Tạ Văn Huy ấp a ấp úng kể hết chuyện xảy ra, sau khi nghe xong, dì Viên không trách cậu ta mà ngược lại giúp cậu ta giải thích một hồi.
Thì ra trước đó Tạ Văn Huy vừa trở về nước, tình cờ gặp phải loại người mẹ ác ý mang theo con cái giả đụng xe, vì lần đầu tiên cậu ta gặp phải loại chuyện này cho nên trong chốc lát cũng hoảng hồn, giả đụng xe vừa khóc vừa gào, cậu ta rơi vào đường cùng chỉ có thể lấy tiền giải quyết cho xong việc, dù sao người ta cũng không muốn cậu ta đưa đi bệnh viện cũng không cần cậu ta báo cảnh sát chủ yếu là lấy chút tiền.
Tạ Văn Huy sống ở nước ngoài ba năm, cậu ta đã hiểu ra một đạo lý...
Chỉ cần có thể giải quyết bằng tiền thì đó không phải là chuyện lớn.
Dù lúc ấy trong lòng cậu ta cũng rất bứt rứt, lo lắng sợ hãi vì mình lỡ đụng người ta nhưng có thể bớt một chút chuyện thì bớt đi, cho nên sảng khoái cho người mẹ gấp hai giá tiền, ảo não rời khỏi.
Không nghĩ tới khi cậu ta đang xem TV với cha vào ngày hôm sau thì khuôn mặt của hai mẹ con xuất hiện trên bản tin, tiêu đề của bản tin là “Nghiêm khắc trừng phạt những kẻ giả đụng xe phạm tội nhiều lần“...
Tạ Văn Huy thế mới biết mình bị lừa, uổng phí mình còn lo lắng sợ hãi lâu như vậy vì để bù đắp cho lỗi lầm của mình nên cho người kia nhiều tiền như vậy! Đáng ghét quá đi!
Vì lí do đó mà nhìn thấy tình huống tương tự ngày hôm đó, Tạ Văn Huy đã sớm kết luận mà không suy nghĩ.
“Cậu ấy, lúc đó lòng đầy căm phẫn nói ra chuyện đó thì còn bị người trong nhà cười nhạo rất lâu.”
Dì Viên nhìn Tạ Văn Huy một lát, đúng như dự đoán đầu của cậu ta đã cúi thấp đến xuống đáy bàn.
Thì ra là như thế.
Sau khi nghe dì Viên giải thích xong thì bất mãn của Nguyên Gia Khánh với Tạ Văn Huy ngay lập tức giảm bớt rất nhiều.
Mẹ Nguyên cũng hiểu rồi nên gật đầu, buông xuống khúc mắc: “Bị chơi một vốn nên khôn ngoan nhìn xa trông rộng, cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt.”
Nói cũng nói xong, lúc này toàn bộ người mới ngồi lên ghế chuẩn bị ăn cơm.
Tay nghề của dì Viên rất tốt, làm ra mấy món ăn đến Nguyên Gia Khánh cũng không dừng đũa được, mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo cũng chỉ ăn đồ ăn dì Viên làm. Mà người họ Tạ thì càng cảm thấy hứng thú với món vịt tám kho kia của Nguyên Gia Khánh, người này đến người khác duỗi đũa về phía nó.
Phải nói tài nấu ăn của Nguyên Gia Khánh không tồi, luyện tập cũng chăm chỉ, ngay cả Tạ Hi Nhân ăn rất nhiều món ăn ngon sau khi ăn món vịt tám kho cũng lấy làm ngạc nhiên.
Nói thật, hương vị mặc dù không bằng đầu bếp ở cửa hàng Tianjia's Jingcheng nhưng lại ngon hơn đầu bếp ở Tianjia ở một số thành phố khác. Hương vị, kết cấu và hình thức đều được coi là hạng nhất. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là Khi ăn miếng thịt vịt vào miệng, hắn thực sự cảm thấy toàn thân như bị chiếc đũa này nóng lên, dường như máu chảy càng trôi chảy hơn.
Nói thật thì hương vị kia mặc dù không bằng đầu bếp ở cửa hàng của Điền gia nhưng hương vị, cảm giác, bề ngoài lại càng thêm tốt hơn đầu bếp ở Điền gia ở một số thành phố khác một bậc càng làm cho anh cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi anh bỏ thịt vịt vào trong miệng thế mà cảm thấy cả cơ thể như bị một đũa thịt này làm nóng lên, dường như máu chảy trong người càng trôi trảy hơn.
Nghĩ đến ví dụ của mình, Tạ Hi Nhân cười lắc đầu, đây không phải phim võ hiệp gì, nói quá phóng đại.
Nhưng mà Tạ Văn Huy sẽ không như anh dè dặt như thế, trực tiếp phóng đại hét lên một tiếng: “Wow! Thịt vịt này ăn ngon quá, em trai Tiểu Nguyên, đây thật sự là do em làm sao? Tay nghề này của em có thể đơn giản dễ dàng đi mở cửa hàng được rồi, chắc chắn kiếm được tiền!”
Dì Viên ở một bên cũng khen ngợi tay nghề của Nguyên Gia Khánh, không ngừng gật đầu: “Tiểu Nguyên, con làm con vịt này rất tốt, con có thời gian rảnh thì dạy dì Viên làm nha, dì cũng muốn học.”
Nguyên Gia Khánh nghe thấy bọn họ nói vậy thì có hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhỏ giọng gật đầu với dì Viên: “Dạ, dì Viên dì muốn học thì nói cho con biết, con sẽ dạy cho dì.”
Thế là ăn uống, trên bàn ăn như núi bày ra tình huống như vậy.
Cả nhà Nguyên Gia Khánh chỉ ăn những món ăn dò dì Viên làm sống chết không động vào vịt tám kho bày ở giữa mà người nhà họ Tạ chỉ ăn vịt tám kho, gần như không đụng đến món ăn khác, cho nên chẳng mấy chốc vịt tám kho đã thấy đáy mà ngay cả xương cốt cũng gần như không còn.
Lúc này dì Viên mới nhận ra hình như cả nhà mẹ Nguyên chưa được ăn thịt vịt, không thể được, món ăn ngon như vậy, đương nhiên dì Viên không thể để cho nhà mình ăn sạch hoàn toàn.
Nghĩ đến đó, bà dùng đũa hất đũa của Tạ Văn Huy đang vươn về vịt tám kho lần nữa, ánh mắt trách cứ cậu ta, nói: “Con nhìn người khác đi, dì Nguyên với bọn nhỏ nhà dì chưa được ăn một miếng thịt vịt, bây giờ đã sắp bị chúng ta ăn gần hết rồi.”
“Hì hì, tại ăn ngon quá, con nhịn không được.”
Tạ Văn Huy xấu hổ cười một tiếng, cuối cũng chiếc đũa cũng chuyển sang một đĩa khác.
Nhưng mà mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo nghe vậy thì cứng đờ cả người, sau đó vội xua tay nói: “Không cần không cần, nhà chị ăn đi, nhà em thường ăn ở nhà rất nhiều.”
Vẫn ăn trong năm ngày liên tục.
Dẫn đến bọn họ bây giờ không còn cảm giác ngon miệng khi nhìn món đó nữa, cho nên thật vất vả mới ăn được đồ ăn do dì Viên làm, đương nhiên là phải ăn thật nhiều rồi, còn con vịt kia, nhà chị mà cảm thấy ăn ngon thì nhà chị phải ăn nhiều một chút! Tuyệt đối đừng khách sáo!
Nguyên Gia Khánh im lặng nhìn hai người bên cạnh, trong lòng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải để bọn họ nói ra, nếu không cậu sẽ chẳng làm món này trong nhà nữa.
Có lẽ là do đồ ăn quá ngon nên trên bàn cơm không có ai nói chuyện, ngoại trừ Tạ Văn Huy thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt khen ngợi cậu, Nguyên Gia Khánh không hề cảm thấy khó chịu khi dùng bữa với người nhà họ Tạ.
Ban đầu cậu nghĩ sẽ rất căng thẳng khi ăn uống, dù sao mức sống và thói quen sinh hoạt của hai gia đình chênh lệch nhau quá nhiều, nhưng thật ra không có.
Sau khi ăn xong, mẹ Nguyên vào bếp cùng dì Viên thu dọn đồ đạc, Nguyên Gia Khánh đưa Nguyên Gia Bảo ngồi trên ghế sô pha xem TV, bên tay phải là Tạ Văn Huy, bên phải là Tạ Hi Nhân, ba người còn lại đều đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng chỉ có một mình Tạ Hi Nhân ngồi trên xe lăn.
Cảm nhận được ánh mắt quăng tới của Nguyên Gia Khánh, Tạ Hi Nhân đưa ánh mắt rời khỏi chương trình tạp kỹ mà anh không hứng thú, quay lại nhìn cậu, nhếch khóe miệng hỏi: “Sao vậy? Đột nhiên cảm thấy mặt của tôi rất đẹp sao?”
Không ngờ tới tự cho là mình nhìn trộm cẩn thận, thế mà lại bị chủ nhân phát hiện, mặt Nguyên Gia Khánh lập tức đỏ lên.
“Không phải, tôi chỉ là, tôi chi là kiểm tra xe có ai ở ngoài cửa không thôi.”
Đương nhiên cậu không thể nói là bì cảm thấy Tạ Hi Nhân đáng thương nên mới nhìn anh, kiểu này quá tổn thương người ta.
Dường như mỗi khi bắt gặp ánh mắt của anh, Nguyên Gia Khánh sẽ rất xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, trông rất đáng yêu như quả táo chín, mặc dù dùng từ dễ thương để miêu tả con trai cũng không hay lắm.
Nghĩ như vậy Tạ Hi Nhân không đùa Nguyên Gia Khánh nữa nên nhờ Tạ Văn Huy chiêu đãi khách cho tốt, còn mình thì trượt xe lăn đến cầu thang bên, chuẩn bị trượt lên đường ray được thiết kế đặc biệt, anh vẫn còn một số tài liệu chưa xử lý xong.
Nhưng xe lăn hình như hết pin, sau khi nối vào đường ray thì thế mà bánh xe không hoạt động.
Tạ Hi Nhân cúi đầu kiểm tra xe lăn, sau khi ấn vài cái nút, phát hiện vẫn không có phản ứng, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Anh chán nản dựa lưng vào xe lăn, ngẩng đầu nhìn thẳng lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh, anh không sao chứ?”
Tạ Hi Nhân quay đầu lại nhưng lại trông thấy Nguyên Gia Khánh đã đi đến chỗ anh từ lúc nào không biết, vẻ mặt đang lo lắng nhìn anh.
Tạ Hi Nhân đưa mắt lướt qua xe lăn, đành phải cười khổ một tiếng: “HÌnh như xe lăn hết pin.”