Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 66: Chương 66




Qua mấy ngày như thế nữa, Nguyên Gia Khánh đưa nước ở bên ngoài vào trong ao không gian, toàn bộ cái ao gần như đã hoàn thành.

Lúc đầu cậu muốn trực tiếp dùng nước suối không gian, nhưng sau khi nghĩ lại, thật sự không nỡ, quá lãng phí, cho nên cậu chỉ có thể thành thật xách từng xô nước đổ vào không gian, mất gần khoảng gần bốn ngày mới xem như đổ đầy ao.

Sau đó đến nhà những người có ngó sen trong làng để mua một vài đoạn củ sen mẹ, chỉ cần cắm dưới đáy bể là xong, đợi củ sen tự phát triển là được.

Để rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình, sau khi đào ao xong, Nguyên Gia Khánh còn đặc biệt lên thành phố một chuyến, bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua mấy nguyên liệu quý như hải sâm, ốc khô, bào ngư thậm chí còn có một ít dược liệu quý hiếm, các loại nhân sâm, cậu cũng đều cắn răng mua một ít.

Sau chuyến đi này, tiền mua đồ ăn mấy ngày nay cũng thanh toán hết bảy tám phần rồi.

Nguyên Gia Khánh mang theo một túi đồ ăn lớn về tới nhà nhưng không dám nói cho mẹ Nguyên biết giá thật nên đã chặt một nửa giá gốc ban đầu. ngôn tình hoàn

Nhưng giá đã nói giảm hơn nữa này cũng khiến cho mẹ Nguyên đau lòng không thôi, nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên con lại tốn nhiều tiền mua mấy thứ này vậy, mua rồi nhưng chúng ta cũng ăn không được.”

Nguyên Gia Khánh chỉ có thể lấy bảng thực đơn của 345 ra, nói cho bà biết mình muốn cố gắng học nấu ăn còn nhấn mạnh một điều, mấy nguyên liệu sử dụng trong thực đơn này đều rất quý giá cho nên mới bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Mà khi mẹ Nguyên nghe thấy 345 kêu cậu học, vẻ mặt bà đột nhiên thay đổi, tràn đầy tin tưởng: “Nếu nó nói vậy thì con hãy chăm chỉ học tập, 345 sẽ không lừa con đâu.”

Nguyên Gia Khánh trong nháy mắt nghệch ra, bắt đầu từ khi nào mà 345 thực sự hữu dụng như vậy rồi...

Cậu chỉ có thể bắc lực lắc đầu, ném hết đống đồ đạc này vào không gian.

Nhưng mấy ngày nay ngoài việc cậu đào ao ra thì chuyện nấu ăn vẫn luôn không nhàn rỗi.

Bởi vì không có nguyên liệu cho mấy đồ ăn khác mà ở nông thôn thì thiếu rất nhiều thứ nhưng không thiếu nhất là gia cầm cho nên Nguyên Gia Khánh chỉ có thể luyện tập món vịt tám kho lần nữa, qua nhà người khác mua mấy con vịt, luyện tập mỗi ngày một lần.

Cho đến hai ngày nay, hai người còn lại trong nhà vừa nghe đến ba chữ “Vịt tám kho” thì mặt mũi đều ủ rũ một hồi, dù món này ngon đó nhưng ai mà ăn món này năm ngày liên tục thì đều sẽ ngán.

Thế nên Nguyên Gia Khánh mới bất đắc dĩ lên thành phố mua nguyên liệu nấu ăn, nếu không tiếp tục nấu món đó thì mẹ Nguyên với Nguyên Gia Bảo sẽ tuyệt thực mất.

Nhưng may mắn thay, cách làm của cậu trong những ngày vừa qua đều có hiệu quả, càng làm thì món ăn càng ngon, sau khi nắm giữ được thời gian và độ lửa thì thịt vịt rốt cuộc không xuất hiện lại tình trạng chất thịt quá già nữa mà dần dần cậu cũng cảm nhận được linh khí, tuy không nhiều nhưng khiến cậu vui vẻ rất lâu.

Khi lần đầu tiên cảm nhận được linh khí trong món ăn của mình, ngay cả 345 cũng nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, lầm bầm một câu còn rất có tài đấy.

Cũng không biết là đang khen ngợi tài nấu nướng của cậu hay là khả năng hiểu biết của mình.

Nhưng mà hôm nay cậu còn muốn làm vịt tám kho một lần nữa, không phải cho người nhà ăn mà tính để cho người sống ở biệt thự trên đỉnh núi kia.

Dù sao ý định ban đầu của cậu khi học nấu ăn là để làm cho linh khí trong món ăn không quá rõ ràng, mặc dù cuối cùng suy nghĩ của cậu đã thay đổi trở thành dựa vào làm đồ ăn để kiếm tiền rồi nhưng mà bây giờ món này cậu cũng làm đến thành thạo, đương nhiên muốn cho Tạ Hi Nhân nếm thử, từ từ bắt đầu chữa trị cho đôi chân của anh.

Bây giờ Nguyên Gia Khánh đang muốn nấu món này, có thể nói là quen việc dễ làm, chỉ cần hơn một tiếng là đã có thể chuẩn bị xong.

Cậu cẩn thận đặt chiếc đĩa vào chiếc giỏ tre do mẹ Nguyên làm trước đó, chào mẹ Nguyên một tiếng rồi rời đi.

Bây giờ cũng không muộn, mới năm giờ nên sau khi giao đồ ăn xong, cậu có thể quay trở lại ăn cơm tối.

Nhưng cậu không bao giờ ngờ đến, mình vừa tới đã bị dì Viên giữ lại, sống chết không cho cậu rời đi.

Mà cậu lại càng không ngờ đến sẽ gặp phải cái tên xấu tính kia, chính là người không phân biệt tốt xấu nói bọn họ cố ý đụng xe ở trước cửa bệnh viện, lúc đó còn mắng mẹ Nguyên Gia như vậy, suýt chút nữa đã khóc ra, Nguyên Gia Khánh dù chết cũng không thể nuốt trôi cơn tức này.

Nguyên Gia Khánh xách giỏ bước vào phòng khách của biệt thự, suýt chút nữa xoay người rời đi.

Dì Viên không biết khúc mắc giữa hai người bọn họ còn vẻ mặt từ ái nhìn Tạ Văn Huy, nói với cậu ta: “Văn Huy, đây là Tiểu Nguyên, Nguyên Gia Khánh, con lớn hơn người ta mấy tuổi đó, nhớ hòa thuận đừng có bắt nạt người ta.”

Tạ Văn Huy đã sớm quên chuyện xảy ra ở bệnh viện lại càng không nhớ rõ dáng vẻ của Nguyên Gia Khánh, chưa nói đến Nguyên Gia Khánh bây giờ và lúc đó có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Cậu ta nhìn đứa bé trắng tinh trước mặt này, khuôn mặt thanh tú trông rất ngoan ngoãn, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nhiệt tình với Nguyên Gia Khánh, chào hỏi trước: “Xin chào em trai nhỏ, anh gọi là Tạ Văn Huy, em gọi anh là Văn Huy.”

Nguyên Gia Khánh ngạc nhiên, dường như không ngờ tới cậu ta lại nhiệt tình như vậy lại hoàn toàn khác với dáng vẻ bất cần đời lần trước.

Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, không cần phải nói, một cậu ấm giống như Tạ Văn Huy, làm sao cậu ta có thể nhớ rõ được một người qua đường đã bị cậu ta vô cớ oan uổng hai tháng trước?

Nguyên Gia Khánh hừ lạnh trong lòng nhưng vì sự có mặt của dì Viên, cậu chỉ có thể gật đầu tỏ ý tốt, sau đó bỏ qua Tạ Văn Huy đang ở một bên, đưa giỏ tre trong tay cho dì Viên, xấu hổ nói: “Dì Viên, đây là món vịt tám kho mà con tự làm ở nhà, mẹ kêu con cho nhà dì ăn thử, tất cả những thứ này đều do con tự làm, rất sạch sẽ.”

Dì Viên vừa nghe thấy lời này thì lộ ra vẻ mặt khác nhau, bà không thể tin được là do Nguyên Gia Khánh làm ra, nhưng sau đó nụ cười trên mặt càng sâu, bà nhanh chóng khen ngợi cậu: “Tiểu Nguyên thật là hiểu chuyện, đầu năm nay chàng trai biết nấu ăn ngày càng ít đi, không biết sau này có cô bé nào sẽ may mắn như vậy, gả cho Tiểu Nguyên, haha.”

“Dì Viên, đừng cười nữa, con đưa đồ xong thì sẽ về nhà, cả nhà vẫn còn đang đợi con về nấu cơm.”

Nguyên Gia Khánh định đưa thức ăn cho dì Viên rồi rời đi, nhưng dì Viên đã trực tiếp nắm lấy tay cậu: “Ài, tới thì đã tới rồi, đi cái gì, đúng lúc chúng ta cũng sắp ăn cơm, cứ ở lại đây ăn đi, con gọi điện thoại kêu Tố Lan với em con cùng tới đây, hiếm khi mới có nhiều người, dì còn nhiều làm rất nhiều món đó.”

Nguyên Gia Khánh vội vàng xua tay, liên tục từ chối: “Không được, dì Viên tự mình ăn đi, con phải đi về.”

Nhưng khi cậu đang nói chuyện, vậy mà dì Viên đã trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của mẹ Nguyên: “Alo, Tố Lan à, Tiểu Nguyên đưa cho chúng ta một món ăn mà em trai của Tiểu Tạ cũng tới chơi, chị làm rất nhiều món nên chắc chắn ăn không hết, nhà em cũng đừng nấu cơm, mang thẳng Tiểu Bảo tới đây ăn đi, hả, em còn khách sáo với chị làm gì, em không tới có phải không coi chị là chị em tốt không? Được rồi được rồi, chị nói đùa thôi mà ha ha, nhớ mau đến đó, Tiểu Nguyên bảo đói rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.