Mấy cọng lông mà Triệu Tích nhặt trông có vẻ đều là của con gà trống to xác kia, sợi lông cứng cáp dùng để làm sạch lỗ sen cũng ổn áp ra phết, chỉ có điều vừa dùng được vài lần là lông gà đã tưa ra, không dễ xài như lúc ban đầu nữa, kéo theo hiệu suất cũng giảm xuống rõ rệt.
Tuân Lan từ bỏ cọng lông gà tơi tả đến không nỡ nhìn, vẫn cho rằng hẳn phải có dụng cụ chuyên dùng để làm sạch lỗ sen, thế là sau khi đánh tiếng với mọi người, cậu đứng dậy đi tìm thím Vương. Trùng hợp thế nào mà Tuân Lan đang đi trên đường thì gặp được thím đang chở một xe củ sen về.
"Có bàn chải nhỏ chuyên dụng." Thím Vương nghe ra được lý do Tuân Lan đến tìm mình, lập tức nói: "Con cứ về trước đi, lát nữa thím sẽ bảo người mang đồ qua cho các con."
Thế là Tuân Lan quay người trở về, chốc lát sau đã thấy hai cô nhóc tầm sáu, bảy tuổi nắm tay nhau lại đây, trong lòng cô bé có chiều cao nhỉnh hơn chút thì đang ôm một xô bàn chải nhỏ.
Hai bé con xấu hổ, đi tới vừa ngượng ngùng vừa lo lắng nói: "Bà nội bảo hai đứa con mang bàn chải nhỏ qua cho anh Na Na ạ."
"Anh Na Na?" Diệp Tiểu Nhã đứng gần đó nhất vẻ mặt ngờ vực, "Anh Na Na là ai vậy?"
Hai nhóc nghe cô hỏi thế thì lúng túng đưa mắt nhìn nhau, rồi vẫn là cô bé cao hơn kia nhỏ giọng lên tiếng: "Bà nội nói anh Na Na cần bàn chải nhỏ ạ."
Mọi người không hiểu ra làm sao, chỗ bọn họ làm gì có ai là anh Na Na cơ chứ.
Vào lúc này, Tuân Lan đứng lên, lau hết nước trên tay rồi nhận lấy xô bàn chải, bình tĩnh nói: "Nếu em đoán không sai thì anh Na Na trong miệng hai bé hẳn là em."
Mọi người ngẫm kỹ cách phát âm của Na Na và Lan Lan, rồi phá lên cười.
Cách nói chuyện của hai cô bé rất giống thím Vương, đều mang nặng khẩu âm địa phương, giọng điệu cũng khác xa với tiếng phổ thông, hơn nữa lại bị ngọng âm L và N, thế là trong vô tình Lan Lan lại biến thành Na Na.
[Chiện gì đang xảy ra? Buổi sáng bị nhìn nhầm thành cô nàng xinh đẹp, chạng vạng lại thành anh Na Na!]
[Bé Lan: Loạn dữ à!]
[Vừa nãy khi bé Lan vươn tay lấy xô bàn chải hình như tui nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay cậu ấy...]
[Tôi cũng thấy nữa... Cả mấy đường chồng chéo lên nhau.]
Khu bình luận vốn còn đang hi hi ha ha trong nháy mắt trầm xuống.
[Không biết lúc ấy cậu ấy đau khổ tới bao nhiêu, tuyệt vọng đến cỡ nào.]
[Tôi giết Tằng Tinh Vũ!]
[Thảo nào mà mấy khách mời khác ai ai cũng sắn tay áo làm việc, có mỗi mình ảnh đến áo ướt rồi cũng không vén lên, hồi trưa nấu cơm cũng không kéo lên, có lẽ là sợ chúng ta nhìn thấy.]
[Hẳn là cũng sợ lại bị người ta gán cho cái mác làm màu lăng xê nữa.]
....
Sau khi tin tức nguyên thân tự tử phải nhập viện bị tuồn ra, lập tức có vô số cư dân mạng cào phím mắng nguyên thân cố ý tạo scandal. Ngày sự kiện quấy rối được lật ngược, tuy rằng nguyên thân chứng minh được sự trong sạch của mình, nhưng lượng người đồng tình với cách nói tự sát lăng xê lại không hề giảm xuống mà ngược lại còn tăng lên nhiều hơn cả trước đó. Đến bây giờ, khi mấy vết sẹo chồng chéo ấy bị bại lộ dưới ống kính livestream, vô số cư dân mạng đã từng nghi ngờ thực hư chuyện tự sát đều lặng lẽ trầm mặc.
Bầu không khí phòng livestream lúc này nặng nề khó tả, nhưng đám Tuân Lan lại chẳng hề hay biết gì.
Có bàn chải nhỏ chuyên dụng nên giờ đây tốc độ rửa sạch mấy đoạn củ sen gãy được đẩy nhanh hơn rất nhiều. Sắc trời nhuộm tối, mọi người mở đèn xung quanh rồi tiếp tục bận rộn. Tuy rằng bận bịu nhưng các vị khách mời đều rất biết cách tự tìm niềm vui.
Triệu Tích Tích cầm lên đoạn củ sen đã được rửa sạch coi như micro, trình diễn một đoạn rap ngẫu hứng, Hàn Văn thì thi thoảng đếm nhịp, ngâm nga đệm nhạc, đến đoạn hứng khởi hai người cũng không kìm được mà đứng dậy nhảy vài động tác, chờ đến lúc hai người kết thúc, Diệp Tiêu Nhã cũng nhẹ giọng hát một bài nhạc phim truyền hình mình từng diễn chính, Tôn Chu thì hưng phấn chạy về phòng ôm ra cây ghi ta mà mình mang đến.
Tôn Chu kết hôn sớm, nhóc con trong nhà cũng đã lên lớp một, bé con gần đây mê mẩn đàn ghi ta, anh là người làm cha, vì muốn có thêm chút đề tài chung với con trẻ nên cũng đi đăng kí học thêm một khóa. Anh bảo gần đây mình vừa học được một bài, giờ sẽ trổ tài cho mọi người cùng nghe một chút.
Cả nhóm ai nấy đều hăng hái cổ vũ nhiệt tình, chỉ có điều, anh giai Tôn Chu thật sự là không có nổi một tí ti năng khiếu âm nhạc, một bản nhạc quanh co gập ghềnh mười tám khúc được anh giai đánh trật không trượt nhịp nào, vốn là điệu nhạc nhí nhảnh vui vẻ qua tay anh lại thành một bài nửa chết nửa sống, đoạn nhạc ngắc ngứ giống như sự đấu tranh giãy giụa cuối cùng của con cá muối đang dần dần mất đi sự sống, vào lúc bạn cho rằng nó sắp tiêu đời rồi thì th thoảng nó lại đạch đạch giãy lên một cái.
Cả hội nghe được tiếng đàn mà ngẩn tò te.
Sau khi chơi đàn xong, Tôn Chu còn rất mong mỏi nhìn về mọi người: "Tôi đánh thế nào?"
Cả nhóm yên lặng mỉm cười, Tôn Chu thấy phản ứng của bọn họ như thế thì lia mắt nhìn về chỗ Tuân Lan.
Tuân Lan bị anh nhìn chăm chú, đành thành thật trả lời: "Anh, anh không hợp đánh ghi ta đâu ạ."
Tôn Chu hỏi: "Vậy cậu cảm thấy anh hợp đánh cái gì?"
Tuân Lan nói: "Đánh bông."*
*Đánh bông: đánh tơi bông gòn á mọi người, mình đi xem clip thì thấy việc này khá là mệt và tốn sức
Chung quanh lặng ngắt như tờ ----
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đám Triệu Tích bao gồm luôn cả Tôn Chu đều cười không ngậm được mồm, nhóc Tuân Lan này sao mà hài hước quá thể. Tôn Chu cười đến chảy cả nước mắt, vỗ vỗ vào vai Tuân Lan: "Tiểu Lan, cậu, cậu thật thú vị!"
Mấy người còn lại thì ồn ào í ới gọi tên Tuân Lan, muốn cậu biểu diễn chút gì đó cùng mọi người.
Tuân Lan thật ra cũng có tí tài lẻ, nhưng lúc này mà nói ra thì thế nào cũng bị nghi ngờ khoe khoang, cậu nói: "Em cũng không biết gì nhiều."
Triệu Tích lên tiếng: "Không sao đâu, cậu cứ biểu diễn đại cái gì đó là được."
"Đúng đúng, cậu giỏi cái gì nhất?" Tôn Chu hỏi.
Bọn họ cũng là tốt bụng muốn để Tuân Lan gia tăng thêm độ tồn tại, tạo thêm bầu không khí.
Tuân Lan nói: "Giỏi nhất... rất biết kể chuyện ma có được tính không ạ?"
Mọi người: "..."
Cậu bạn, kiểu này thì cậu không phải là tạo thêm không khí, mà là tạo nên tâm lý của bọn tôi!
Tôn Chu có chút cứng ngắc, nói: "Vậy... vậy kể một chuyện?"
"Được."
Khóe môi Tuân Lan khẽ gợi lên, đêm đen mịt mù bao phủ sau lưng càng thêm vẻ quỷ dị. Tầm mắt cậu lần lượt đảo qua từng người, sau đó dừng ở phía bên trái chẳng có ai tầm hai giây, phảng phất như nơi đó thật sự có thứ mà bọn họ không nhìn thấy.
Tim mọi người thót lên một cái.
[Mẹ nó chứ, nhóc Lan này cười lên trông khiếp vl.]
[Lan Lan em đang nhìn gì đó?!]
[Cái này là cái sở trường quái đản gì vậy....]
[Ermmm không giống tiết mục kể chuyện trước khi đi ngủ của người bình thường miếng nào luôn.]
Kỳ Niên bị Tuân Lan nhìn chăm chú, bất đắc dĩ liếc cậu một cái.
Tuân Lan thu hồi tầm mắt, chất giọng trầm xuống hơn hẳn so với ban nãy, nói: "Thật ra, có một hồn ma đang ngồi bên cạnh chúng ta."
Sau khi nói xong, nhìn cả hội đang trợn trừng mắt với mình, cậu cười cười: "Kể xong rồi, sợ kể dài quá lại làm mọi người sợ hãi."
Vậy thì đúng là phải cám ơn cậu nhiều lắm!
Vừa rồi giọng điệu của Tuân Lan bình bình đạm đạm, nhưng câu chuyện ma chỉ dài mười mấy chữ này đã thành công làm mọi người nổi hết da gà.
Đặc biệt là Triệu Tích, khi nãy tầm mắt của Tuân Lan dừng ở bênh cạnh hắn, nên giờ đây mặt mày cũng trắng hết cả lên, xoa xoa cánh tay nhích dần sang chỗ Tôn Chu, "Má ơi! Đêm khuya nghe kể chuyện ma đúng là kích thích dữ thần."
Hàn Văn cười nói: "Triệu Tích Tích, hóa ra cậu sợ ma!"
Triệu Tích đúng tình hợp lý trả lời: "Chẳng lẽ cậu không sợ!"
"Ma thì có cái gì mà sợ------"
Hàn Văn nói chưa dứt câu, Triệu Tích Tích bống nhiên nhìn qua chỗ cô thét lên một tiếng, cô nàng lập tức "Aaaaaa" kêu to nhào vào người Diệp Tiêu Nhã.
"Ha ha ha ha ha ha!" Triệu Tích Tích đùa dai thành công, cười to, "Cậu hét cái gì, không phải không sợ à."
"Triệu Tích cậu muốn chết hả!" Hàn Văn phát điên, ném bàn chải nhỏ về phía Triệu Tích.
Nhóm thanh niên trẻ tuổi lại ồn ào lên, làm tan biến đi bầu không khí mới nãy còn khẩn trương khủng bố.
Sau khi làm sạch xong hết mớ củ sen gãy đoạn, lại sắp xếp ổn thỏa hành trình ngày mai, mọi người ai ai cũng mệt mỏi bơ phờ xếp hàng đi tắm.
Tuân Lan tắm táp sạch sẽ rồi lau tóc đi về phòng. Kỳ Niên yên lặng ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đang xem bộ phim truyền hình Tuân Lan mở cho anh trước lúc đi tắm.
Chờ đến khi Tuân Lan lau khô tóc thì đã 10 giờ, thời lượng livestream của hôm nay cũng đến lúc kết thúc, Tuân Lan tắt đi hai chú bướm nhỏ.
Có tiếng mở cửa phòng vang lên, là Tiểu Chu mang điện thoại tới.
Vì có hai chú bươm bướm theo sát suốt hành trình nên ban ngày Tuân Lan cũng không tiện trò chuyện cùng Kỳ Niên, lúc này rốt cuộc cũng có thể nói chuyện với anh.
Chờ Tiểu Chu rời khỏi xong, Tuân Lan cầm điện thoại hỏi Kỳ Niên: "Anh muốn liên hệ với Lưu Phi không?"
Kỳ Niên gật đầu, nói: "Làm phiền cậu."
Đường truyền qua Lưu Phi rất nhanh đã được kết nối, Tuân Lan mở loa ngoài, Kỳ Niên nói câu nào thì cậu truyền đạt lại câu nấy.
Lưu Phi báo rằng dấu hiệu sự sống của thân thể Kỳ Niên vẫn ổn định vững vàng, bởi vì vết thương trên người nên còn phải đợi một thời gian nữa mới có thể đưa về biệt thự Vân Sơn; do Kỳ Niên xảy ra chuyện nên chỗ công ty bên kia cũng xuất hiện biến động, nhưng mà cũng không có vấn đề gì lớn.
"Còn chuyện này, hôm nay có người bên nhà họ Trình tới, nói muốn qua xem cậu, tuy rằng đã bị tôi cản lại nhưng tôi cảm giác bọn họ vẫn sẽ còn đến nữa."
Kỳ Niên nhướng mi, "Không cần để ý bọn họ."
Tuân Lan từng lời từng chữ thuật lại, cậu vừa mới tới thế giới này, cũng chỉ mới quen biết Kỳ Niên nên không rõ anh và nhà họ Trình có quan hệ gì với nhau.
Cuối cùng, Kỳ Niên nói: "Người đại diện M.W khu vực trong nước quý tiếp theo khoan hẵng ký."
Lưu Phi không hỏi vì sao, chỉ nói được, cuộc trò chuyện hôm nay cũng có thể kết thúc rồi.
Kỳ Niên tiếp tục xem TV, Tuân Lan giũ chăn ra bò lên trên giường, mở weibo.
Trên weibo, hastag #Tuân Lan tự sát# lại bị đẩy lên hotsearch, hiện giờ ở khu bình luận đều là đau lòng Tuân Lan.
Tuân Lan cũng bởi vậy mà ngẩn người.
Cậu mặc áo dài tay chính là vì muốn che đi vết sẹo trên cổ tay nguyên thân, không ngờ được nó vẫn bị lộ trong lúc phát sóng trực tiếp.
Quả thật nhờ vào vết sẹo mà nguyên thân nhận được thêm càng nhiều sự đồng tình, nhưng Tuân Lan cho rằng nguyên thân hẳn là không thích dùng loại chuyện vết sẹo để mà bán thảm, cũng giống như việc cậu ấy giấu mọi người chuyện bà ngoại mình bệnh nặng qua đời.
Tuân Lan lại tìm mấy chuyện có liên quan tới mình trên weibo, thế mới thấy cái GIF mình lái xe ba gác bị giật lùi được lan truyền khắp nơi, kèm với đủ loại caption, đọc khá là buồn cười.
Rốt cuộc cơ thể vẫn quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát đã bị cơn buồn ngủ tập kích.
Tuân Lan hỏi Kỳ Niên luôn tĩnh lặng ngồi yên: "Anh có cần ngủ không?"
Tuân Lan và Kỳ Niên cũng ít khi trò chuyện cùng nhau, hai đêm trước, sau khi Tuân Lan về phòng ngủ thì Kỳ Niên ở một mình trong phòng khách, vì vậy nên Tuân Lan cũng không rõ với tình huống của anh lúc này có cần ngủ nữa hay không.
Kỳ Niên đáp lời: "Cậu ngủ đi, tôi không cần."
Tuân Lan cảm thấy cái tình huống hiện tại của Kỳ Niên là muốn chết lại không thể chết, muốn sống cũng chẳng dậy được, ăn không được, ngủ chẳng xong, ngoài ra ngoại trừ cậu cũng chẳng thể nói chuyện cùng ai khác, hệt như bị toàn thế giới vứt bỏ.
"Anh vẫn nên lên giường ngủ đi." Tuân Lan nhích người sang một bên giường, "Tuy rằng bây giờ anh không giống con người, nhưng dù gì cũng vẫn là người, mà đã là người thì nên giữ vững thời gian làm việc và nghỉ ngơi mới tốt."
Cậu cũng không biết đến bao giờ Kỳ Niên mới có thể về lại thân thể của mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy mãi thì ai cũng phải phát điên thôi. Giữ vững nếp sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, thì cho dù có điên cũng bớt bớt đi một tí nhỉ.
Dường như Kỳ Niên cũng cảm thấy lời của Tuân Lan có lý, chờ Tuân Lan tắt máy tính, thì đứng dậy đi qua nằm nghiêng ở một bên giường trống, vô cùng khách khí: "Đành làm phiền cậu nữa rồi."
Tuân Lan che miệng ngáp một cái, xua xua tay rồi tắt đèn.
Tuy rằng Tuân Lan tự mình mở miệng mời Kỳ Niên cùng lên giường ngủ, nhưng thật ra cậu lại không quen ngủ cùng giường với người khác, rõ là mệt mỏi, nhưng cũng chẳng ngủ được liền, không biết qua bao lâu, nhịp thở mới trở nên đều đều ổn định.
Còn Kỳ Niên về cơ bản là không có ý định đi ngủ, từ ngày xảy ra chuyện đến giờ anh chưa từng chợp mắt một giấc nào, từ nhịp thở của Tuân Lan anh cũng nhìn ra được cậu không vào giấc ngay. Chờ sau khi cậu thật sự đã thiếp đi, Kỳ Niên mở to mắt mà nhìn trần nhà. Nhìn đến chán chê thì bắt đầu đếm nhịp thở của Tuân Lan, rồi vô thức mà cùng cậu thở chung một nhịp.
Bất tri bất giác, ý thức dần dần rời xa.
Chờ đến khi Kỳ Niên lấy lại ý thức lần nữa, thì cũng giống Tuân Lan bị tiếng gõ cữa của nhân viên công tác bên ngoài đánh thức.
Kỳ Niên đột ngột ngồi dậy.
Tuân Lan cũng bị ồn ào đến mở bừng mắt, nhìn điện thoại, "6 giờ 40..."
Kỳ Niên kinh ngạc quay đầu nhìn qua Tuân lan, 6 giờ 40, trời đã sáng rồi.
Anh xoa xoa đầu mình, tối qua mình thế mà ngủ quên ư?
Đây là giấc ngủ đầu tiên của Kỳ Niên trong suốt mấy ngày nay.
Nhân viên hối thúc cậu mở bướm nhỏ, Tuân Lan mơ mơ hồ hồ bò dậy, chào buổi sáng với Kỳ Niên xong thì lấy quần áo của mình ra bắt đầu cởi áo ngủ.
Kỳ Niên cảm giác trước mắt như lóe lên, xung quanh trắng lên một mảng, anh ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tuân Lan đã cởi ra áo trên, đang đưa lưng về phía mình.
Da dẻ Tuân Lan trắng nõn nà, vòng eo thon gọn, khi xoay người lại lấy quần áo trên giường, xương bả vai và sống lưng hơi hơi nhô ra, vô cùng xinh đẹp.
Kỳ Niên giống như bị đâm một cái, vào lúc đôi tay Tuân Lan lần đến cạp quần, kịp thời quay mắt đi chỗ khác.
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Niên: Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ xem!