Những Ngày Du Lịch Cùng Idol

Chương 4: Chương 4: Cô xuyên không 1




Thời Tiểu Ngư tỉnh dậy sau cơn đau dữ dội ở đầu và ngực.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Tiểu Ngư vô thức nhỏ giọng nói nhỏ, cô xoa cái đầu đau nhức rồi ngồi dậy.

“Xảy ra chuyện gì, chính cô còn không biết à?” Một giọng nữ lạnh như băng vang lên.

Thời Tiểu Ngư nhìn theo hướng phát ra giọng nói, ánh mắt mờ mịt dần dần tập trung hơn.

Lúc ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt nghiêm khắc và thanh tú của người phụ nữ kia, cô ngây người.

Người này, cô ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng người này sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.

Người phụ nữ này là một người đại diện, là người đại diện của một nghệ sĩ tuyến mười tám mờ nhạt có tên rất giống Thời Tiểu Ngư trong làng giải trí. Cô biết người đại diện nghệ sĩ này, tất cả là do Kính Gia Uyên.

Thời Tiểu Ngư mờ nhạt ra mắt làm ngôi sao nhí, ban đầu phát triển khá tốt nhưng sau đó ngày càng trở nên mờ nhạt. Tất cả đều do cô ta không chỉ không có thực lực không có tác phẩm, mà còn là một diễn viên đã hết thời.

Không chỉ vậy, cô ta còn thích gây scandal với nhiều người nổi tiếng, thậm chí từng vươn tay đến Kính Gia Uyên - người không thích dính líu đến các vấn đề giải trí, chỉ tập trung vào âm nhạc.

Hành động này, đã khiến độ thiện cảm của người dân cả nước đối với cô ta gần như thành con số âm.

Mà sở dĩ cô nói người đại diện này tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây, là bởi vì cô ấy đã chết ngoài ý muốn từ hai năm trước rồi.

Đợi đã, chết?

Cô hoảng hốt nhớ kỹ lại, vừa rồi hình như có một vụ tai nạn xe cộ xảy ra.

Trong đầu Thời Tiểu Ngư nảy lên một suy nghĩ, cô hơi ngước mắt lên, vừa cẩn trọng vừa ngạc nhiên hỏi: “Tôi chết rồi à?”

Người đại diện Tô Lị Viện: ?

Thời Tiểu Ngư thấy cô ấy nghi ngờ, chỉ chỉ mình rồi lại chỉ cô ấy: “Nếu không thì sao hai chúng ta có thể gặp mặt, còn có thể nói chuyện nữa?”

Tô Lị Viện: “...”

Tô Lị Viện hít một hơi thật sâu, không để ý tới cô gái đang “giả ngây giả dại” trước mặt, cô ấy đã quen với trò mèo cũ này của cô từ lâu rồi.

Tô Lị Viện ném một chồng tài liệu xuống trước mặt Thời Tiểu Ngư: “Sau này trước khi làm bất cứ điều gì cô hãy lý trí hơn đi. Lúc nào cô cũng cần nhớ kỹ rằng bản thân cô là người của công chúng, mà người của công chúng là gì, có nghĩa là không thể làm mọi thứ theo ý thích của riêng cô, mà phải xem xét toàn cục, cảm xúc của cô, không chỉ thuộc về một mình cô.”

Một đoạn lải nhải khiến Thời Tiểu Ngư có hơi mơ hồ, người của công chúng? Xem xét đại cục?

Không đợi cô tiêu hóa hết, Tô Lị Viện chỉ chỉ vào chồng tài liệu: “Đây là một chương trình tạp kỹ vừa nhận được, nếu như cô có thể làm tốt thì sẽ tẩy trắng được cho những gì cô đã làm trước đây. Nhưng nếu cô không làm được những yêu cầu này của tôi, thừa lúc còn sớm thì đừng đi nữa.”

Thời Tiểu Ngư cầm tài liệu lên nhìn lướt qua, trang bìa có viết một vài chữ to… Bản kế hoạch “Hành Trình Ước Mơ“.

Đồng tử của Thời Tiểu Ngư đột nhiên co rút lại, một cảnh tượng khiến cô đau lòng đột nhiên hiện lên trong đầu, cô gần như không thể chờ đợi nữa mà giở ra xem ngay.

Tô Lị Viện thấy dáng vẻ này của cô, cũng không cần phải nói nhiều nữa, cô ấy đứng dậy khoanh tay lại: “Tôi đi xử lý đống lộn xộn mà cô để lại trước đã, cô xem kỹ đi, chờ tôi về rồi bàn bạc kỹ càng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.