Đến cửa ra vào, Uông Vượng hấp tấp kéo tay Thẩm Sơ Trạch nói “Hay chúng ta về nhà đi, em không muốn vào.”
“Sao mà không vào, cũng đến cửa rồi.” Vẻ mặt vô tội “Đi vào lấy đồ xong lần sau sẽ không cần đến nữa.”
Thẩm Sơ Trạch kiên trì khiến Uông Vượng đành phải lấy chìa khoá ra, mới cắm vào ổ khoá cửa đột nhiên mở ra, Trình Huy Lang vẻ mặt mừng rõ “Vượng Tử, em cuối cùng.. Thẩm Sơ Trạch?”
Uông Vượng cười xấu hổ, Thẩm Sơ Trạch thì bày ra nụ cười mây trôi nước chảy, đổi khách thành chủ. “Bánh Bao nhỏ, mau vào thu dọn, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh về nhà nghỉ ngơi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Trình Huy Lang biến đổi, kéo kéo ống tay áo Uông Vượng, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào cô, khiến cô cảm thấy hình như mình vừa bắt nạt anh ta gì đó “Em, em hôm qua là đi sang chỗ anh ta?” Giọng nói nhẹ như gió thoảng, giống như không thể nghe rõ.
Mang theo sự hối lỗi sâu sắc, Uông Vượng gật đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đen của Trình Huy Lang.
Người nào đó đứng bên cạnh không nói gì, kéo tay áo Uông Vượng ra khỏi tay Trình Huy Lang, cười cười yêu thương đẩy người cô “Nhanh đi thu dọn.”
Hào khí bức người khiến Uông Vượng nghe lời vội đi thu dọn đồ đạc, cũng không có gì nhiều lắm, những thứ Uông Dương giúp cô mang đến lần trước cũng chỉ toàn quần áo, một vài thứ lặt vặt, thu sọn xong cũng chỉ có hai va li.
Bên ngoài Thẩm Sơ Trạch và Trình Huy Lang vẫn đang đấu mắt.
“Cậu vì sao một mực đều không thể hoà bình với tôi, từ trước đến giờ đều đối nghịch với tôi.” Thẩm Sơ Trạch lên tiếng trước, “Tôi không cho rằng cậu thật sự yêu thích Uông Vượng, cậu chẳng qua chỉ không muốn tôi sống tốt thôi.”
Hừ lạnh một tiếng, bộ dạng Trình Huy Lang hoàn toàn thay đổi, không còn bộ dạng thiếu niên như bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh băng “Anh tốt hay không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn tôi và người tôi để ý có thể ở bên nhau.”
Thẩm Sơ Trạch nheo nheo mắt thâm thuý, giọng nói cũng lạnh lẽo “Đây mới là điều cậu muốn sao.” Môi mỏng cong lên một góc đẹp mắt “Được lắm, rất tốt.”
Hơi nhướn mi, “Ừ hừ” không phủ nhận.
“Nói gì đó.” Uông Vượng lên tiếng, thả hai va li xuống.
Thẩm Sơ Trạch lập tức đi đến nhận đồ, Trình Huy Lang cũng tiến lên, có điều sắc thái khuôn mặt đã đổi lại, hé ra đôi mắt vô tội, nhếch miệng “Làm sao em cứ thế đi được, anh, anh…” Bộ dạng cự kỳ đáng thương, nhắm trúng vào tình thương của bà mẹ Uông Vượng đánh tới.
“Con sói nhỏ, đừng như thế, chị đây sẽ chăm trở lại thăm em.”
“Không muốn không muốn, không cho em đi.” Trình Huy Lang đúng là quá dũng cảm, bởi vì Thẩm Sơ Trạch bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, vậy mà ai đó vẫn không biết tốt xấu, trời cao đất rộng.
“Ngoan, chị đây sẽ đến thăm em.” Uông Vượng to gan không biết trời đất “Cùng lắm thì anh đến tìm tôi… Thẩm Sơ Trạch, anh làm gì thế.”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Sơ Trạch một tay xách hai va li, một tay dắt Uông Vượng đi ra ngoài.
Uông Vượng vừa bước đi vừa nhìn đôi mắt như đẫm lệ của Trình Huy Lang, thật không đành lòng.
Điều này càng làm lửa giận trong lòng Thẩm Sơ Trạch lớn hơn, cô gái này vẫn lưu luyến người đàn ông không có ý tốt với mình.
Trong tình yêu chỉ số thông minh của phụ nữ đúng là rất tệ, thế nhưng hôm nay Uông Vượng không tệ bình thường, mà là trì độn “Anh làm gì thế, làm gì mà tức giận vậy?”
Thẩm Sơ Trạch không phản ứng, đem hành lý nhét vào trong xe, lại nhét luôn cô vào, sau đó ngồi vào ghế lái.
Thắt dây bảo hiểm, Thẩm Sơ Trạch đang muốn nhấn ga đã bị Uông Vượng ngăn lại “Anh cuối cùng là làm sao? Sao mà âm dương thất thường vậy.”
Thở dài, Hai mắt Thẩm Sơ Trạch nhìn thẳng phía trước “Em lại không biết bản thân mình bị người đàn ông khác để ý sao?”
Uông Vượng ngẩn người, sau đó hiểu ra “A~~ anh ghen.” Hưng phấn ing, “Ghen, ha ha, ăn dấm chua, ăn dấm chua.”
Cười nhiều khiến Uông Vượng không phát hiện ra khuôn mặt Thẩm Sơ Trạch trong bóng đêm khẽ ửng hồng, sau đó thẹn quá hoá giận, một đường lao qua, trực tiếp cúi xuống cướp lấy môi cô, điên cuồng mút vào, cho đến khi Uông Vượng không thể thở, hai người mới hồng hộc thả nhau ra.
Uông Vượng ngượng ngùng cúi đầu, tâm tình Thẩm Sơ Trạch vui vẻ lái xe trở về.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào không rời nhau, có điều không hoàn mỹ chính là Thẩm Sơ Trạch quá bận rộn, nhưng mỗi ngày anh đều dành thời gian để cùng cô ăn cơm, nếu không phải bữa trưa thì cũng là bữa tối, bữa sáng anh đều dậy thật sớm giúp Uông Vượng chuẩn bị sẵn sàng.
Từ lần đó, buổi tối đi ngủ Uông Vượng đều đem cửa khoá chặt, không cho Thẩm Sơ Trạch một chút cơ hội nào, làm cho anh thường xuyên thở ngắn than dài, ngày ấy thật sự quá ngốc đi.
Thời gian đến Tần lăng cuối cùng đã đến, trước ngày xuất phát một hôm, một người bạn đã lâu không liên lạc tìm được cô, lại nói muốn cô đi cùng.
Uông Vượng vốn là người không biết từ chối người khác, vì vậy đã đồng ý, có điều trước đó đã nói, phải cẩn thận, không được phân tâm, an phận, an phận và an phận.
Ngày đó cuối cùng đã đến, Uông Vượng rất hưng phấn, được chứng kiến một kỳ tích ngàn năm lịch sử đâu phải chuyện dễ đâu, cho nên lúc trên xe miên man suy nghĩ “Thẩm Sơ Trạch, chúng ta nhất định chọn thời điểm địa cung được mở ra mà thề non hẹn biển a.”
Ngồi hơn mười tiếng đồng hồ khiến Thẩm Sơ Trạch ỉu xìu, trên người còn bị Uông Vượng đè nặng, mười mấy tiếng, mệt chết đi được.
“Em chắc không phải đi thề với người chết chứ, sau đó nói chúng ta đợi ngàn năm sau với có kết quả?”
“Không biết a, ý của em là vĩnh hằng đó.”
“Làm gì có cái gì gọi là vĩnh hằng, đều là tiểu thuyết tình cảm thôi, hết lần này đến lần khác đi lừa gạt tình cảm mấy cô nữ sinh như em.”
“Anh đối với em có phải nhất thời không?”
“Có phải không, cũng đã hơn tám năm nha.”
“Cũng chỉ có thể nói rằng, thứ gì không có được chính là tốt nhất.”
“Ai, cho dù anh lại thích em, lại yêu em, cuối cùng không phải một mình anh vun đắp.”
“…”
Uông Vượng trầm mặc, phụ nữ trong khi yêu vẫn thường nghĩ đến rất nhiều điều.
Cuối cùng, xe dừng ở một thị trấn nhỏ, Thẩm Sơ Trạch thở phào một cái.