Đào Khâu Tiên sương khóilượnlờ quanhnăm,nếu vào Đào Khâu không phảilàtu đạo,tu yêuchỉcần bước vào sươngmù dày đặc
nàycũng đừnghòngrời đi,chỉcóthể điloanh quanhtrong sươngmùrồicuốicùngchếttại đây,dần dà phàmlàngườihaytiên đều ít khi đặtchân đếnnơinày.
Namtử bạch ycầm quạttranhtrongtay,y phục bay baytheo giócốcthổimạnh,dáng dấptiênhân,nếunhư đứng bêncạnhhắn không phảilàmộtcon gàtrốngthìcànghoànmỹhơn.
Tiểuhồly bêntrong Đào Khâutòmò quan sátngườilạchưatừngthấy qua,mấycontiểuhồlyto gantiến đếntrướcmặt Bạch Tử Khiêm,đuôihồlytolớn ở saulưnglắclư khôngngừng,phátra âmthanhchichi.
“Lãohồly,maurangoàicho bổn đại gia!”
Bởi vì ởhang ổcủamình,tấtcảhồly đềuhóathànhnguyênhình đilạitrong Đào Khâu,mộtlúc sau,mộtconhồly giàcầm gậyrunrẩy đitới,xoa xoahaimắt xongrốtcuộcthấyrõ dáng dấpngườitới.
Má ơi,tại saolạilà oan gianày!
Thiên địchcủahồly,chínhlà đạimãng xà ởnúi Bất Độ!
Lãohồly đổithànhmặttươicười,chắphaitay,một đôimắtto vôtộinhìn về phía Bạch Tử Khiêm: “Bạch Xà đại gia,cơn giónàothổingài đến đây vậy.”
“Hử,gàrừng,cònchưahóahình sao?”
Lãohồlychú ýtớilầnnàycòncómộtcon gàrừngnhỏ đicùngrắntrắng,kinhngạchỏi.
Bangànnămtrước,Tam Yêu đãtừngthấy qua,vốntưởngrằng khôngtớitrămnămcon gàrừngnhỏnày sẽhóahìnhthànhcông,nhưnghômnay xemracon gàrừngtinhnày vẫnnhưtrước.
“Chínhlà vìhắn,đến bây giờ gàrừng vẫnchưahóahình,ta dẫnhắn đếncho ôngnhìn xem,tìmranguyênnhân.”
…
Trong Đào Khâu,mộtcon gàrừng ủrũcúi đầu,đitheo phía saunamnhân,tâmtìnhtrùng xuống.
“Tôichorằnghắn ăn xàlinhcủangàimớichậmchạp khôngthểhóahình,nhưngtôicũng không biết phương phápnàocóthểhóa giảilinhlựctrongcơthểhắn.”
Vừa nghĩ tới lời lãohồ ly nói, gàrừngtựa như quả càbị phấn trắng,khổ sở.
Sớm biết sẽ ảnhhưởng mình hóahình, banđầukhôngnênăn vụng!
Dùngcánhtát một bạt tai, gàrừngrầu rĩ không vui đitheosau nam tửbạchy, hai cánh buông thõng,miệng gàchúixuốngphíadưới, hiển nhiên tâm tình rấttệ.
“Đừngbuồn, tìmđượcnguyên nhân sẽtìmđượcbiệnpháp.Mấyngàynữa ta tìmlãovươngbátgiúpmi hỏi mộtchút.”
Lão vươngbát chínhlà một conrùayêu trên núi Bất Độ,hìnhthểto lớn nhưnúi,chotới bây giờ luôn ngẩn ngơmộtchỗ đã nhiều năm, bất độn.
Đợi dưới chân núi vài ngày, rốt cuộc tìmđượclãovươngbáttrên núi Bất Độ, bạch xàmangvề một tintốtvà một tinxấucho gà rừng.
Tin tốt: Có thểhóagiải yêu linh trongcơ thể.
Tin xấu: Song tu mớicó thể hóa giải.
Gà rừng nghe tin tứcnày,nhìnrắntrắng, lạicúiđầu nhìn mình.
Yêu tinh khôngcó cái gọilà tiết tháo,songtu cũng không có vấnđề gì, nhưng bây giờ mình không thể hóahìnhtrưởng thành,rốt cuộc phải song tu thếnào?
“Lãođại ~” Gảrừngdùngđầu cọ cọlòngbàn tay Bạch TửKhiêm, làm bộtội nghiệpnhìnvề phía hắn.
Xà yêu bịgà rừng cọcọ nổi cảda gà, hắn cẩnthậnnhìngà rừng nhỏ: “Nói đi chuyện gì?”
Gà rừng nhỏ cúigằmmặt,ngượng ngùng nói: “Lão đại, hiện giờ tôikhông thểbiếnhóa,mà anh cóthể...”
Xà tinh híp mắt, nhướng mày nói: “Tiếp tục.”
“Haylà…Haylà…Anhbiếnthànhgà mái, chúngta làm mộtphát?” Gàrừngsợ hãi coro cổ, nhảy rakhỏi lòngxà yêu, trốn trongđốngcỏ khô bêncạnh.