Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 11: Chương 11




Tuân Lan chẳng hề phát hiện ra giây lát kì lạ kia của Kỳ Niên, cậu thay quần áo xong thì mở bươm bướm nhỏ, theo sự nhắc nhở của nhân viên tổ chương trình mở phát sóng trực tiếp.

Tuân Lan chải sơ mái tóc rối bù của mình, tuy rằng không biết trong phòng livestream có ai đang xem hay không, cậu vẫn nói câu chào buổi sáng cùng bươm bướm.

[Bé Lan vừa tỉnh ngủ giọng soft xỉu!]

[Lái con xe ba bánh của Lan Lan tới xem ảnh livestream nè!]

[Chào buổi sáng Lan Lan.]

[Chào buổi sáng nha!]

...

7 giờ sáng, bầu trời vẫn còn chút xám xịt.

Hôm nay nhóm khách mời sẽ lên thị trấn bán củ sen, ngày hôm qua số sen sau khi rửa sạch sẽ đã được chia ra chất lên hai chiếc xe, vì muốn đảm bảo an toàn nên ekip chương trình đã mời đến hai người dân rành rõi lái ba gác để chở khách mời lên thị trấn, đội ngũ nhân viên công tác cùng nhóm trợ lý sẽ theo sát phía sau, tuy rằng đã có bướm nhỏ phụ trách ghi hình phát sóng nhưng cũng không thể không có nhân viên đi theo, lỡ như gặp phải tình huống bất ngờ cũng có thể kịp thời xử lý.

Tất cả khách mời lần lượt leo lên xe ba gác, Triệu Tích và Tuân Lan cùng yên vị trên chiếc xe đằng trước, ngồi bên cạnh Tuân Lan là Kỳ Niên mà mọi người không thể nhìn thấy, người giúp bọn cậu lái xe hôm nay là một người chú khoảng độ hơn 40 tuổi trong làng, bọn Tuân Lan học theo ekip chương trình gọi chú là chú Vương.

Ngày cuối thu tháng mười, tiết trời lành lạnh, nhiệt độ vào sáng sớm càng giảm xuống thấp hơn, thời tiết hôm nay cũng không lý tưởng cho lắm, có cơn gió lạnh lùa qua, nhóm khách mời ngồi trên xe bị làn gió thổi cho mụ đầu.

Lộ trình lên thị trấn mất khoảng bốn mươi phút ngồi xe, khi qua được một nửa chặng đường, đi vòng qua một khúc cua, bất chợt Tuân Lan nhìn thấy có mấy người đang đứng ở nơi ngã tư, gồm hai người lớn và mấy đứa trẻ nhỏ. Sau khi nhìn thấy có xe đi tới, người đàn ông kia vẫy vẫy tay tay về phía bọn họ.

Triệu Tích cũng nhìn thấy nhóm người đó, hỏi: “Mấy người đó đang vẫy chúng ta sao?”

Tuân Lan đáp lời: “Chắc là vậy.”

Chờ đến khi xe dừng lại trước nhóm người này, vẻ mặt Tuân Lan mới từ từ cứng lại.

Lúc nãy nhìn từ xa nên Tuân Lan không thấy rõ lắm, bây giờ đến gần mới phát hiện mấy nhóc tì đang đứng cạnh hai người lớn kia trên người bị bao phủ bởi một tầng khí đen, không còn sức sống.

Kỳ Niên nhìn thấy mấy hồn ma nhỏ, sắc mặt điềm tĩnh cũng bắt đầu dao động.

Ngoại trừ Tuân Lan và Kỳ Niên ra, những người còn lại không một ai phát hiện ra có điều gì không ổn, ngay cả mấy hồn ma nhỏ bé đang đứng cạnh hai người lớn kia cũng vậy. Hai người bọn họ một nam một nữ, nam cao lớn tráng kiện, nữ tương đối đậm người, nhìn rất giống một cặp vợ chồng, trong lồng ngực người phụ nữ lúc này còn có một đứa bẻ khoảng độ một tuổi đang say ngủ.

Hai người có lẽ là người làng gần đó, giọng điệu lúc nói chuyện với chú Vương lái xe cũng đặc sệt khẩu âm địa phương. Theo như Tuân Lan nghe được thì hình như là con nhỏ trong nhà bọn họ đổ bệnh, cần phải nhanh chóng vào thành phố thăm khám nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy tuyến xe bus từ làng vào thành phố đâu cả, nên hy vọng có thể nhờ chú Vương cho họ quá giang một đoạn đường.

Chú Vương là một người nhiệt tình, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sức khỏe của đứa nhỏ nên chú lập tức quay đầu dò hỏi ý kiến của bọn Tuân Lan.

Triệu Tích đáp ngay không vấn đề gì, trong mấy chiếc xe chỉ có chiếc bọn họ đang ngồi là chở ít người nhất, miễng cưỡng cũng có thể tải thêm hai người. Còn Tuân Lan thì bởi vì mấy hồn ma nhỏ theo bên người bọn họ, cảm giác đôi vợ chồng này không bình thường nên cũng chẳng phản đối.

Thế là chỉ trong phút chốc, đôi vợ chồng lập tức ôm đứa trẻ lên xe. Mấy nhóc ma kia thoáng nhìn về chỗ Tuân Lan, ánh mắt lộ vẻ kiêng kị, nhưng thấy Tuân Lan không phản ứng gì nên cũng đánh bạo lướt lên theo, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chăm chăm vào đôi vợ chồng nọ.

Mấy hồn ma nhỏ này tuổi cũng không lớn là bao, có trai cũng có gái, nhỏ thì tầm năm sáu tuổi, lớn thì chừng mười ba mười bốn. Khi các bé đến gần, Tuân Lan mới phát hiện trên người bọn nó ngoại trừ khí đen kích động thì trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương, trong đó còn có một bé trai đứt cả bàn tay, khí đen quanh người bé cũng cực kì dày đặc.

Ở đây còn có những người khác nên Tuân Lan cũng không tiện làm gì, tầm mắt cậu và Kỳ Niên giao nhau, Kỳ Niên ngầm hiểu, bắt đầu giao tiếp cùng những linh hồn bé nhỏ kia.

Các hồn ma nhỏ khi thấy Kỳ Niên lên tiếng nói chuyện cùng mình thì không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đề phòng như cũ, Kỳ Niên hỏi chúng từ đâu đến, chúng đều làm ngơ. Mãi đến khi Kỳ Niên chuyển đề tài lên đôi vợ chồng này, bọn nó mới bắt đầu dao động.

Kỳ Niên lại thả nhẹ giọng, dẫn dụ những linh hồn nhỏ trò chuyện cùng mình.

Tốn chừng hai phút, cuối cùng cũng có một hồn ma chịu mở miệng, bé chỉ vào đôi vợ chồng này, oán hận lên án: “Bọn họ là người xấu.”

Có một bé mở miệng, mấy đứa nhỏ còn lại cũng không kìm được mà bắt đầu lên tiếng.

“Bọn họ muốn em gọi người khác là ba mẹ, nhưng em đã có ba mẹ của mình rồi mà, họ nói em không nghe lời nên đã ném em vào khe suối.”

“Bọn họ ngày nào cũng đánh em, không cho em ăn cơm, để em ra đường làm ăn mày, đi xin tiền của người khác, không xin được thì sẽ bị đánh đòn.”

“Họ còn chặt tay của em, nói làm vậy mới được người ta thương, cho em nhiều tiền hơn.”

“Em mới lên lớp một, bọn họ đã bắt em đem đi bán cho hai người anh em khác, tuổi hai người họ đã có thể làm ba em, vậy mà lại bắt em sinh em bé cho bọn họ!”

Nhóm hồn ma nhỏ cậu một câu tớ một lời, từng từ từng chữ đều mang đầy nỗi hận thù căm giận.

Tuân Lan và Kỳ Niên càng nghe càng kinh hãi, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người bé con đang say giấc trong lồng ngực người phụ nữ kia.

Một hồn ma nhỏ nhìn theo tầm mắt họ, nói: “Em trai nhỏ cũng là bị bọn họ bắt cóc đấy, lúc nào em ấy cũng bị họ cho uống thuốc ngủ hết.”

Tuân Lan và Kỳ Niên đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải hai người có thể nhìn thấy mấy hồn ma nhỏ này thì ai mà ngờ được hai vị thoạt nhìn hàm hậu trung thực trước mắt đây lại là bọn buôn người đáng bị băm vằm trăm mảnh đâu cơ chứ.

Cả hai người đều ăn ý cho rằng không thể để bọn họ rời đi thế này được.

Người đàn ông từ sau khi lên xe tới giờ vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng chú Vương, ánh mắt người này cũng không an phận, luôn ra vẻ lơ đãng mà liếc dọc liếc ngang, tầm mắt dừng vài lần trên bươm bướm nhỏ, cuối cùng tò mò mà chỉ chỉ: “Đây là cái gì vậy?”

Bướm nhỏ là sản phải khoa học kỹ thuật chỉ vừa được ra mắt hai năm gần đây, người bình thường ít khi nhìn thấy được.

Triệu Tích trả lời: “Đây là camera.”

Cặp vợ chồng kia vừa nghe thế khuôn mặt đột nhiên căng thẳng.

Người đàn ông mất tự nhiên cười hỏi: “Camera à, tui chưa thấy mấy đồ kiểu này bao giờ, trước đây không phải là vác trên vai sao.”

Chú Vương cũng chẳng nhiều lời, không lắm miệng lộ ra việc Triệu Tích và Tuân Lan là ngôi sao, còn đang tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, chỉ nói: “Thời đại tiến bộ mà, ai lại vác mãi cơ chứ, cực lắm.”

Người đàn ông gượng gạo cười cười, ánh mắt lại ầm thầm ra hiệu với người phụ nữ cạnh bên.

Kỳ Niên biết tỏng ý đồ của họ, nói: “Bọn họ muốn xuống xe.”

Anh vừa dứt lời xong đã nghe thấy người đàn ông kia mở miệng: “Bác ơi, em với vợ giờ mới nhớ ra còn có việc phải ghé nhà người quen một chuyến, tới khúc ngoặt kia là đến rồi, nhờ bác dừng xe cho em với nha.”

Chú Vương sửng sốt, theo bản năng thả chậm tốc độ xe, “Dừng phía trước đúng không?”

Người đàn ông gật đầu.

Ý cười Tuân Lan chẳng tràn tới đáy mắt, không tán thành nói:“Chú ơi, bệnh của trẻ nhỏ mà để chậm là không được đâu, có chuyện gì thì cũng nên đưa đứa bé đi khám rồi hẵng nói sau chú ạ.”

“Đúng vậy.” Triệu Tích tuy rằng không nhìn ra được sóng ngầm trên xe, nhưng vẫn cảm thấy lời Tuân Lan nói rất đúng, mở miệng phụ họa ngay.

Lúc này chú Vương cũng đã chầm chậm cho xe dừng, xe bọn Tôn Chu đi đằng sau họ cũng không khỏi dừng lại theo, thắc mắc hỏi sao lại dừng xe rồi.

Xe còn chưa dừng lại vững vàng, người đàn ông đã đứng dậy xoay người chuẩn bị nhảy xuống.

Nhân lúc anh ta bởi vì chịu lực quán tính nên thân thể còn đang lắc lư, Tuân Lan bỗng nhiên nhấc chân đạp người nọ xuống xe.

[Cái lùm mía!]

[Chiện gì đã xảy ra?]

[Vụ gì vậy trời!]

[Sao Tuân Lan đột nhiên đạp người ta thế?]

Trong khi phòng livestream còn đang ngơ ngác thì mọi người ở hiện trường cũng bị cú đá của Tuân Lan làm cho ngây người.

Nhìn người đàn ông nọ bị đạp ngã xuống, người phụ nữ kia thét lên: “Cậu làm gì mà đánh người!”

Lúc này Tuân Lan đã cởi ra áo khoác, thừa lúc cô ta còn đang kinh hô chưa kịp phản ứng gì, nhanh chóng trùm áo khoác lên mặt cô, hai tay áo vòng qua cổ đối phương, quyết liệt thắt nút.

“A a a! Cậu làm gì tui!”

Tranh thủ lúc người phụ nữ đang hoảng loạn giơ tay giải quyết cái áo trên đầu, Tuân Lan nhanh như chớp đoạt lấy bé con trong lồng ngực cô ta, xoay người đưa cho Triệu Tích còn đang ngơ ngác: “Ôm đứa bé tránh qua một bên.”

Triệu Tích theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ, vẫn chưa hết ngớ người, “Tiểu, Tiểu Lan Lan, chuyện gì vậy?”

“Bọn họ là kẻ buôn người.” Tuân Lan đáp.

Cánh tay ôm đứa bé của Triệu Tích run lên, hai mắt trợn tròn: “Kẻ buôn người?!”

Xe ba gác không cao mấy, người đàn ông khi ngã xuống đã vịn vào thành xe giảm xóc, nếu anh ta không có tật giật mình, lúc này bò dậy phản ứng đầu tiên hẳn là nổi đóa mắng Tuân Lan chất vấn vì sao lại đạp mình, nhưng trong thực tế chuyện đầu tiên anh ta làm lại là quay đầu hướng về con đường trên núi tháo chạy.

Tuân Lan đương nhiên sẽ không để anh ta trốn thoát, cậu nhấc chân đạp người phụ nữ vừa cởi bỏ được cái áo ngã xuống xe, sau đó nhảy xuống, đuổi tới hạ gục người đàn ông vừa mới chạy đi. Hai người ngã sõng xoài trên đất, Tuân Lan thít chặt cổ người đàn ông từ phía sau, hai chân khóa lại phần eo anh ta, người nọ thoạt nhìn rõ ràng là cường tráng hơn Tuân Lan không ít, thế mà lại sống chết không tránh được khỏi gông cùm xiềng xích của Tuân Lan, hơn nữa bởi vì hít thở không thông, sắc mặt cũng dần dần đỏ lên.

Hàn Văn và Diệp Tiêu Nhã hoảng thần mà chạy đến bên cạnh Triệu Tích, hai cô nàng nhìn đứa trẻ trong lồng ngực cậu, rồi lại nhìn về phía Tuân Lan bên kia, trên mặt hãy còn chưa hết mê man: “Bọn họ thật sự là nhóm buôn người sao?”

Phòng livestream lúc này cũng không khác gì hai cô, đầy đầu toàn là dấu chấm hỏi, không rõ Tuân Lan dựa vào đâu mà khẳng định như thế.

Tôn Chu và mấy nhân viên công tác cùng nhóm trợ lý nam nhanh chóng chạy đến chỗ Tuân Lan, giúp cậu khống chế người đàn ông nọ, còn về phần người phụ nữ kia cũng bị chú Vương và Tiểu Chu nhạy bén tóm chặt.

Chờ đến khi bọn họ đem đôi “vợ chồng” này trói chặt thì cũng đã là mười phút sau.

“Thả bọn tao ra!!”

“Tại sao lại trói tao, tao phải kiện chúng mày!”

“Cứu tôi với!”

“Bớ người ta, ở đây có người cướp con người khác!”

Biết hai người nọ lần này gặp phải tai ương, nhóm hồn ma nhỏ vây quanh hai người hưng phấn hoan hô, bọn họ gào càng to, chúng nó lại càng cười vui vẻ.

Đôi với những âm thanh kia Tuân Lan coi như mắt điếc tai ngơ, phủi phủi bùn đất trên người, nói với nhân viên công tác: “Lát nữa qua đồn công an một chuyến trước đã.”

Những người còn lại tràn đầy nghi hoặc, tuy rằng bọn họ giúp Tuân Lan khống chế cặp vợ chồng này, nhưng họ cũng không dám chắc hai người nọ có đúng như lời Tuân Lan nói là bọn buôn người hay không.

Triệu Tích giao bé con trong tay cho trợ lý của mình ôm, chạy qua hỏi Tuân Lan: “Tiểu Lan Lan, sao cậu biết được hai người này là bọn buôn người?”

Tuân Lan làm sao có thể đáp rằng là bởi vì mình có thể nhìn thấy hồn ma, nhưng mà cậu cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ chỉ vào người phụ nữ kia: “Vì cô ta không giống như mẹ của đứa bé, thời tiết lạnh như thế, còn có gió lùa qua vậy mà cũng không biết lấy quần áo chắn gió cho bé, cổ tay cổ chân bé lộ hết ra ngoài, cô ta thấy cũng mặc kệ không hề bận tâm.”

“Đúng rồi!” Triệu Tích như bừng tỉnh, bổ sung, “Lúc anh ôm đứa nhỏ, mặt bé bị gió thổi cho tái cả đi, tay nhỏ lạnh như băng vậy.”

Tuân Lan cười cười, tiếp tục nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất là lúc đó em thấy người phụ nữ kia có hơi quen mắt, nghĩ một hồi mới nhớ ra đã từng nhìn thấy trên thông báo truy nã.”

Người phụ nữ còn đang khóc lóc kêu trời nghe thấy lời nói của Tuân Lan tức khắc như nghẹn lại, tiếng gào khóc bỗng chốc lặng yên, chờ đến khi những người khác quay sang nhìn cô thì lại bắt đầu la ó kêu lên, nhưng sự hoảng loạn trên khuôn mặt cô ta lúc này đã chẳng giấu nổi ánh mắt của mọi người.

Xem ra là bị Tuân Lan nói trúng tám chín phần mười rồi, dù không phải là bọn buôn người, người phụ nữ này chắc cũng đã dính phải vòng lao lý. Về phần người đàn ông đi cùng, cũng khó mà khẳng định anh ta có trong sạch hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.