Đứng trước cảnh tượng ấy, con tim tôi bỗng nhiên rung động, thì ra hôn nhau dưới ánh tà dương là như vậy thật lãng mạn, không cần để ý đến mọi thứ xung quanh, phóng thích bản thân mà chuyển đạt tình ý đến cho phương. Tôi đứng xa xa nhìn trộm, trong lòng có chút cảm giác đố kỵ. Thậm chí bản thân tôi cũng chỉ cần một nụ hôn như vậy, cùng với người yêu thương nhất trao nụ hôn cho nhau dưới ánh tà dương, bên cạnh là tiếng nước chảy róc rách, khiến những người đi lại xung quanh đều phải ngưỡng mộ và đố kỵ, chỉ cần như vậy, hai người xiết chặt lấy nhau, mãi mãi không muốn rời xa... Nếu quả thật có một nụ hôn như vậy thì người đó sẽ là ai? Lúc này, hình bóng Trương Nhuệ lại thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu tôi, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại...
Về đến nơi ở, tôi nằm dài trên giường rất lâu mà vẫn không có cách nào bình tâm trở lại, hình ảnh Bang Khánh và Biên Tiểu Kỳ hôn nhau cứ lặp đi lặp lại trong đầu, sau đó lại là khuôn mặt của Trương Nhuệ. Cuối cùng không còn cách nào khác bèn chạy xuống nhà vệ sinh lấy nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh táo. Lúc đó, Bang Khánh và Kỳ Kỳ tay trong tay mở cửa vào nhà.
Người con gái đó nên miêu tả ra sao nhỉ? Cô ta không đẹp sắc sảo, người con gái đứng trước mặt tôi ánh mắt như đang mang theo một nụ cười, cặp môi đầy tự tin, mái tóc xoã dài thật quyến rũ.
“Chào anh! tôi là Biên Tiểu Kỳ, anh chính là Âu Tiểu Hải à?”
Nói xong cô ta liền đưa bàn tay ra, các ngón tay dài và thon, bắt tay với cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm rất đặc biệt và sự mềm mại của làn da. Tôi cười và khẽ gật đầu. Cô ta tỏ ra rất phóng khoáng, cởi áo khoác ra và nói:
“Tôi vừa mua một ít thức ăn, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, anh vẫn chưa được thử tài nghệ nấu nướng của tôi phải không?”
Tôi cười và khẽ gật đầu lần nữa biểu hiện sự cảm kích, lúc cô ta đang loay hoay trong bếp, Bang Khánh nhìn vào trong với ánh mắt mang đầy vẻ dịu dàng và yêu thương, người được hưởng hạnh phúc như anh ta hẳn là không nhiều, tôi nghĩ như vậy!
“Cô ấy thật sự rất tốt!” tôi khen tận đáy lòng.
“Có đúng như vậy không? trước giờ tôi vẫn xác định vậy!” anh ta trả lời tôi với nụ cười mang đầy sự trân trọng.
“Cứ như vậy mà nhìn một người suốt 10 năm trời, có khi nào anh cảm thấy chán nản và mỏi mệt không?” Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi mối tình “thanh mai trúc mã” của họ.
“Vậy thì phải xem dùng tâm trạng gì để nhìn nữa, cô ấy lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác có chút gì đó bất ngờ!” anh ta trả lời như vậy.
Tôi thật sự cảm động trước câu nói đó, thì ra tình yêu nam nữ lại thật sự dễ dàng duy trì như vậy. Còn những Gay người như chúng ta, đối với tình yêu thì có bao nhiêu sự cố chấp, có hoặc còn lại bao nhiêu người vẫn tin vào tình yêu...?
Trong khi Kỳ Kỳ đang mãi mê việc bếp núc, anh ta lại tiếp tục câu chuyện hôm trước, thỉnh thoảng chúng tôi lại ngước nhìn người phụ nữ đang bận bịu trong bếp...
Sau khi chúng tôi chia tay trên xe buýt, tối hôm đó anh ta gọi điện cho tôi, thì ra lúc nói chuyện tôi và Kỳ Kỳ có nói là muốn đi dạo vài vòng công viên Viên Minh, anh ta sợ chúng tôi không quen thuộc đường xá ở Bắc Kinh, cho nên anh ta muốn đi chung với chúng tôi, tôi rất vui vẻ lập tức đồng ý.
Hôm sau quả nhiên anh ta đã đứng chờ tại điểm hẹn và chúng tôi bắt đầu đi chơi công viên dưới sự dẫn dắt của anh ta. Có lẽ anh đã đi qua và cũng biết là không có gì để xem, điều có ý nghĩa nhất vẫn là lúc chúng tôi ăn cơm với nhau, vì Kỳ Kỳ muốn thưởng thức món “mì tương chiên”, do đó anh ta đã dẫn chúng tôi đến một quán rất nổi tiếng ở cửa Nam công viên. Trong lúc ăn chúng tôi đã nói về những gì đã trông thấy trong công viên lúc nãy, do đó cuộc nói chuyện lại được chuyển sang những con vật. Tôi còn nhớ anh ta hỏi con vật nào chúng tôi yêu thích nhất. Trước tiên anh ta hỏi Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi thích nhất vẫn là gấu trúc, vô tư lãng mạn, lại còn mang tác phong quân tử!”
“Uhm! thì ra là một bé gái thích gấu trúc!” anh ta cười nói với Kỳ Kỳ.
Nghe xong, Kỳ Kỳ có chút không vui và nói: “Ai là bé gái chứ? anh cũng chỉ là một cậu học sinh cấp 3 thôi mà!”
Cô ta nói xong chúng tôi đều cười rất to, “Còn anh?” anh ta quay sang tôi hỏi:
“Con quạ!” tôi suy nghĩ rồi trả lời
Anh ta tiếp tục hỏi tôi với vẻ kinh ngạc: “Con quạ à? tại sao? con quạ xấu xí lắm mà, sao anh lại thích?”
Tôi cười nói: “Con quạ thật sự rất xấu xí, nhưng tình yêu của con quạ thì chỉ với một mà không hai, rất hoàn mỹ và cũng rất thê lương...” Khi học trung học, tôi có đọc một đoạn văn nói về con quạ, đoạn văn ấy vẫn khắc sâu trong lòng tôi.
Tôi còn nhớ sau khi nghe xong tôi nói anh ta có vẻ không thoải mái, tôi cũng để ý nhiều và tiếp tục nói: “Sau khi 2 con quạ kết thân với nhau thì sẽ mãi mãi bên nhau, không cãi nhau, không xa nhau, có phải là hoàn mỹ lắm không?” Kỳ Kỳ nghe xong cũng cảm thấy rất có ý nghĩa, tôi tiếp tục: Hơn thế nữa, giả sự có một con gặp bất trắc mà lìa đời, con còn lại sẽ đau khổ tột cùng, không lâu sau cũng chết vì đau thương!”, Nghe xong, Kỳ Kỳ và anh ta ngây người ra, “Thấy sao? có phải là thê lương không?” tôi hỏi tiếp.
Kỳ Kỳ trầm ngâm một lúc, lặng lẽ nhìn tôi, anh có thể tưởng tượng được ánh mắt của cô ấy nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi anh ta:
“Còn anh! anh thích con vật nào nhất?”
Hắn có vẻ ngại ngùng, ấp úng rất lâu mới trả lời: “Tôi à! ha... ha... tôi cũng vậy, con vật nào tôi cũng thích!” sau đó lại tiếp tục ăn mì...
“Các anh đang nói chuyện gì mà chú tâm quá vậy?”
Bỗng nhiên có tiếng của Kỳ Kỳ từ trong bếp vọng ra, câu chuyện bị cắt ngang: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, 2 anh đi rữa tay chuẩn bị ăn cơm nhé!”
Tài nấu nướng của cô ta quả thật không tồi...