Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 20: Chương 20: Sự Giận Dữ Của Nữ Cường Nhân




Năng lực làm việc của đồng chí Trình Huy Lang cũng không tệ lắm, không đến vài phút thủ tục xuất viện đã hoàn thành, đồng thời cũng không quên ném cho cô y tá bé nhỏ một cái nhìn đầy tình ý.

“Vượng Tử, hiện tại đi về sao?” Trình Huy Lang lái xe, không quên yên cầu vừa rồi của Uông Vượng, nhưng anh vẫn chưa tin cô là một cô bé ngoan lại không về nhà thông báo một tiếng.

Xoa xoa đầu, Uông Vượng bây giờ vẫn còn chút choáng váng “Anh có chỗ ở sao? Tôi đã nói tôi ở một mình.”

“Sao lại không có? Có vài chỗ, chỗ em có thể tin cậy.”

“Có lẽ, giống như anh vậy, kẻ có tiền sao không có chỗ ở. Tôi muốn đến nơi gần nhất.”

“Không vấn đề.”

Cảm giác được lời nói của Uông Vượng có ý châm chọc anh, trong lòng anh không thoải mái. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, anh hình như không nói với cô nghề nghiệp của anh, mà cô từ khi gặp đã mặc định anh là anh chàng công tử dựa hơi cha mẹ.

Anh thốt ra lời giải thích “Bản thân là người thiết kế phần mềm vi tính, ngồi trong nhà cũng có thể kiếm cả ngàn đồng. Căn bản không cần dựa hơi cha mẹ.”

Uông Vượng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu “Nói như vậy, trình độ máy tính của anh chắc phải cao siêu lắm.”

“Chẳng thế.” Con sói nhỏ rất đắc ý, từ nhỏ đã yêu thích máy tính, cho đến nay tất cả những giải thưởng Olympic máy tính anh đều đã từng đoạt giải, về sau lên đại học, anh muốn học ngành thiết kế phần mềm máy tính, nhưng cha anh ép anh lựa chọn, một là học quản trị kinh doanh, sau này tốt nghiệp muốn làm gì thì tuỳ anh, hoặc là muốn học gì thì học, nhưng sau khi tốt nghiệp sẽ phải thừa kế gia nghiệp của ông. Vì vậy con sói nhỏ tức giận lựa chọn học ngành quản trị kinh doanh, như vậy anh có thể tranh thủ thời gian học thêm về vi tính, tốt nghiệp sau có thể tự mình lập công ty máy tính của riêng mình.

“Vậy anh có tham gia “69 Thánh Chiến” sao?” tròng mắt Uông Vượng loé sáng, chờ đợi nhìn Trình Huy Lang. Chẳng lẽ đây là đại thần trong truyền thuyết sao. A ha ha, không lẽ tiểu chính này lại là Tiêu Nại đại thần trong truyền thuyết sao? A, quá ác đi.

Nhìn thoáng qua ánh mắt đầy háo sắc của Uông Vượng, Trình Huy Lang bình tĩnh đẩy kính râm “Cái gì là thánh chiến?”

Bong bóng màu hồng bay trước mặt Uông Vượng phút chốc tan biến, khuôn mặt tươi cười vô sỉ của Trình Huy Lang vẫn ở phía trước, vì vậy không nói thêm gì nữa, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

“Vượng Tử, đi nhà anh nhé, ăn gì đó sau đó anh sẽ giúp em tìm nhà, buổi tối có thể quay lại.” Anh nói cho Uông Vượng sắp xếp của mình.

Mở to mắt, Uông Vượng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, hơn nữa lại còn có cảm giác chán ghét “Nhà của anh còn lâu hơn, tôi sợ mình không nhịn được sẽ phun ra.”

Cuống quýt dừng xe ở góc đường, Trình Huy Lang mở cửa xe, vòng qua bên kia “Nếu không nghỉ ngơi chút đã, vạn nhất phun ra sẽ rất phiền phức.”

Yếu ớt mỉm cười, Uông Vượng trêu chọc nói “Anh sợ tôi làm bẩn ô tô bảo bối của anh hả.”

Trình Huy Lang đỡ Uông Vượng ngồi xuống một ghế đá công cộng “Ngồi chỗ này nghỉ một chút, anh đi mua nước.” Định bước đi lại lo lắng nhìn Uông Vượng “Em không sao chứ.”

“Không sao, đi đi.” Tình trạng của cô lúc này đúng là không tốt, vẫy vẫy tay đuổi anh đi, đầu lệch một bên, ỉu xìu.

Trình Huy Lang thật nhanh chạy đến cửa hàng đối diện mua nước.

….

Uông Vượng cảm thấy dịch vị dạ dày đang điên cuồng cuộn trào, cô cố ép mình bình tĩnh trở lại.

“Két” Một tiếng, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng bên người Uông Vượng. Đầu tiên là một đôi giàu cao gót màu đỏ bước xuống khỏi xe, sau đó là một đôi chân thon dài thẳng tắp, một bộ đồ sang trọng, cuối cùng là khuôn mặt yêu kiều.

Người phụ nữ đi đôi giày cao gót mười phân, dáng đi ưu nhã đi đến trước mặt Uông Vượng.

Uông Vượng uể oải ngước đầu, hé mở mắt, vội đứng lên, sợ đến mức cảm giác khó chịu đã giảm đi quá nửa.

“Dì, dì, dì..” Uông Vượng kinh ngạc không nói nên lời.

“Quả nhiên là cô.” Người phụ nữ xinh đẹp nói “Nói đi, lần này làm thế nào cô mới có thể tránh xa Sơ Trạch.”

“A, dì à, tôi cùng Thẩm Sơ Trạch không có chuyện gì, dì, dì buông tha cho tôi đi.” Uông Vượng bình thường sĩ khí bừng bừng, lúc này đây lại khúm núm, sự kiện hồi trung học quả là bóng đen quá lớn với cô, tại đây có một người phụ nữ với khí thế quá mạnh mẽ, cô ngồi không yên, cho dù có đứng lên, với khí thế cường đại kia cũng sẽ có người cảm thấy không thở nổi.

Tóc của mẹ Thẩm Sơ Trạch bị gió thổi tung, ngồi xuống, hướng mắt ý bảo Uông Vượng cũng ngồi xuống. “Chuyện năm đó, tôi thừa nhận là tôi làm không tốt, nếu có tạo thành ảnh hưởng không tốt đến cô thì tôi xin lỗi.” Người phụ nữ mạnh mẽ nói lời xin lỗi với một tư thái đường hoàng, Uông Vượng cảm thấy rất không thoải mái, đáy lòng thầm mong Trình Huy Lang mau chóng trở về.

Sớm biết sẽ đụng phải người phụ nữ này, cô thà chọn tiếp tục ngồi ngốc trên xe còn hơn.

“Sơ Trạch giận tôi vì việc lần đó tôi làm với cô, nó không về nhà. Trước kia tôi có thể để mặc nó, nó có một người bạn gái, tôi rất hài lòng. Nhưng hiện tại, tôi không thể quản, nó và Hi Dương đã chia tay, cô lại xuất hiện. Tôi không thể không gắn hai chuyện này lại với nhau. Cô nghĩ thật kỹ sau đó cho tôi một câu trả lời thật thoả đáng.” Tạ Kế Yên trước sau gì cũng vẫn là một nữ cường nhân, Uông Vượng không thể không nói, muốn làm vợ của Thẩm Sơ Trạch không phải là một người phụ nữ quyết đoán thì không được, mỗi ngày đối diện với khí thế bức người này, không chết cũng sẽ phát điên.

Tạ Kế Yên đứng lên, phủi đi bụi bám trên quần áo “Được rồi, nhìn cô có vẻ không khỏe, tôi không quấy rầy nữa, chỉ hi vọng cô có thể hiểu rõ, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không cho cô vào cửa, cho dù Sơ Trạch và cô có giấy kết hôn, tôi cũng không bao giờ thừa nhận.”

Đang chuẩn bị rời đi, lại gặp người quen.

“Vượng Tử. Nước đến rồi đây.” Trình Huy lang đang vội vã chạy về.

“Dì, dì Tạ, dì sao lại ở đây?” Trình Huy Lang cùng Hi Dương có quan hệ tốt là chuyện không cần bàn cãi. Mẹ Thẩm Sơ Trạch nhiều lần đến nhà Hi Dương nên cũng không ít lần gặp Trình Huy lang.

Bà đúng là đã rất yêu quý đứa nhỏ Trình Huy Lang này.

“A Lang, con sao lại ở đây?” Tạ Kế Yên gặp Trình Huy Lang thì rất vui vẻ, nhìn thoáng qua anh đang cầm nước cho Uông Vượng, người thông minh liền hiểu rõ “Con và Uông Vượng quen biết sao.”

“Dạ, đúng vậy. Dì Tạ, dì muốn đến nhà Hi Dương sao?” Con đường này là lối đi duy nhất đến khu biệt thự nhà Trình Huy Lang, nhà Hi Dương cũng ở đấy, anh tự nhận, anh quá quen thuộc nhà cô, quen đến mức có thể đến nhà và ở lại bất cứ lúc nào.

“Đúng vậy, dì đến thăm Dương Dương… Dì đi đây, dì còn có việc, hai người tiếp tục đi.” Thời gian đối với Tạ Kế Yên là rất quý, bà có thể dành thời gian nói lời xin lỗi và uy hiếp Uông Vượng đã nói lên, sự tồn tại của Uông Vượng mang đến sự uy hiếp cho bà.

Chú thích:

hana: cái này là của tác giả nhé, nói thật là Hana cũng không hiểu cái chú thích này lắm đâu… hu hu… sori cả nhà…

“69 Thánh Chiến”: ngày 6 tháng 9 năm 2010 các công ty quản lý internet của Trung Quốc đồng thời xảy ra sự cố, nguyên nhần là vì ngày 30 tháng 5 năm 2010 đã có một cuộc xung đột về văn hoá với Hàn Quốc, mọi người gọi là 69 thánh chiến. Bạn tạm thời hêm có in tờ nét nên chả tìm hỉu được gì á huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.