Nghe Gà Rừngtinhnói xong,xà yêuhóathành gàtrốngthongthả bước đếntrướcmặt gàrừngtinh,dịu dàngnói: “A,mi khônghàilòng dáng vẻ bây giờcủata?”
Gàrừnglắc đầunhưtrống bỏi: “Không phải,không phải,chỉlàhaicon gàtrống…Songtu kiểu gì?”
“Ngườinhân giancũngcólong dương,đoạntụ*,gàtrốnglại khôngthểcó sao?”Xà yêutrêu đùamộttiếng,hàhơi bông đùa gàrừng,lờitrongmiệngtự dưngtrởnêncànrỡ.
(Long dương,đoạntụ: ýchỉ gay)
Gàrừngtinhngâyngẩnnhư bị sét đánh,đôimắtnhỏtròn vo đảo đảonhìn gàtrốngtrướcmặtcònlớnhơnmình,tronglòng độtngộtcảnh báo!
“Lão đại,haylà…Bỏ đi,tôi khônghóahình…Khônghóahình…”
Xà yêuchớpmắt,nhìnchằmchằm gàrừngtinh,hắn âm dương quái khínói: “À,mi vừanóicái gì,lặplạilầnnữa xem,ta khôngngherõ.”
Gàrừnglậptứccâmlặng,không dámnhiềulời,mặtmày ủ dộttheo xàtinhlên giường.
Mào gà bị xà yêuhóathành gàtrốngngậmlấy,bị épnằm dướithân gà,đuôitrênngườitảnta,vểnhlên.
—— Sinhmạng đạihòahài ——
Ngàyhôm đó ánh sáng soirọihoacỏtrước động,u ámthườngngày bêntrong độnglóelênmộttianhân khí,xung quanhcòncó quangcầu phátra bạch quang,chiếu sángcả động.
Thiếuniênnửathântrầnnằmtrên giường đá,tuổichừng khoảngmười sáumười bảytuổi,vócngườitinhtế,giữatránhơinhíunhư gặp ácmộng.
Trong khoảnh khắc,thiếuniên độtnhiêntỉnhlại.
Gàrừng xoa xoa đầu,đầu đau sắpnứtra,hôm qua…Chuyệnhoang đườnghôm quanhất địnhlàmình đangnằmmơ!Sao Xàlão đạicóthểlàmloạichuyệnnày!Phải biếtrằng Xàlão đạilà vạnnhânmêtrong yêu giới,nữ yêu xum xoe với Xàlão đạinhiều không đếm xuể!Làm saocóthểcảmthấyhứngthú vớimộtcon gànhưmình,cònlà gàtrống?!
Cậu đứng dậy,nhưnglậptức pháthiệncó gì đó bấtthường.Tại saocánh đenthui biếnthànhcánhtaynhưngó sentrắng vậy,haichân gà khôngcóthịtcũngthay đổithành đôichân dàitrắngnõntràn đầy sức sống.
Phíasau truyềnđếnmột cảm giác kỳlạ khó nói, gàrừnglậptức đen mặt.
Ảo giác, ảo giác! Tất cảlà ảogiác!
Gà rừng nhắm mắt lại, thầm đếmđếnba, mở mắtra vẫn làthânhìnhthiếu niên nhưtrước màkhôngphảilà con gàrừngđenthui,cậuliền tuyệtvọngnhắmmắt...
Thảmrồi,sau này sao cóthể nhìn Xà lãođại!
Xà yêu đãsớm mang đồ ănhôm nay về, chỉlà phát hiện gà rừng trong động còn đang rốirắm,hắncũngkhôngvộiđi vào, chờ gàrừngrối rắm xong.
Nhìnthiếuniêntrầnnửathântrênlàm xà yêuhàilòng,nghĩđếnchuyện đêmqua,xà yêu lập tứcmiệng khôlưỡikhô.
Hắn phá cửa đivào,con mồi vừa mớisănđược cũngvứt sang một bên!
Gà rừng tinh còn đang phiền não thấy xàyêu trở về, liền sững sờtrên giường không biết làm thếnàomới phải.
Xà yêu hóathành hình người, vốn làcôngtử ưu nhã, mặtnhưtrăngrằm,sắcnhư hoa sớm mùaxuân, tócmaigọn gàng,mày như mặc họa*, lúc nàyánhmắt mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm gàrừngtinhđầy sâu kín, dịu dàng không nói rađược.
(Mặchọa:vẽ bằng mực)
Hắn tiến lên ômgà rừng tinh,ân cần hỏi: “Thân thể khỏe chút nàochưa?”
Gà rừng tinh bịngười ômvào trongngựclập tức không cảm thấy tựnhiên, cóchútkhông muốn đẩyđẩyxà yêu ra,nói:“Khụ, hômqua... Hôm quatôi...”
Xà yêu chỉchorằnggà rừng tinh vẫn cònđangtrách hômquamìnhkhôngbiết nặngnhẹ,làmcậu khóc,hắn vội vàng giải thích:“Đêmqua là tasai,sau này tanhấtđịnhsẽ nhẹ nhàng một chút, em cũng biết tahóa hình nhiềunăm,lại khônglàm với yêu tinhkhác, hômquahơi hung hãn.”
“…..” Sau nàynhẹnhàngmộtchút?Gà rừng che cái đầunhỏ,rụtngườilại,Xà lão đại đâylà...
“Không, không cần…Tôiđã hóa hình thành công, nhất định là xàlinhbị Xàlãođại hấp thu sạch sẽ,tôinghĩ,chúng tacũngkhôngcầntiếptục song tu!”