Sau khi PD Trương giải thích xong, ông ấy chính thức bắt đầu giới thiệu các quy tắc của chương trình: “Trong quá trình ghi hình chương trình này của chúng ta, mọi người sẽ không được phép mang theo điện thoại di động của mình, không được tự tiện liên lạc với trợ lý, người đại diện và người nhà, không thể sử dụng thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng hay tiền mặt của chính mình, một khi vi phạm, tổ chương trình của chúng tôi sẽ có các biện pháp trừng phạt.”
Tiêu Nhã nghe đến đó, hơi nhíu đôi lông mày tinh xảo, hỏi: “Hình phạt gì cơ?”
PD Trương cười cười: “Đến lúc vi phạm tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhưng mà vẫn phải nhắc nhở mọi người một chút, tốt nhất là đừng nên thử, nếu không nhất định sẽ hối hận.”
Ba người: “...”
Thời Tiểu Ngư đã xem chương trình được chương trình đột nhiên nghĩ đến bốn người trong chương trình kiếp trước đã lén sử dụng số tiền mà họ giấu khi gặp khó khăn. Sau khi tổ chương trình phát hiện, bốn người họ đã gặm bánh Naan vừa khô vừa cứng trong ròng rã một tuần.
“Tất nhiên, mọi người cũng không cần quá lo lắng, quá áp lực, tổ chương trình chúng tôi sẽ cung cấp kinh phí đủ cho mọi người vui chơi và sinh hoạt.” PD Trương đưa phong thư đang cầm trên tay cho mọi người: “Đây là hành trình và kinh phí bốn ngày ở Kathmandu, tổng cộng là 84000 rupee, mọi người cất kỹ nhé.”
Tiêu Nhã ở gần nhất đưa tay ra nhận lấy.
Cảm nhận độ dày của phong thư, trong lòng cô ấy cảm thấy yên tâm hơn một chút, ba người ở bốn ngày có tổng cộng 84000 rupee, có nghĩa là mỗi người có 7000 rupee mỗi ngày. Mặc dù cô ấy không rõ tỷ giá, nhưng 7000 rupee, dù có phóng đại thế nào, chắc cũng trên dưới một nghìn tệ cho mỗi người một ngày, cũng không phải đô la Zimbabwe. Ăn ở đi lại đều đã bao gồm trong đó, tuy không nhiều nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Thời Tiểu Ngư nghe thấy số tiền này, tuy ký ức kiếp trước của cô có mơ hồ, cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như rõ số tiền này không nhiều lắm, thế là cô xác định hỏi: “Số tiền này tương đương với khoảng bao nhiêu nhân dân tệ?”
“Tương đương với nhân dân tệ à, ừm... khoảng bốn trăm tệ một người một ngày.” PD Trương nói.
Tiêu Nhã: “...”
PD Trương không thèm đếm xỉa đến ánh mắt không nói nên lời và bất mãn của Tiêu Nhã và Thời Tiểu Ngư, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta phải xuất phát ngay lập tức, mọi người mau giao tất cả tiền mặt, thẻ ngân hàng, điện thoại di động,... tất cả các công cụ liên lạc này cho người đại diện hoặc trợ lý đi. Mặc dù chúng tôi sẽ không kiểm tra, nhưng nếu trong quá trình mà phát hiện ra, nhất định sẽ bị trừng phạt. Cho nên... Mọi người hiểu nhé.”
Tuy rằng họ không quá bằng lòng, nhưng đây là quy tắc của chương trình ở chỗ này, bọn họ cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn giao tất cả những đồ vật đấy cho người đại diện hoặc trợ lý cất giữ.
Kính Gia Uyên lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn từ trong balo ra, lúc đưa cho Tông Lương, tay anh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn PD Trương hỏi: “Công cụ liên lạc trong suốt hành trình của chúng ta là gì?”
“Tổ chương trình của chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người một công cụ liên lạc đặc biệt nên không cần lo lắng đâu.” PD Trương trả lời.
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, anh không nói nhiều nữa, giao hết mọi thứ cho Tông Lương.
Hơn mười phút sau, PD Trương năm lần bảy lượt xác nhận lại với ba người, thực sự không giấu giếm thứ gì.