Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 67: Chương 67




Nguyên Gia Khánh: “???” Cậu không phải, cậu không có, đừng có nói mò mà!

Cậu chưa kịp nói sự thật với mẹ Nguyên ở đầu dây bên kia thì dì Viên đã cúp máy, quay lại tủm tỉm nhìn cậu cười: “Lời nói dối thiện ý, có đôi khi là cách đi đường tắt để thành công.”

Phải... Phải không...

Vấn đề là một kết luận không có kết cục, mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo cũng sẽ tới, Nguyên Gia Khánh cũng chỉ có thể buộc phải ở lại rồi đi theo dì Viên vào bếp.

Ngay từ khi còn nhỏ Mẹ Nguyên đã dạy bảo cậu, đến nhá người khác làm khách cũng không thể chỉ ngồi không, phải tới giúp đỡ người ta làm chút việc, nếu không sẽ làm cho người ta ghét.

Nhưng chưa kịp bước lên mấy bước, Tạ Văn Huy đã túm lấy cổ cậu, không một chút nào sợ người lạ kêu lên: “Em đi theo dì Viên làm gì, tới đây tới đây, chơi game với anh đi.”

Nguyên Gia Khánh giãy giụa tránh khoát không được, liền bị Tạ Văn Huy kéo ngồi ở trên ghế sô pha, trong lòng đối với thái độ của Tạ Văn Huy có hơi tức giận, nhưng là ở nhà người khác, cậu không thể tức giận như vậy.

Sau khi Tạ Văn Huy lôi kéo cậu ngồi xuống, cậu ta trực tiếp chạy đến ngăn tủ TV lấy ra tay cầm điều khiển trò chơi, điều chỉnh TV ở chế độ trò chơi.

“Ha ha, chúng ta tới chơi game đi, em biết chơi cái này không?”

Nguyên Gia Khánh nhìn trò chơi trên TV một lát rồi lạnh lùng lắc đầu.

Nhưng Tạ Văn Huy hoàn toàn không bị đánh bại một chút nào, tiếp tục cười nói: “Đừng sợ, anh dạy cho em, em sẽ sớm học được, mà một hồi anh sẽ nhường em sẽ không để em thua quá khó nhìn.”

A.

Vốn dĩ Nguyên Gia Khánh không muốn ngây thơ như cậu ta, nhưng sau khi nghe những lời cậu ta nói thế mà thật sự nổi lên ý chí chiến đấu, đáp lại nói: “Được.”

Vẻ mặt Tạ Văn Huy phấn khích ngay lập tức giải thích lối chơi cho cậu, Nguyên Gia Khánh lắng nghe cẩn thận nghiêm túc theo bản năng rút ra những điểm mấu chốt.

Ngay sau đó, Tạ Văn Huy thấy dáng vẻ của cậu gần như đã hiểu hết thì đưa tay cầm điều khiển kia cho cậu rồi nói: “Vậy ngay bây giờ chúng ta bắt đầu chưa?”

Nguyên Gia Khánh không nhìn cậu ta, mà cẩn thận nghiên cứu tay cầm trò chơi, nhẹ gật đầu.

Trò chơi bắt đầu.

Đây không chỉ là lần đầu tiên Nguyên Gia Khánh chơi trò chơi của mà còn là lần đầu tiên chơi trò chơi này trên TV, dù có lời giải thích của Tạ Văn Huy ở phía trước, nhưng không thể tránh khỏi việc không quen tay.

Đó là lí do tại sao trong ván đầu tiên, không hề nghi ngờ bị Tạ Văn Huy đánh cho tơi bời hoa lá, thua nát bét.

Nguyên Gia Khánh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tạ Văn Huy, đã nói sẽ nhường cậu đâu? Kết quả mới không để ý tới đã cướp hết tài nguyên của cậu mà sau đó còn điên cuồng đánh cậu?

Nhìn thấy ánh mắt lên án của cậu, Tạ Văn Huy lúng túng sờ đầu, cười nói: “Hì hì, ván này không tính! Anh nói ngay khi anh vừa chơi game thì hoàn toàn quên mất em vẫn còn là người mới, ván sau sẽ chú ý mà.”

Nguyên Gia Khánh đưa mắt nhìn lại, nhanh chóng nghĩ đến những thiếu sót và khiếm khuyết của ván vừa rồi, phím ấn trên tay dần dần quen thuộc, nói: “Anh không cần nhương tôi, tiếp tục đi.”

Tạ Văn Huy theo lời rất nhanh đã bắt đầu một trận khác, lần này Nguyên Gia Khánh rõ ràng có tiến bộ hơn so với lần trước, nhưng mà vẫn thua.

“Không tệ, thế mà lần này có thể giết anh được một lần rồi.”

Mặt Tạ Văn Huy lộ vẻ tán thưởng nhìn Nguyên Gia Khánh.

Đây không phải là phóng đại, trò chơi mà bọn họ đang chơi hiện tại là trò chơi mà cậu ta chơi thành thạo nhất, mà cậu ta là loại người dở hơi, một khi bắt đầu chơi game sẽ dốc hết sức ứng phó, muốn kiềm chế một chút cũng không được, cho nên một người mới như Nguyên Gia Khánh chơi qua một lần mà đã có thể giết được cậu ta, đúng là rất giỏi.

Nguyên Gia Khánh không cảm thấy tự mãn vì lời khen ngợi của cậu ta, tiếp tục thúc giục cậu ta chơi một ván nữa.

Mỗi khi thi đấu vài phút, cậu lại biết khuyết điểm của mình ở đâu, nên cậu biết qua thêm vài trận nữa thì chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.

Đương nhiên Tạ Văn Huy rất sẵn lòng chơi với Nguyên Gia Khánh, anh hai ở phía trên xử lý tài liệu, cả tòa biệt thự cũng chỉ có Nguyên Gia khánh là đồng trang lứa, tất nhiên muốn chơi với nhau rồi.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần kỹ thuật của Nguyên Gia Khánh bằng mắt thường có thể nhìn thấy lấy tốc độ nhanh chóng nâng cao.

Một ván này, Tạ Văn Huy đánh rất vất vả, chiến tích của Nguyên Gia Khánh thế mà đuổi kịp cậu ta!

Đây mới là ván thứ sáu đó! Người này không phải là quái vật chứ!

Nhưng cuối cùng Tạ Văn Huy bằng vào độ quen thuộc thắng hiểm một ván, cậu ta lau mồ hôi trên trán, hỏi Nguyên Gia Khánh với vẻ mặt không thể tin được: “Trước đây em thật sự chưa từng chơi game phải không?

Nguyên Gia Khánh lắc đầu nhưng trông thấy vẻ mặt kinh ngạc và hành động ngạc nhiên của Tạ Văn Huy, trong lòng thầm mỉm cười.

Ván tiếp theo, nhất định sẽ đánh bại được Tạ Văn Huy.

Ván thứ bảy, trong ánh mắt bắt đầu không thể tin của Tạ Văn Huy, sau đó trong vẻ mặt không thể tin của cậu ta mà kết thúc.

Nguyên Gia Khánh nhìn phe đỏ của mình hiện lên “Chiến thắng”, để tay cầm lên trên bàn trà, từ khóe mắt thầm nhìn Tạ Văn Huy khẽ hừ một tiếng: “Cũng chỉ như thế, không có gì vui.”

Tạ Văn Huy vẫn chưa hoàn hồn sau một ván khốc liệt đó, cậu ta nhìn lại màn hình TV và trên đó ghi rõ kỷ lục. Của cậu ta là 0-2-0 mà Nguyên Gia Khánh là 2-0-0.

Cậu ta đã bị hạ đo ván hai lần, bị giết bởi một người mới chơi chưa đến một giờ!

Ngao ngao ngao, thiên phú chơi game của Nguyên Gia Khánh cao đến không khoa học!

“Anh thấy em chơi trò này mấy tháng còn không chơi lại Tiểu Nguyên chỉ chơi mấy ván, Văn Huy, anh ngại thay hộ em.”

Phía sau truyền đến giọng nói của Tạ Hi Nhân và tiếng xe lăn, Nguyên Gia Khánh lễ phép đứng lên, ngoan ngoãn kêu một tiếng ngài Tạ.

Tạ Văn Huy không nghĩ tới lại bị anh ruột của mình vạch trần tại chỗ, mặt già ngay lập tức đỏ bừng: “Anh...”

Đừng như vậy, đừng trách cậu ta không đủ mạnh, chỉ trách Nguyên Gia Khánh không phải con người.

Cậu ta chứng kiến ​​Nguyên Gia Khánh ngay từ đầu thả kỹ năng cũng không biết, từng bước đánh tới khiến cho cậu ta phải liên tục lùi về sau, cuối cùng dễ dàng giết cậu hai lần.

Nhưng mà sau khi cậu ta thua thì lại có ấn tượng tốt hơn với Nguyên Gia Khánh, cậu ta vứt bản mặt nói chuyện với Nguyên Gia Khánh: “Em trai Tiểu Nguyên, em có hứng thú đi tham dự đánh giải chuyên nghiệp với anh không, với khả năng học tập và thao tác ý thức này, chắc chắn có thể tạo nên tên thành tựu đó.”

Nguyên Gia Khánh lắc đầu không chút suy nghĩ.

Có lẽ từ nhỏ bởi vì bị giáo viên nói chơi game là không tốt, cho nên cậu không muốn đụng tới game, huống chi để cậu đi đánh giải.

Nếu không phải vì muốn bón hành cho Tạ Văn Huy, cậu mới không chơi game đâu.

“Này, để anh nói cho em, em đừng đánh giá thấp mấy người đánh giải chuyên nghiệp, người ta chơi một trận có thể kiếm hơn mấy trăm nghìn hoặc thậm chí mấy chục triệu tiền thưởng trong một trò chơi.”

Nguyên Gia Khánh làm sao cũng không lo đến chuyện kiếm tiền cho nên vẫn kiên quyết lắc đầu.

Tạ Văn Huy còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tạ Hi Nhân cắt ngang: “Được rồi, em tự mình tham gia đi đừng có làm hư Tiểu Nguyên. Vào phòng bếp nhìn dì Viên có cần giúp đỡ hay không, đi vào giúp dì một tay.”

Sau khi Tạ Văn Huy nghe xong lời này thì đành rũ đầu xuống bước vào phòng bếp.

Tuy cậu ta muốn tạo dựng hình tượng vĩ đại của mình trước mặt Nguyên Gia Khánh, nhưng lại bị anh hai của mình vạch trần, không có cách nào cứu vớt được.

Sau khi Tạ Văn Huy đi thì trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tạ Hi Nhân thấy Nguyên Gia Khánh vẫn còn đứng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nhanh chóng ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.