Bữa trưa Lang Nguyệt tự mình xuống bếp, cha Trình Huy Lang chưa xuất hiện, nghe nói ông đang bận nhiều việc.
Món ăn rất nhẹ, rất hợp với khẩu vị
người bệnh như Uông Vượng. Lang Nguyệt rất nhiệt tình, giúp Uông Vượng
gắp cái này gắp cái kia, một bữa cơm vô cùng vui vẻ.
Sau bữa cơm, Uông Vượng muốn giả làm con gái hiền lành, làm bộ khách khí muốn rửa bát, trời biết được cô chính
là ghét nhất rửa bát.
Đương nhiên Lang Nguyệt kéo cô ngồi xuống, sai Trình Huy Lang đi làm, dì giúp việc muốn đến giúp nhưng bị Lang Nguyệt ngăn lại “Đàn ông con trai nên biết chuyện nội trợ, từ sau còn yêu thương vợ con, A Lang nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, đã nhớ kỹ.” Trình Huy Lang không tình nguyện mặc tạp dề lên, cúi đầu cẩn thận rửa bát, một bên lầm bầm “Dạy con mình như vậy sao không đi dạy chồng mình làm mấy cái này đi.”
Lang Nguyệt và Uông Vượng ngồi ở phòng
khách, tiếng cười khanh khách lại vang lên không ngừng. Trình Huy Lang
rửa bát đĩa xong lau lau tay, vừa đi vừa tháo tạp dề, Uông Vượng lúc này nhìn thấy bộ dáng cao lớn của con sói nhỏ bị vây quanh bởi chiếc tạp
dề, muốn trêu chọc một chút, có điều lang Nguyệt ngồi bên nên cũng không đùa giỡn anh.
Ba người ngồi xuống ăn hoa quả, hàn
huyên đủ thứ chuyện, cơ thể Uông Vượng còn chưa khoẻ nên được đưa đến
phòng khác nghỉ ngơi, Lang Nguyệt thì đi ra spa làm đẹp, Trình Huy Lang
đi sắp xếp phòng cho Uông Vượng.
Cho nên, hiện tại, trong nhà Trình Huy Lang, trừ cô giúp việc chỉ còn lại Uông Vượng.
Hai giờ chiều, là thời điểm nóng bức
nhất trong ngày, có tiếng chuông cửa vang lên, dì giúp việc ra mở cửa,
tươi vui hớn hở chào đón Hi Dương tiến vào, cô vốn là khách quen, nếu có nói cô là con gái nhà này cũng không quá.
“Uông Vượng đâu?” Hi Dương hỏi.
“Đang ngủ tại phòng khách ạ.” Dì giúp việc rất thích Hi Dương, cô là người xinh đẹp, lại có khí chất của những tiểu thư cao quý.
“Dạ.” Đi theo cầu thang quen thuộc, Hi Dương thì thào “Dì Nguyệt có thể yên tâm đem một người khách lạ ở một mình trong nhà sao?”
…
Cốc cốc cốc. Hi Dương rất chú ý riêng tư của người khác, sẽ không tự nhiên mở cửa vào.
Uông Vượng đang chìm trong giấc ngủ, đột nhiên bị tiếng đập cửa đánh thức, nhưng nghĩ đang ở trong nhà người
khác nên cố gắng nhẫn nại, thể hiện bản thân cũng có tí khí chất thục
nữ, nhẹ nhàng nói “Mời vào.”
Hi Dương bước vào khiến Uông Vượng không khỏi ngỡ ngàng.
Ngẩn người, không nói lời nào, Hi Dương ngồi xuống.
“Thật không cố ý quấy rầy giấc ngủ của cô, cô sao rồi?” lời nói rất khách sáo, trong lòng Uông Vượng lộp bộp, cô vừa mới chia tay
với Thẩm Sơ Trạch, buổi sáng mẹ Thẩm Sơ Trạch đã tìm đến, buổi chiều bạn gái cũ của Thẩm Sơ Trạch lại đến tìm cô, thực TMD, đáng ghét. {hana: TMD là một câu chửi bậy á}
Trong nội tâm nếu không dễ chịu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, Uông Vượng đã tu thành chính quả “Không sao, cảm ơn quan tâm, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Miễn cho người ta hỏi mình trở tay không kịp, chi bằng hỏi thẳng cho xong.
Hi Dương cười cười, khẽ vuốt tóc “Cô đúng là người rất thẳng thắn, tôi cũng sẽ không vòng vèo, cô cùng A Lang là đang hẹn hò sao?”
Trong lòng sững sờ, Uông Vượng cười ngọt ngào kéo chăn mỏng ra, mặt hiện lên một chút vẻ trêu chọc “Không có, cô.. quan tâm bạn thanh mai trúc mã như thế, không sợ người ta sẽ
hiểu lầm sao, huống hồ cô lại vừa chia tay bạn trai.”
Sắc mặt Hi Dương biến đổi, lập tức cũng cười sáng lạn, “Đừng nói đùa, tôi cùng A Lang tình cảm như anh em, cái gì cũng không có. Tôi hôm nay tìm cô chẳng qua là muốn nói chút chuyện về Thẩm Sơ Trạch
thôi.”
Khuôn mặt đang cười bỗng nhiên cứng đờ,
Thẩm Sơ Trạch chết tiệt chính là khắc tinh của Uông Vượng, mỗi lần có
chuyện xấu đến đều là liên quan đến anh, nên tóm lại muốn tới thì tới
thôi. Nhìn thấy Hi Dương cô cũng đã đoán được, hắng giọng nói “Thẩm Sơ Trạch với tôi nhiều lắm cũng chỉ là bạn học trung học, có gì để nói.”
Rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo, quả thật Uông Vượng thật sự muốn biết Hi Dương tìm cô là có chuyện gì?
“Đừng nói thế, theo tôi được
biết, anh ấy đi Mỹ cũng là vì cô, anh ấy trở về, cũng là vì cô, anh ấy
là tôi hẹn hò cũng vì cô, anh ấy chia tay tôi cũng vì cô.” Khung cảnh lúc này có một cảm giác cô đơn kỳ lạ, Uông Vượng cảm thấy Hi Dương giống như một ảo ảnh, không rõ ràng.
Khẽ kéo chăn lên người, giọng Uông Vượng có chút kỳ lạ, không phải vì Thẩm Sơ Trạch, mà vì cô đang sốt “Đừng nói nhảm, tôi cùng anh ấy chẳng qua chỉ là quan hệ người dạy người học, sao có thể loạn lên thế được.”
Hi Dương cười khổ, nhìn Uông Vượng, trong mắt ẩn chứ một loại long lanh gì đó “Tôi nhớ rất rõ, ngày đó, ngày anh ấy tiếp nhận tồi.”
…
Vào một ngày trời mưa to, cô đang ở trên cầu Western-Avenue-Bridge, tìm được anh rồi, cô nhào vào lòng anh, rõ
ràng cảm nhận được cơ thể anh đang không ngừng run rẩy, chán chường,
thần sắc cô đơn, không ngừng phun ra những chữ “Cô ấy có bạn trai, cô ấy yêu, cô ấy có bạn trai, cô ấy đã yêu.”
Cô rõ ràng cảm nhận được sự bất lực của
anh, sự lạc lõng của anh. Lúc ấy cô mơ hồ cảm giác được anh sẽ biến mất. Có điều cô quả là may mắn, trải qua đêm mưa kia, cô thành bạn gái anh.
Thế nhưng tận sâu trong trái tim cô vẫn có một cái gai, trong lòng anh
mãi mãi không thể quên được người con gái kia.
Cùng anh một chỗ ba năm, cô thường thấy
anh đối với một quyển sách Vật Lý trung học nhìn đến ngẩn người, có khi
còn cười ngốc nghếch, cô chưa từng thấy được nụ cười trong sáng như thế
của anh.
Ba năm sau ngày đó, cô cuối cùng cũng
thấy được cô gái trong lòng anh, cô không thể hiểu được, vì sao anh mãi
mãi không thể quên. Cô ta không có ưu tú như trong tưởng tượng của cô,
thậm chí cô ta còn không chiếm được tình cảm của mẹ anh, cô ấy còn không muốn thấy anh, dựa vào cái gì mà nhận được “thâm tình” của anh.
…
Uông Vượng si ngốc ngồi trên giường, sao có thể không nhớ rõ chuyện xảy ra ba năm trước đây. Đó là năm học cuối
của cô, khoá chính quy đã sắp tốt nghiệp, bên người những cô gái không
ham đèn sách đều có những người bạn trai, có những người chưa nhận giấy
tốt nghiệp đã có giấy đăng ký kết hôn, cô thừa nhận, khi đó cô vô cùng
kích động.
Nghĩ đến Thẩm Sơ Trạch đang ở Mỹ cũng sẽ có bạn gái theo đuổi, trong lòng cảm thấy không công bằng, vì vậy giống như đang hờn dỗi, quyết tâm tìm một người bạn trai, có một người một
mực theo đuổi cô, từ lúc cô mới bước chân vào ngưỡng cửa đại học, anh là sinh viên năm hai.
Qua lại được ba tháng, người bạn trai kia nói chia tay, lí do chính là, quen nhau lâu thế hai người còn chưa từng hôn nhau.
Uông Vượng cũng không thèm để ý, cứ như
vậy chia tay. Mối tình đầu của cô cứ như vậy chấm dứt, cô thậm chí còn
không cảm nhận nó bắt đầu lúc nào.
“Uông Vượng, tôi thật sự hi
vọng, hi vọng cô cùng anh ấy có một kết quả tốt, tôi mong anh ấy hạnh
phúc. Nhưng tình cảm riêng tư tôi lại mong hai người không có kết quả,
chỉ như vậy tôi mới có cơ hội ở bên anh ấy, dù là chỉ đi bên cạnh và
nhìn theo cũng tốt rồi…” Hi Dương đã không nói được nữa, che mặt lại “Xin lỗi, tôi quá kích động.”
Uông Vượng sớm đã không nói nên lời, cho đến giờ vẫn chỉ là yêu đơn phương, sau tám năm lại có người nói cho cô
biết, người mà mình yêu thầm bao năm yêu mình, hơn nữa yêu cô so với cô
yêu anh còn đau khổ hơn.
Khi anh thương tổn cô như vậy, lại không ngủ chăm sóc cô một đêm, cô không biết cô nên đối mặt với anh thế nào.