Nếu thật sự xảy ra biến số, tương lai còn có cơ hội hay không cũng không biết được.
Trong nháy mắt Thời Tiểu Ngư còn đang bối rối, đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thân thể Thời Tiểu Ngư nhất thời cứng đờ, đôi mắt nhìn Kính Gia Uyên đang đi ngang qua cô, đến bên cạnh PD Trương.
Kính Gia Uyên mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, tóc vẫn còn đọng vài giọt nước, trông như vừa mới tắm xong.
Lúc đi ngang qua Thời Tiểu Ngư, Thời Tiểu Ngư dường như có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh, rất tươi mát, lại có một chút ấm áp không thể giải thích được.
Mặc dù trong mắt anh mang theo chút mệt mỏi, nhưng trông vẫn rất bình tĩnh như cũ.
Kính Gia Uyên cứ như vậy đi đến trước mặt PD Trương, sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hơi im lặng.
Một lúc sau, anh nhìn người phục vụ bên cạnh, dùng giọng Anh tiêu chuẩn lưu loát hỏi: “Xin hỏi là ở đại sảnh có ghế sô pha nào có thể ngủ được không?”
Người phục vụ hiển nhiên sửng sốt một chút, cậu ấy chỉ là nhân viên phục vụ của khách sạn, vốn dĩ nhìn thấy những người của tổ chương trình này đã có chút khẩn trương, đột nhiên bị hỏi, cậu ấy trả lời theo bản năng : “Dạ, quý khách có thể tùy ý sử dụng ghế sô pha để nghỉ ngơi.”
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiêu Nhã: “Đợi lát nữa tôi thu dọn một chút, cô cứ ngủ phòng của tôi, tôi ngủ ở đây là được rồi.”
Tiêu Nhã sửng sốt, sự xuất hiện và cách xử lý của Kính Gia Uyên khiến cô ấy trở tay không kịp.
Bởi vì cô ấy không thích ngủ chung với người khác khiến Kính Gia Uyên phải ngủ trên ghế sô pha trong sảnh. Nếu sự việc này được phát sóng trên chương trình, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị chế giễu, cũng đừng nghĩ tới có thể tiếp tục sống trong giới giải trí.
Dù sao thì không phải ai cũng không cần mặt mũi như Thời Tiểu Ngư, để mặc cho người khác mắng chửi nhưng vẫn có thể cắm rễ trong giới giải trí.
Cô ấy đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho tốt thì nghe thấy ở bên cạnh, có giọng nói khẩn trương lại rất kiên quyết vang lên: “Không được!”
Giọng nói của cô thực sự đột ngột khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.
Sau khi Thời Tiểu Ngư buột miệng thốt ra, cô mới nhận ra do mình đã quá vội vã. Cô cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang hướng về mình, Thời Tiểu Ngư bắt mình tỉnh táo lại, nói: “Thời tiết ở đây khá lạnh, không ai có thể chịu đựng được việc ngủ trong sảnh cả đêm… Mà chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi, không phải chỉ mỗi hôm nay, hôm nay nghỉ ngơi không tốt thì hành trình sau đó thì phải làm sao bây giờ?”
Câu nói này rất đúng trọng tâm, nếu là người khác nói thì câu này chẳng có gì sai cả.
Nhưng mà người nói câu này lại là Thời Tiểu Ngư, người khó có khả năng nhất ở đây!
Ngay lập tức, những người trong tổ chương trình biết Thời Tiểu Ngư đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn nhau một lúc, dường như không thể tin vào tai mình.
Mà Thời Tiểu Ngư không quen với cảm giác bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sau khi nói xong, cô buộc mình phải cư xử bình thường, nói: “Nếu như thấy không quen thì chúng ta cứ đặt một gian phòng khác đi.”
Sau khi Tiêu Nhã nghe thấy những lời của Thời Tiểu Ngư, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại.