỡn, mặt tất nhiên đỏ lên. {hana: GV = gay video = phim nam x nam = đammie}
“Triệu Mạn chết tiết, sao không đi tìm anh ta mà thử đi.” Hai gò má trắng hồng của Uông Vượng đã đỏ ửng, có quá nhiều ánh mắt, làm cho mọi người trong công ty ai cũng nhìn chằm chằm “Ai nói với em là chị với anh ta có quan hệ gì, chị cuối tuần là bị sốt mà thôi, ở nhà dưỡng bệnh.”
“Thôi đi, em có nhận được mật
báo mới nhất, ngày hôm đó chị vào viện, Thẩm đại luật sư một hai giờ
sáng trở về trước chính là người chăm sóc chị a! Đừng có mà phủ nhận
nữa.”
“Phủ nhận cái gì?” Đột
nhiên có một giọng nói chen vào làm Uông Vượng cảm thấy giật mình, Thẩm
Sơ Trạch, đúng là người đàn ông âm hồn không tan, nghe được giọng của
anh trong lòng cô không khỏi giật mình, sau đó lại là khó hiểu.