“Pin này được thay thế hay sạc lại?”
Đây là lần đầu tiên Nguyên Gia Khánh nhìn thấy một chiếc xe lăn tiên tiến như vậy, nhìn trái nhìn phải đều nhìn không hiểu nguyên lý của nó.
Tạ Hi Nhân lắc đầu với cậu, trực tiếp chuyển một đề tài, nói với cậu: “Cậu đi gọi Văn Huy đến, nhờ em ấy đây tôi lên.”
Nguyên Gia Khánh ồ một tiếng, chạy đến ghế sô pha gọi Tạ Văn Huy.
Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Tạ Văn Huy làm điều này, cậu ta nhanh chóng đẩy Tạ Hi Nhân lên đường ray, sau đó hoạt động chút gân cốt, thở hổn hển đẩy xe lăn của Tạ Hi Nhân đi lên tầng hai.
Nguyên Gia Khánh nhìn đôi chân run rẩy kia mà một hồi hoảng sợ, vô thức đi đến bên cạnh Tạ Văn Huy, dự định giúp đỡ cậu ta bất cứ lúc nào.
Cậu thật sự không biết Tạ Hi Nhân dùng cách này để lên xuống cầu thang, rất phiền phức và nguy hiểm, tại sao anh không sống ở tầng một? Cậu lúc nãy để ý có hai phòng ngủ ở tầng dưới.
Cậu đi theo bên cạnh Tạ Văn Huy, một đường hộ tống Tạ Hi Nhân lên tầng trên.
Vừa lên đất bằng, Tạ HI Nhân xua tay, ra hiệu Tạ Văn Huy có thể buông tay, anh có thể tự mình đến.
Sau khi nhận được chỉ thị của anh hai, Tạ Văn Huy vô tư xuống thẳng tầng dưới nhưng mà Nguyên Gia Khánh lại không đi, cậu không biết lý do tại sao mình lại muốn giúp Tạ Hi Nhân.
Chờ anh vào phòng an toàn, tự sạc xe lăn xong thì đi xuống thôi.
Tạ Hi Nhân biết cậu không đi cũng không đuổi cậu, thậm chí còn dịu dàng mời cậu vào phòng tham quan, không chút xấu hổ mở cửa thư phòng ra, đưa Nguyên Gia Khánh vào phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc của Tạ Hi Nhân rất lớn, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi gỗ bốc lên từ một giá sách lớn bằng gỗ. Màu sắc bên trong nhà là tông màu lạnh khác hẳn với ở dưới lầu, sạch sẽ, ngăn nắp, không dư thừa đồ khác, nhưng cũng lạnh lẽo buồn tẻ không có chút nhân khí.
Nguyên Gia Khánh cảm thấy không thể giải thích được, phong cách yêu thích của Tạ Hi Nhân có lẽ là phong cách này, không phải phong cách ấm áp ở tầng dưới.
Lúc đầu hẳn là có rất nhiều cơ mật thương mại, nhưng Nguyên Gia Khánh không phải là người trên thương trường nên Tạ Hi Nhân dẫn cậu vào cũng không sao.
Thấy Nguyên Gia Khánh tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía giá sách, anh bật cười: “Sách trên giá, cậu có thể đọc hết, thích đọc sách nào thì cứ lấy.”
Tuy lần nữa bị nhìn thấu tâm tư nhưng Nguyên Gia Khánh ngoại trừ thẹn thùng trong nháy mắt ra, vậy mà không sinh ra một chút khác biệt, như thể Tạ Hi Nhân đã sớm đoán ra cậu muốn đọc sách.
Cậu nhìn Tạ Hi Nhân bật máy tính lên, nhẹ nhàng bước tới giá sách, tiện tay cầm một cuốn sách lên, nhìn tên sách một lúc, cậu không ngờ đây là một cuốn truyện cổ tích, cậu còn tưởng những người như Tạ Hi Nhân sẽ đọc mấy loại sách cao thâm như kinh tế học và xã hội học, không ngờ tới anh cũng sẽ đọc những cuốn truyện cổ tích.
Nguyên Gia Khánh tò mò mở cuốn sách, đây là câu chuyện cổ tích kinh điển nhất của Grimm, mặc dù khi còn nhỏ trong nhà không có tiền mua sách truyện nhưng giáo viên đã kể cho bọn họ nghe câu chuyện này.
Lúc đó cảm thấy những câu chuyện này thật thần kỳ, nếu như mình lợi hại hoặc xinh đẹp giống như nhân vật chính trong mấy câu chuyện thì tốt biết mấy. Nhưng cho đến ngày hôm nay nhìn lại chỉ cảm thấy viết quá khoa trương, trên đời này làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Da của công chúa Bạch Tuyết có thực sự trắng như tuyết không? Có phải bà của cô bé quàng khăn đỏ đã thực sự thoát ra khỏi bụng sói không? Chị gái của cô bé Lọ Lem có thực sự cắt gót chân để xỏ đôi giày pha lê không?...
Nguyên Gia Khánh khép lại câu chuyện cổ tích của Grimm, sau đó cẩn thận đặt nó trở lại giá nhưng nhìn thấy một bản sao câu chuyện cổ tích của Andersen bên cạnh?
Cho nên, vốn dĩ Tạ Hi Nhân thật sự là người ngây thơ trẻ con thế sao...
Cậu không kìm lòng được đưa ánh mắt len lén nhìn về phía Tạ Hi Nhân, lúc này anh đang nghiêm túc nhìn vào màn hình máy vi tính, gõ bàn phím.
Người ta một người đàn ông nghiêm túc làm việc mới là người đẹp trai nhất, Nguyên Gia Khánh nghĩ thầm, quả nhiên mấy lời này không hề giả, bây giờ cả người Tạ Hi Nhân tản ra một hơi thở mạnh mẽ, vừa nghiêm túc vừa đẹp trai, chiếc xe lăn giấu dưới bàn che đi khuyết điểm duy nhất của anh.
Cho nên anh đọc truyện cổ tích, có phải thể hiện nội tâm mong manh bên trong và muốn trốn tránh khỏi hiện thực hiện tại hay không?
Vừa nghĩ thế thì Nguyên Gia Khánh càng thêm đồng cảm hơn với Tạ Hi Nhân.
Nhưng mà mấy năm sau này, khi cậu nói đến chuyện này, vẻ mặt của Tạ Hi Nhân kinh ngạc một hồi, sau đó mới dở khóc dở cười xoa nhẹ đầu của cậu, cưng chiều cười một tiếng: “Em suy nghĩ nhiều quá, mấy quyển sách đó là lần trước cháu trai nhỏ của anh tới đây, quên mang đi...”
Nguyên Gia Khánh lắc đầu, thấy Tạ Hi Nhân không để ý đến mình thì quay lại chú ý, tiếp tục tìm sách. Nguyên Gia Khánh tưởng ở một mình với Tạ Hi Nhân sẽ càng phải thận trọng và không được tự nhiên hơn, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Nếu không phải do tiếng gõ cửa đột ngột của Nguyên Gia Bảo, cậu không phát giác mình vậy mà ở đây đọc sách hơn một tiếng.
Tiếng gõ cửa cũng dời lực chú ý của Tạ Hi Nhân từ trong công việc ra, nhìn chằm chằm màn hình máy tính hồi lâu, mắt có chút khô khốc, anh nhắm mắt lại xoa xoa hoa huy*t thiên ứng, nói ra cửa: “Vào đi.”
Bóng người một lớn mọt nhỏ bước vào ngoài cửa, là Tạ Văn Huy và Nguyên Gia Bảo.
Nguyên Gia Bảo nhìn thấy anh trai mình ở đây, chân ngắn chạy tới.
Tạ Văn Huy vừa khóc vừa than thở: “Nhìn đi, anh không nói dối em, anh nói anh trai em ở đây, đưa em đến đây rồi thì đừng ghét anh nữa.”
Hóa ra sau khi Nguyên Gia Bảo xem phim hoạt hình, phát hiện ra anh trai không thấy thì rất lo lắng, hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Văn Huy đang một mặt cười ngây ngô xem phim hoạt hình, dáng vẻ như sắp khóc lên: “Anh đưa anh trai em đi đâu rồi? Trả anh trai lại cho em!”
Vẻ mặt Tạ Văn Huy hoang mang: “...”
Mẹ Nguyên và dì Viên nghe thấy tiếng kêu to của Nguyên Gia Bảo thì lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ của dì Viên đi tới, nhìn thấy Tạ Văn Huy tay chân luống cuống ngồi xổm trước mặt Nguyên Gia Bảo, thấy thế nào cũng là bộ dáng đang bắt nạt trẻ nhỏ.
Nhưng Tạ Văn Huy oan uổng mà!
Cậu ta đang xem phim hoạt hình yên bình thì kết quả nghe thấy tiếng khóc tra hỏi tung tích của Nguyên Gia Khánh, như thể cậu ta thật sự giấu Nguyên Gia Khánh hoặc làm hại cậu.
Mặc dù vừa rồi ở trên bàn cơm đã giải thích nhưng Nguyên Gia Bảo cũng chỉ nghe sơ qua, vẫn cho rằng Tạ Văn Huy là người xấu. Anh bé đột nhiên biến mất mà đây còn là nhà của cậu ta, nhất định có liên quan đến cậu ta.
Không còn cách nào, mặt mày Tạ Văn Huy xám xịt đành phải đưa bé lên phòng làm việc trên tầng hai để tìm Nguyên Gia Khánh.
Nguyên Gia Khánh dở khóc dở cười nghe Tạ Văn Huy giải thích lý do, ngồi xổm xuống vỗ vai Nguyên Gia Bảo cười nói: “Anh trai em sao có thể bị bắt cóc được mà em đừng cảm thấy anh Văn Huy là người xấu nữa, anh ất làm như vậy cũng là có lí do cả, đừng trách anh ấy nữa.”
Dưới sự an ủi và giải thích của cậu thì Nguyên Gia Bảo hừ một tiếng với Tạ Văn Huy, nghĩa là vì thể diện của anh trai, bé mới không so đo với Tạ Văn Huy.
Tạ Văn Huy lau mồ hòi, thầm nghĩ phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi dạy, câu này quả thực rất đúng.
(*) Khổng Tử cho rằng: “唯有女子与小人难养也, 近之则不逊, 远之则怒” (nghĩa là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi dạy, ở gần thì họ thô lỗ, vô lễ, ở xa thì họ oán hận)
Không ngờ Nguyên Gia Bảo lớn lên dễ thương như vậy, lại đối xử không thân thiện chút nào với cậu ta!
Ước chừng thời gian cũng không còn sớm, Nguyên Gia Khánh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời đã tối, cậu định từ biệt Tạ Hi Nhân, chuẩn bị về nhà.
Tạ Hi Nhân gật đầu, bảo bọn họ nhớ chú ý an toàn trên đường.
Sau đó ba người bước ra khỏi phòng làm việc, khi Nguyên Gia Khánh bước ra khỏi phòng làm việc, cậu lại nhìn thấy Tạ Hi Nhân đang xoa xoa huyệt thái dương, lại tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính.
Cơ thể vốn không tốt còn không chú ý đến việc nghỉ ngơi.
Nguyên Gia Khánh lắc đầu, thầm nghĩ càng phải học thêm mấy món ăn càng sớm càng tốt, làm nhiều cho Tạ Hi Nhân bồi bổ để hai chân của anh mau chóng hồi phục.
Dù sao có một đôi chân không tốt thì khó mà giữ được một cơ thể khỏe mạnh.
___________
Edit: Nhắc đến cổ tích tự dưng nhớ đến bài này
https://youtu.be/sb2v68MQVk4