Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 21: Chương 21: Mẹ Con Sói Nhỏ




Tiếp tục lái xe, chiếc xe thể thao màu đỏ đã sớm không thấy bóng dáng.

“Vượng Tử, sao em và mẹ Thẩm Sơ Trạch căng thẳng với nhau thế?” Trình Huy Lang đưa cho Uông Vượng một chiếc khăn mặt mới mua, không quên thăm dò.

Xoa xoa đầu, dùng khăn mặt lau đi cái trán đầy mồ hôi, giọng nói trầm thấp vô lực “Đều là những chuyện cũ ngày xưa, đừng nói nữa. Có điều anh không phải cùng với Thẩm Sơ Trạch quan hệ không tốt sao, tại sao lại hoà hợp với mẹ anh ấy như thế, mở miệng là dì Tạ, anh tạ bà ấy cái gì a?” {hana: có lẽ đoạn này UV muốn chơi chữ đó, tên của mẹ TST là Tạ Kế Yên, THL gọi là dì Tạ, chữ Tạ (谢阿姨) này với chữ tạ (你谢她什么呀) trong nghĩ cảm ơn/tạ lỗi là giống nhau}

Trình Huy Lang nhướn mày, không trả lời, tiếp tục lái xe. Không phải anh không muốn, mà là không biết nên nói thế nào, vì nguyên nhân của nó vô cùng phức tạp, quả thật nhiều khi đến anh còn không hiểu rõ.



Mẹ Thẩm Sơ Trạch một lần nữa xuất hiện khiến tâm hồn bé nhỏ của Uông Vượng càng lúc càng nặng nề hơn. Nhớ ngày đó nếu không có sự xuất hiện của bà, có khi kết quả của Uông Vượng và Thẩm Sơ Trạch đã khác.

Có điều không có “nếu như.”

Mẹ của Thẩm Sơ Trạch nói rất đúng, không phải nói hiện tại cô cùng Thẩm Sơ Trạch nửa điểm khả năng đến với nhau cũng không có, cho dù cô và Thẩm Sơ Trạch có giấy đăng ký kết hôn cũng sẽ không ích gì, không được Tạ Kế Yên thừa nhận, Uông Vượng cô còn có cách nào đây. Thẩm Sơ Trạch là người con có hiếu, sao có thể vì một cô gái mà trở mặt với mẹ mình đây.

Cho nên bất luận thế nào, cô cùng anh ở cùng một chỗ sẽ không có kết quả.

Xe bình ổn dừng lại trước một dãy biệt thự.

Không thấy giống một khu biệt thự xa hoa vạn khoảnh (hana: ý nói rất lớn, vì 1 khoảnh = 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)

Trình Huy Lang đưa Uông Vượng ra khỏi xe, xe dừng lại trong gara ngầm bên dưới nhà, muốn vào trong phòng sẽ phải đi vòng ra phía trước – đây chính là điểm khác biết ở đây.

Đằng trước nhà có một khoảng vườn nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng bố trí rất tinh sảo, bên dưới cỏ dày đặc, góc tường có một cây hoa đào, một cây anh đào, bên kia có một bồn nước có để một tượng đá, tượng đã này có chỗ phun nước ra giống như thác nước đang chảy xuống.

“Con sói nhỏ, hoa viên nhà anh bố trí thật đẹp.” Uông Vượng cẩn thận dò xét, phòng nhìn về phía trên hình như đã có từ lâu, bên ngoài bức tường có những dây Thường Xuân bám lên, bò lung tung, nhưng chắc chắn là có người ở quản lý, bởi vì chỉ có bức tường phía tây là có.

Đỡ Uông Vượng, mở cửa ra, Trình Huy Lang đổi giày “Đều là mẹ anh làm…, đổi giày đi, mẹ của anh rất thích sạch sẽ…”

“Tiểu tử đáng chết, còn dám nói xấu mẹ.” Lời Trình Huy Lang còn chưa nói xong đã có một người phụ nữ chạy ra, trên người mặc một bộ sườn xám, dung nhan xinh đẹp, so với mẹ Thẩm Sơ Trạch chỉ có hơn chứ không kém. Khuôn mặt tinh tế, hai mắt thật to, đôi mắt Trình Huy Lang chắc chắn là được thừa hưởng từ bà, chiếc mũi thẳng, cái miệng nhỏ xinh, có một loại khí chất của một tiểu thư khuê các thời dân quốc.

“Con chào dì.” Uông Vượng cười tươi, ngọt ngào bắt chuyện.

“Được được được.” Lang Nguyệt nhìn thấy Uông Vượng hai mắt vụt sáng, nhiệt tình kéo cô vào trong phòng.

Trình Huy Lang đau đầu xoa trán, cái người này ngóng con dâu đến phát điên rồi, ai biết sẽ làm nên chuyện gì đây.

“Lang à, vừa rồi Dương Dương đến tìm con đấy, con đi xem thế nào.” Lang Nguyệt kéo Uông Vượng ngồi xuống salon, thò đầu ra nói với Trình Huy Lang.

“Con biết rồi.” Vừa trả lời vừa đổi lại giày, “Vượng Tử, anh đi qua xem một chút, lập tức sẽ quay lại.”

“Ờ ờ… cứ đi đi, đi lâu cũng không sao.” Lang Nguyệt cười trên con trai.



Lúc Trình Huy Lang đẩy cửa tiến vào nhà Hi Dương thấy cô đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người mặc một bộ váy liền màu trắng thần khiết, mái tóc đen như mực phủ xuống lưng, một thân hình xinh đẹp như một bức tranh.

Trong phòng im lặng, có tiếng máy CD phát bài “Thanh mai trúc mã”. Trình Huy lang không tránh khỏi bước đi nhẹ hơn.

Tuy nhiên, dù đã cố nhẹ nhàng nhưng vẫn kinh động đến người trong bức tranh.

“A Lang, anh đến rồi sao.”

“Đúng, em tìm anh có chuyện gì?” Trình Huy Lang tuỳ ý ngồi xuống giường Hi Dương, không gian này từ nhỏ anh đã quá quen thuộc, có khi còn quen thuộc hơn cả phòng mình.

Khung cảnh qua cửa sổ Hi Dương nhìn thấy quả thật không có gì, cửa sổ này đối diện với một cửa sổ khác, đó là cửa phòng Trình Huy Lang.

“Trước kia anh đều trèo cửa sổ vào.” Không đầu không đuôi, Hi Dương nói một câu.

Bất đắc dĩ cười tươi, Trình Huy Lang ngả người nằm dính lên giường Hi Dương “Em còn nói, đó là lúc trước, hiện tại anh đâu phải loại không biết xấu hổ mà bò qua cửa sổ a.”

“Đúng vậy, là lúc trước.”

Hai người không nói thêm gì nữa, cả hai đang đắm chìm trong hồi ức của chính mình. Thanh mai trúc mã, những chuyện tốt đẹp cần nhớ đúng là rất nhiều. {hana: a iu sua??? sao thanh mai trúc mã của bạn chả có gì tốt đẹp, suốt ngày bắt nạt bạn thui á hu hu}

Trình Huy Lang rất nhanh phục hồi tinh thần, Uông Vượng còn đang ở nhà đợi anh, người mẹ khiến người khác đau đầu kia chắc vẫn đang chờ thẩm vấn “Dương Dương, em tìm anh có chuyện gì sao?”

“A” Hi Dương phục hồi tinh thần, chuyển qua nhìn Trình Huy Lang “A Lang, Anh thật sự là cùng Uông Vượng hẹn hò sao?”

“Có chuyện gì vậy? Cái này có gì quan trọng sao?” Ngồi xuống, con ngươi đen như mực nhìn thẳng tắp vào đáy mắt Hi Dương, cho đến bây giờ vẫn luôn là ánh mắt trong suốt, nhưng lúc này lại ẩn chứa một chút khó hiểu làm đáy lòng cô không khỏi hoảng hốt.

“Không có gì.” Hi Dương quay đi, dời ánh mắt đi chỗ khác “Vừa mới dì Tạ hỏi em, em không biết trả lời thế nào, dì ấy muốn em hỏi anh.”

“Đây là chuyện của anh, liên quan gì đến dì ấy?” Trình Huy Lang đứng lên, trong ánh mắt tản ra một chút khinh bỉ “Cho dù bà ấy có là tổng tài tập đoàn Hồng Trạch thì thế nào, có tư cách gì nghe chuyện của anh!”

Anh vốn là không muốn gặp Thẩm sơ Trạch, giờ bắt đầu cảm thấy chán ghét mẹ của Thẩm Sơ Trạch.

“…Vậy em có tư cách không?” Hi Dương cúi đầu, giọng nói có vài tiếng không nghe rõ.

“Em…ai..!” Trình Huy Lang thở dài “Anh cũng muốn cùng Uông Vượng phát triển gì đó, nhưng thái độ của cô ấy rất trong sáng, anh cũng không có cách nào khiến mình tiến thêm một bước nữa.”

“Vậy anh không cố gắng thử một lần sao?” Hi Dương chép miệng, cô là người thành thục, có khí chất, cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ ưa làm nũng.

“Đã từng, chuyện của anh em tạm thời đừng quan tâm, chăn sóc bản thân cho tốt.” Trình Huy Lang không kiên nhẫn, đi về phía cửa ra muốn rời đi, dừng lại một chút nói “Uông Vượng đang ở nhà anh, em muốn tìm câu trả lời có thể tự mình đến gặp cô ấy.”

….

“Ha ha… A Lang khi còn bé chính là thế đó…” Trình Huy Lang vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mình đang kể về thời còn mặc quần yếm của anh với Uông Vượng.

“Mẹ, thời đại nào còn nói những chuyện này.” Thay giày, đi đến bên cạnh Uông Vượng, dựa vào salon.

“Cái này là cái gì, Uông Vượng cũng không phải người ngoài!” Lang Nguyệt liếc xéo con trai, tiếp tục nói ra những điều kinh hồn “Sao mẹ không thể đem chuyện của con trai mình nói cho con dâu biết đây?”

Con dâu, lời này vừa nói ra, hai người lập tức hoá đá.

“Mẹ, chữ bát (八) cũng không phải có một nét, mẹ gấp làm gì.” {hana: tiếp tục phỏng đoán. Có lẽ ý THL ở đây là chữ bát (八) gồm hai nét như chữ nhất (一) viết chếch lên là thành, ý nói mình mình muốn mà người ta không muốn thì cũng không làm thế nào được, giống như chỉ có 1 chữ nhất (一) thì không thể tạo nên chữ bát (八). Kết thúc phỏng đoán}

“Dì, dì đừng nghĩ thế, con và anh ấy không phải là loại quan hệ đó.”

“Ai da, không phải giải thích.” Lang Nguyệt khoát tay cự tuyệt không muốn nghe lời giải thích của cả hai. “Mẹ sẽ không cho hai đứa chơi trò uyên ương. Giữa nam nữ thì làm gì có cái gì gọi là “quan hệ trong sáng”? Mẹ không phải là bà già phong kiến, con trai cũng đã lớn, hiện tại còn không có giao tiếp với phụ nữ thì đúng là quá tệ! Đi ra ngoài con đừng có nói con là con trai của Lang Nguyệt mẹ đấy!”

Gió lớn thổi qua hai người, Uông Vượng sớm đã quên mất cảm giác khó chịu lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.