Bởi vì không thạo nghề nên cả một sáng này ba người chẳng đào được bao nhiêu củ sen. Lại thêm việc phải quỳ suốt buổi để tiện đào bới, thành ra lúc lên bờ cả ba anh chàng chẳng ai thẳng chân cho nổi. Phần eo và cánh tay cũng không thoát khỏi cảnh vừa đau vừa nhức.
Tôn Chu xoa eo thở dài: “Đúng là nghề nào cũng có cái khó của nó.”
Tuân Lan và Triệu Tích nghe thế thì xúc động gật đầu đồng tình.
Mọi người hợp lực bê mớ củ sen đào được đến ven đường làng, xếp lên con xe ba gác mà chú Vương đã để lại cho bọn họ, sau đó cả nhóm người nọ liếc người kia, nhìn như không ai biết lái vậy cà?
“Để em lái nhé.” Tuân Lan bỗng lên tiếng.
Ánh mắt của bốn người còn lại tắp lự đổ dồn về phía cậu, nhìn một cách vi diệu, “Cậu lái á?”
Nhóm khách mời nửa tin nửa ngờ, ai bảo ngoại hình Tuân Lan đẹp quá làm chi, cho dù đang khoác trên người bộ đồ chống nước rộng thùng thình cũng không át nổi một thân khí chất cao quý của cậu, nào có dính dáng gì tới kiểu người sẽ biết lái xe ba gác đâu?
Sau đó mọi người liền thấy Tuân Lan ra hình ra dạng leo lên ghế lái, giống hệt một bác tài lão làng tra chìa vào ổ, nắm lấy tay cầm.
Xe giật ngược về phía sau một cái, một giọng nữ quen thuộc vang lên---
“Xin chú ý, lùi xe!”
“Xin chú ý, lùi xe!”
Nhìn kỹ thuật có vẻ không ổn cho lắm nhỉ.
“Có hơi ngượng tay một chút ạ.” Tuân Lan bình tĩnh nhả cần gạt rồi mới vặn ga lại lần nữa, lần này rốt cuộc xe cũng đã chạy về phía trước.
Cậu chạy bon bon lên trước một đoạn, sau đó xe càng chạy càng xa, vốn là các nhóm khách mời còn đang do dự chưa dám lên xe ngồi, lúc này chỉ đành dở khóc dở cười.
Trên bình luận lúc này mọi người cũng cười xỉu lên xỉu xuống.
“Cậu ấy cứ vậy đi luôn à!”
Triệu Tích hô to chạy theo hai bước, “Lão tài xế, chở tôi chở tôi nữa nè.”
Sau đó Tuân Lan dừng lại, quay xe ngay tại chỗ chạy về phía bọn họ, dừng xe trước mặt mọi người, rồi lại thành thạo quay đầu lần nữa, lúc này mới nói: “Mọi người lên xe đi.”
Nom cậu lúc này quả thực là quen tay hay việc, mọi người lập tức hiểu ngay, con đường này thực sự quá hẹp, muốn rẽ lái thì yêu cầu người lái xe phải có kĩ thuật mới được, Tuân Lan vừa nãy là có lòng cố ý chạy ra xa rồi vòng về quay đầu xe hai lần cho bọn họ xem, trong lòng mọi người không khỏi cảm khái sự chu đáo ân cần của cậu, giờ đây ai nấy đều dẹp bỏ được nỗi niềm thấp thỏm không yên mà an tâm leo lên xe ngồi.
Tuân Lan chở một xe củ sen và khách mời bình yên về đến nhà họ Vương.
Cơm trưa còn đang chờ bọn họ tự mình ra tay, bởi vì Tôn Chu là người lớn tuổi nhất nên cũng mặt dày đảm nhận luôn phần phân công công việc cho cả hội, anh chủ yếu nhìn về phía hai vị khách mời nữ: “Hai người biết nấu ăn chứ?”
Hai cô nàng lắc đầu, các cô bình thường chỉ biết nấu nồi nước sôi để nguội, đến luộc trứng mà nhiều khi không cẩn thận còn luộc hỏng chứ chẳng đùa.
Thế là Tôn Chu ngoái đầu về phía hai anh thanh niên còn lại, “Hai cậu thì sao?”
Triệu Tích đáp ngay: “Em chỉ biết ăn.”
Tuân Lan dừng một chút, rồi trả lời: “Em có biết một chút, tay nghề chỉ tàm tạm thôi.”
“Có ăn là được.” Tôn Chu bây giờ mới thở phào một hơi, xấu hổ mà cười nói, “Bởi vì tôi cũng chỉ biết ăn mà thôi.”
Nếu Tuân Lan mà cũng nói không thì bữa trưa của họ còn không biết khi nào mới được ăn đâu, lại còn cơm chiều nữa chứ.
Thế nên cuối cùng là Tuân Lan và Diệp Tiêu Nhã đi vào phụ trách phòng bếp, còn Tôn Chu mang theo Triệu Tích và Hàn Văn ra ngoài dỡ củ sen xuống xe, phân loại mớ củ bị đứt gãy, sau đó lại gom đống củ nguyên vẹn đi rửa sạch sẽ một lượt.
Cơm nước để tự bọn họ tự lo, về phần nguyên liệu nấu nướng thì thực ra tổ tiết mục cũng có cung cấp một ít, nhưng phải lấy tiền ra trả, số tiền này sẽ bị khấu trừ vào lợi nhuận bán củ sen thu về.
Năm người thương lượng với nhau, quyết định lấy thịt ba chỉ, thịt gà, lại thêm rau cải, mấy trái cà chua và hai quả trứng, Tuân Lan còn ra ngoài cầm ít củ sen mang vào trong bếp.
Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhã mờ mịt, hỏi: “Tuân Lan, tôi làm gì bây giờ?”
Tuân Lan nhìn quanh một vòng, tìm được chỗ để gạo, “Chị Nhã, chị bắc cơm lên trước đi ạ, ở đây có nồi cơm điện, chị cứ theo tỉ lệ một chén gạo hai chén nước, nấu hai chén gạo là được.”
“Ừm.”
Trong lúc Diệp Tiêu Nhã đi tìm nồi vo gạo thì Tuân Lan cũng bắt tay vào chặt gà, vừa nãy cậu thấy ở đây có nồi áp suất, vậy thì có thể hầm canh gà củ sen.
Diệp Tiêu Nhã bớt chút thời gian nhìn về phía cậu thì không khỏi kinh ngạc, động tác chặt gà của Tuân Lan trông vừa nhanh vừa chuẩn, hiển nhiên là thanh niên thường hay xuống bếp. Thấy cậu chặt gà xong lại thành thục nhóm cháy được bếp lửa nhà nông, lại càng khó mà tin nổi.
“Cậu đỉnh ghê luôn á.” Diệp Tiêu Nhã không nhịn được mà thốt lên, chặt thịt xắt rau dễ như ăn cháo thì cũng thôi, vậy mà đến cả bếp củi cũng không làm khó được cậu, vào trong mắt cô thì quả thực là đỉnh của chóp.
Tuân Lan nhàn nhạt nở nụ cười.
Mà khu bình luận lúc này cũng há hốc.
[Sao tự nhiên lại biến thành show ẩm thực thế này.]
[Lan Lan cũng biết nấu cơm á?]
[Một chén gạo hai chén nước, okie kiến thức đã được mị tiếp thu.]
[Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trước giờ nhìn Tuân Lan mà hỏng ai ngờ ổng biết nấu cơm luôn đó trời.]
Trong khi khu bình luận đang sôi nổi tám chuyện tung trời, Diệp Tiêu Nhã đã bắc xong nồi cơm, lúc này lại đem rau và cà chua ra rửa sạch, chỗ Tuân Lan cũng đã xào gà xong xuôi rồi.
Cô hỏi Tuân Lan: “Cần tôi làm gì nữa không?”
“Còn củ sen ạ, nhờ chị Nhã gọt vỏ giúp em nhé.” Tuân Lan tay nắm dao bào mình vừa mới tìm ra, cầm lên củ sen gọt vỏ hai lượt hướng dẫn cho cô phải làm thế nào.
Tuy rằng Diệp Tiêu Nhã không biết nấu ăn, nhưng không đồng nghĩa với việc cái gì cô cũng không biết làm, chẳng qua là do trước giờ không phải để tâm đến phương diện nấu nướng mà thôi, lúc này chỉ cần tự ngẫm một hồi là cũng ra hình ra dạng.
Khi hai người Tuân Lan và Diệp Tiêu Nhã còn đang bận rộn trong bếp, mùi thức ăn thơm phức cũng từng đợt tỏa ra khiến ba người bên ngoài phải liên tục ngoái đầu nhìn đắm đuối.
Chừng mười phút nữa trôi qua, Tuân Lan gọi nhóm Tôn Chu vào ăn cơm.
Hàn Văn và Triệu Tích nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, gấp chờ không nổi mà chạy biến vào nhà ăn, Hàn Văn chậm hơn Triệu Tích một bước, nói: “Triệu Tích, cậu chạy gì nhanh dữ vậy!”
Triệu Tích đắc ý trả lời: “Ăn cơm mà không tích cực mới có vấn đề á!”
Tôn Chu đi ở cuối bị hai người chọc cười, đôi mắt thoáng nhìn về phía Tuân Lan và Diệp Tiêu Nhã đang bê thức ăn trong bếp lên. Anh tham gia《Tam Giúp》là nhờ vào ân tình đổi lấy, lúc biết được bốn vị khách mời còn lại đều là minh tinh đang độ tuổi trẻ rực rỡ thì có hơi lo lắng sẽ khó mà ở chung với nhau, chẳng ngờ vận khí lần này không tệ chút nào, cả bốn vị lần này ai cũng không phải kiểu kiêu căng khó chiều.
Trên bàn bày bốn món một canh, gồm có gà hầm củ sen, thịt ba chỉ xào củ sen, củ sen trộn, rau cải xào và cà chua xào trứng. Màu sắc đẹp mắt hương vị thơm ngon.
Mọi người đói bụng đã lâu, khách khí một phen liền kéo nhau đụng đũa. Đồ ăn vừa vào đến miệng thì cả nhóm không hẹn mà cùng giơ ngón cái cho Tuân Lan.
Triệu Tích: “Được đấy Tiểu Lan Lan, ăn ngon lắm!”
Hàn Văn: “Ừm ừm, ngon lắm!”
Tôn Chu: “Tuân Lan cậu khiêm tốn quá rồi, tay nghề cỡ này thì sao mà tàm tạm được cơ chứ.”
Diệp Tiêu Nhã càng là người có trải nghiệm sâu sắc hơn, “Lúc Tuân Lan nấu cơm em thèm đến mức suýt chảy nước miếng luôn đó.”
Tuân Lan uống một ngụm canh, đáy mắt dâng lên một ít thích ý, vui vẻ tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người.
Bữa cơm tuy ít món nhưng bù lại lượng nhiều, cả nhóm vất vả một buổi sáng nên bàn đồ ăn cũng chỉ còn sót lại chút canh củ sen, đến nồi cơm cũng bị mọi người quét cho sạch sẽ.
Giải quyết xong bữa trưa mọi người nghỉ ngơi thêm một giờ, rồi lại lần nữa leo lên xe ba gác chạy ra ao sen.
Vẫn cứ là một buổi chiều bận rộn, có điều nhờ vào kinh nghiệm đúc kết được vào ban sáng nên số củ sen đào ra bị gãy được giảm xuống một cách đáng kể,《Tam Giúp》tuy là gameshow theo đuổi hiệu quả chương trình giải trí, các khách mời cũng là hướng về điểm này mà tới, nhưng nhóm Tuân Lan cũng không vì vậy mà lười biếng, vui có đùa có đồng thời vẫn không quên nghiêm túc làm việc.
Buổi chiều đào đến 5 giờ thì cả bọn kết thúc công việc, củ sen sau khi thu hoạch xếp được hơn phân nửa chiếc xe, ngày mai bọn họ phải tranh thủ dậy sớm đi bán để còn về làm việc.
Chờ đến khi phân loại xong đống củ sen đào được hôm nay, cả nhóm nhìn đống củ đứt củ gãy chất đầy trên nền xi măng mà lâm vào trầm tư: Bọn họ thế mà đào ra được cả đống củ sứt sẹo thế này ư? Hầu như đoạn nào đoạn nấy đều bị bùn tràn vào, giờ phải rửa kiểu gì cho sạch đây?
Diệp Tiêu Nhã nảy ra ý tưởng thử dùng đũa xem sao, Tôn Chu lập tức chạy vào bếp lấy đũa ra, khoa tay múa chân với đoạn sen gãy rồi lắc đầu: “Không được, đầu đũa còn lớn hơn cả lỗ củ sen, không chui lọt.”
“Dây thép chắc là được nhỉ?” Triệu Tích suy nghĩ, “Mình quấn thêm một lớp vải bên ngoài.”
Hàn Văn chỉ vào chuồng gà to bự của nhà thím Vương, “Chúng ta dùng lông gà được không?”
Ánh mắt mọi người sáng lên, lông gà mềm mại, dùng để rửa lỗ củ sen hẳn là tiện lắm đây.
Đáy chuồng gà được lát đá, xung quanh thì cắm cọc rồi giăng lưới bốn phía, bên trong nuôi khoảng mười con gà, lông chúng rơi đầy trên mặt đất.
Nhặt cọng lông mà thôi, cái lúc Triệu Tích mở cửa chuồng đi vào trong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chẳng qua chờ đến khi anh ngẩng đầu lên, chợt giáp mặt với con gà lông đỏ đến phát sáng không biết chui ra từ xó nào, chú gà trống giương cái đuôi dài trông đến là ngầu dùng cặp mắt hạt đậu tin hin đằng đằng sát khí nhìn vào anh.
“Má ơi!” Lông tơ trên người Triệu Tích dựng đứng, không dám nhúc nhích.
Bầu không khí tức khắc khẩn trương lên.
Hàn Văn sốt sắng hỏi: “Triệu Tích Tích, có phải nó muốn mổ anh không đấy?”
Đầu lưỡi Triệu Tích như muốn xoắn lại, “Hình, hình như là vậy đó.”
“Không thì đừng nhặt nữa.” Tôn Chu nói, “Con gà trống này phải cỡ năm kí, to như vậy, mỏ vừa cứng vừa nhọn, nó mà chọt cho phát thì đau phải biết, sức chiến đấu ít cũng phải ngang ngửa con ngỗng chứ chẳng đùa.”
Dù không phải là dân nông thôn nhưng chỉ cần là người chăm lướt mạng đều sẽ rõ một điều, ở quê ngoại chó cắn người không dễ chọc thì mấy loài chơi hệ chọt mổ như ngỗng gà cũng đừng ai dại mà dây vào.
Triệu Tích suýt sụp đổ, “Anh Chu sao anh còn giúp con gà này hù em!”
[Không ngờ được thanh niên không sợ trời không sợ đất Triệu Tích Tích cũng có ngày này.]
[Triệu Tích Tích: Cảm giác đã đến lúc mình nên rời khỏi thế gian tươi đẹp này rồi.]
Bởi vì nhìn bọn họ đào sen cả buổi rất nhàm chán nên Kỳ Niên ra ngoài đi dạo một vòng giờ mới trở về, bỗng nhiên nói với Tuân Lan: “Cậu vào đi, hình như bọn nó rất sợ cậu.”
Chân mày Tuân Lan vừa động, cầm lấy khúc củ sen dài trên tay Diệp Tiêu Nhã rồi tiến vào trong chuồng.
Tuân Lan vừa vào lập tức đánh vỡ bầu không khí giằng co giữa Triệu Tích và gà trống, cậu cầm khúc sen xem như cây gậy mà chắn phía trước, con gà trống kia có vẻ thật sự sợ cậu, lông cổ sửng cồ lên ban nãy giờ đã xẹp xuống, đầu cũng rụt lại, quay mông chạy về nằm sấp trên ổ, cũng không dám nhìn về phía này thêm cái nào nữa.
Triệu Tích lúc này mới dám thả lỏng, bổ nhào lên lưng Tuân Lan, “Tiểu Lan Lan, may có cậu vào đây.”
Tuân Lan hỏi: “Anh từng bị gà mổ à?”
Triệu Tích xấu hổ gật đầu, “Khi còn nhỏ ở quê ngoại từng bị nó dí mổ cho vài vòng.”
Khó trách vừa nãy im lìm không dám nhúc nhích, hóa ra là bị ám ảnh tâm lý.
Có Tuân Lan ở đây hộ giá, Triệu Tích bình thản vào nhặt mấy sợi lông xem như là lớn rồi đi ra ngoài, còn Tuân Lan trước khi đi ra lại ngoái đầu nhìn thoáng qua con gà trống đang giấu mình trong đám mái tơ, nhìn mà thèm cọng lông đuôi đen bóng của gà ta, cuối cùng vẫn đành phải buông tha cho nó, chứ nếu mà qua rứt lông nó thật thì có khi nó tự kỷ luôn quá.