Tôi cúp máy và ngây người trong một lúc, trong lòng cảm thấy trống rỗng tựa như đang đi trên một hoang mạc bao la, vừa ngước mặt lên thì thấy mọi người đang dồn sự chú ý về phía tôi. Có lẽ Tiểu Huy đã hiểu được và nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, còn những người khác vẫn cứ uống rượu và cười nói vui vẻ. tôi có chút ngại ngùng, tiếp tục nâng ly lên uống rượu. Lý Na thấy vậy liền nói:
“Anh thật sự muốn uống à?”
“Thôi! đi về thôi!” tôi nói: “Say hay không thì cũng vậy thôi!”
Đúng vậy! uống rượu không giải quyết được vấn đề gì cả, có lẽ đi ngủ mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Chỉ cần ngủ thật say, không còn suy nghĩ vu vơ thì chẳng có vấn đề gì cả. “Tương tư khiến con người đau khổ!” tôi bỗng nhiên nhớ đến câu nói này trong tiểu thuyết “đỏ và đen“. Bỗng nhiên một chút cảm giác hối hận thoáng qua trong đầu khi quyết định đến Tô Châu, bởi vì tôi phát hiện nó chẳng có tác dụng gì cả, tôi cứ tưởng chạy đi thật xa, chỉ cần không nhìn thấy hắn thì sẽ không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng lại hoàn toàn không như những gì tôi đã suy nghĩ. Càng không nhìn thấy lại càng nhớ nhung, càng nghĩ về hắn nhiều hơn, cứ luôn thắc mắc hắn đang làm gì? đang đi với ai? có phải vẫn đang bên cạnh Lưu Giai. Trong đầu lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện hình ảnh lần cuối gặp nhau trước khi đi xa, hắn đứng bên ngoài thang máy, tôi đứng bên trong, trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, khuôn mặt hắn, ánh mặt hắn không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào trong lòng tôi. Hình ảnh ấy ngày càng lấn át dòng suy nghĩ của tôi, nhiều lúc tôi thật sự rất muốn quay trở về ngay lập tức,chỉ cần nhìn thấy hắn, vậy là đủ lắm rồi!
Hôm đó tôi uống rất say, Lý Na cũng cùng cảnh ngộ với tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn thầm cảm ơn cô ta, vì trong lúc đau khổ tột cùng tôi muốn dùng rượu để tự gây tê liệt con tim, sự nhạy cảm của cô ta đã phát hiện điều đó, tuy tượu lượng rất tồi, nhưng cô ta lại là một đối thủ rất đáng khâm phục!
Ngày hôm sau tôi rời khỏi nhà từ rất sớm, cả Tô Châu dường như vẫn còn đang ngủ mê trong màn sương mờ ảo. Trước giờ nghe Tiểu Huy kể về Hổ Khưu thế này thế kia, tôi nghĩ đã đến đây rồi thì cũng không nên nhốt mình trong nhà suốt ngày. Anh ta còn cho tôi biết giờ mở cửa của công viên là 7 giờ, tôi rất thích cảm giác một mình trong công viên bao la rộng lớn không một bóng người như vậy!
Nơi đây còn có lời bình của Tô Tích: “Đến Tô Châu mà không tham quan Hổ Khưu, thật là một điều đáng tiếc!”và nơi đây còn nổi tiếng với “Ngô Trung đệ nhất danh lam thắng cảnh”, quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy chỉ là một ngọn núi nhỏ, vườn cây cũng không rộng lớn lắm, nhưng mặc dù đang vào mùa đông, cảnh sắc nơi đây cũng tuyệt đẹp. Đứng trên đỉnh núi phóng tầm nhìn bao quát xuống phía dưới, rừng cây bao quanh cả một khu vực, tuy đã úa tàn, nhưng trong cái héo tàn ấy lại toát lên cái hay, cả một khu vườn hiện lên thật rõ nét dưới bầu trời trong vắt xanh thăm thẳm, khiến con người cảm thấy đang đứng giữa một không gian bao la vô bờ bến. Trời đã mưa tối hôm qua, không khí càng thêm trong lành. Các công trình kiến trúc và vị trí trồng trọt dựa vào bề thế của núi non nhìn rất tự nhiên, không hề để lại dấu vết của bàn tay con người nhún vào. Được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như vậy quả thật là không nên tự nhốt mình trong nhà, ra đây hít thở không khí trong lành khiến con người cũng cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Mặt đất vẫn còn xốp dẻo và toả ra mùi vị đặt trưng của đất đá nơi đây, ắt hẳn do cơn mưa tối hôm qua. Mới vừa tỉnh lại sau cơn say rượu tối hôm qua, nên đầu óc tôi bây giờ mới bắt đầu tỉnh táo dần để cảm nhận sự trong lành này. Du khách chỉ lác đác vài người, nên tôi có cảm giác rất thân mật và mãn nguyện với nơi này. Lên Hổ Khưu từ hướng Nam sẽ thấy Tháp Hổ Khưu, Tháp này có lịch sự hơn một ngàn năm, lúc đó không biết có bao nhiêu người có thể leo lên ngôi Tháp này? Hiện nay Tháp này vẫn giữ được nét cổ kính hoang sơ của nó vì vẫn chưa có chính sách tu sửa quy mô nào, cái vẻ cổ kính này khiến cảnh sắc nơi đây càng tự nhiên hơn!
Theo tôi nghĩ, Hổ Khưu chưa bao giờ thiếu du khách, “cổ vãn kim lai”, bao nhiêu người đã đặt chân đến nơi này! Thời phổ thông tôi có học “Hổ Khưu ký” cùa Viên Hoằng Đạo, “Tiêu cổ lâu thuyền” của năm xưa xem ra còn náo nhiệt hơn cảnh sắc trước mắt bây giờ. Suy nghĩ đến đây lại tự cười khanh khách, tôi đến sớm như vậy, đương nhiên là chưa có du khách đến tham quan rồi! Có thể tưởng tượng khi đến mùa xuân trăm hoa đua nở trên ngọn núi này, du khách vãn lai tấp nập thật náo nhiệt. Cảnh tưởng thế này có lẽ hàng ngàn năm trước đã từng hiện hữu, có những thứ thời gian không thể nào xoá nhoà, như khu vườn ngàn năm này chẳng hạn, cùng với những gì đã được khắc sâu vào trong ký ức lịch sự, có những thứ được bảo tồn trên giấy bút, và có những thứ được bảo tồn bằng đường miệng và lưu truyền từ đời này sang đời khác, phải chăng rất đáng để con người hồi ức?
Cuối cùng cũng đến Suối Gươm “sâu không thể tả”, thật huyền diệu, tương truyền rằng ngôi mộ của Ngô Vương chính là ở bên dưới Hổ Khưu này. Ba ngàn thanh kiếm chôn dưới suối này vẫn tồn tại hay đã trôi dạt đến phương nào? mà từ tảng Phi Nham này nhìn xuống, cái vẻ thần bí này lại càng tăng gấp bội phần. Có lẽ du khách đến đây phần nào cũng chính vì vẻ thần bí này, những gì không thể biết trước đối với tâm linh của con người quả thật là có sự lôi cuốn kỳ diệu.
Bước ra từ cửa Bắc, dường như thành phố vẫn chưa tỉnh giấc, mùa đông của Tô Châu không lạnh bằng mùa đông của Bắc Kinh, nhưng lại mát thấu tận xương tủy, nhưng tôi lại không có cảm giác như vậy vì nhiệt độ hôm nay cũng tạm ổn.
Bước lên tuyến xe số 8 để đi đến trường đại học Tô Châu trong ánh nắng ban mai ấm áp, tôi rất thích không khí của ngôi trường này, xuyên qua những táng cây ngô đồng và ngân hạnh cao chót vót dọc hai bên đường dẫn đến quần thể kiến trúc mang tính tiêu chí của đại học Tô Châu - Hồng Lâu, đến đây mới chợt nhận ra mình đã dấn thân vào học phủ trăm năm của đại học Đông Ngô rồi!
Môi trưởng xung quanh của ngôi trường này rất khiến người ta xúc cảm, cứ thẳng tiến xuyên qua Hồng Lâu đến một khoảng sân rất rộng, lối kiến trúc Trung - Tây phối hợp khiến tôi dừng bước. Tôi đi dạo vòng quanh trường, còn chạy bộ trong sân trường nữa, sau đó ăn trưa trong căn-tin của trường rồi lại vòng qua sân sau, ngồi trên bãi cỏ, dựa vào gốc cây vừa đọc sách vừa nghe nhạc, cứ như vậy đã trãi qua một ngày rất nhanh.
4 giờ chiều tôi mới dạo bước đi về, đi dọc theo sông Hộ Thành tiến thẳng về nhà, không ngờ tôi lại gặp Bang Khánh đang hôn nhau với một cô gái ở băng ghế ven sông, cảnh tượng ấy khiến tôi quá bất ngờ nên đã để lại hình ảnh sâu sắc trong lòng tôi...