Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 37: Q.1 - Chương 37




Tình huống nguy ngập, Tần Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ ra Đàm Hiểu Yến có một người anh kết nghĩa là Cao Dương. Cô đã gặp anh ta vài lần. Có lần, cô và Đàm Hiểu Yến đi chơi, Cao Dương cũng đi cùng. Cao Dương có gương mặt khỏe mạnh, từ nét mặt đến thân thể đều cường tráng, rắn rỏi như thép nung. Anh ta đối xử rất tốt với Đàm Hiểu Yến, luôn dùng danh nghĩa anh trai mà quan tâm, ưu ái cô. Thái độ của Đàm Hiểu Yến với Cao Dương trước sau vẫn lửng lơ; cô vẫn thường thầm thì với Tần Chiêu Chiêu rằng mình không thích con trai thô lỗ, cục mịch như Cao Dương.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười thấu hiểu, cô biết kiểu con trai mà Đàm Hiểu Yến thích. Thời tiểu học, Hiểu Yến thích cậu bạn trắng trẻo, tuấn tú ở trường Thể dục thể thao, ấn tượng từ thuở học trò ngây ngô ảnh hưởng tới cách nhìn và cách lựa chọn, đánh giá người khác giới của cô sau này.

Buổi chiều, Tần Chiêu Chiêu xin phép nghỉ học rồi chạy tới trường tìm Đàm Hiểu Yến, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi nhờ tìm Cao Dương ra mặt giúp ngăn chuyện đánh nhau lại.

Tần Chiêu Chiêu tìm Đàm Hiểu Yến quả không sai, Hiểu Yến vừa có lời, Cao Dương liền đồng ý ngay. “Thủ lĩnh trường Thất Trung là Tiêu Bân phải không? Hiểu Yến, em an tâm, bạn của em cũng là bạn của anh, mà bạn của bạn em cũng là bạn anh, anh tuyệt đối không cho phép Tiêu Bân động tới một sợi tóc của cậu bạn kia.”

Được Cao Dương đồng ý giúp, Tần Chiêu Chiêu an tâm trở về.

Tan học chiều, Lâm Sâm lấy hết can đảm chuẩn bị một phen ác chiến, Chu Minh Vũ bình thường thân thiết với cậu cũng không khoanh tay đứng nhìn, “đã là bạn bè phải sẵn sàng giúp bạn không tiếc mạng”. Hai người cẩn thận chuẩn bị đánh nhau, thế nhưng suốt dọc đường về, cả hai lại bình an vô sự, không thấy bóng dáng Tiêu Kiếm và ông anh họ “thủ lĩnh trường Thất Trung” đâu.

Lâm Sâm cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Kiếm đã thề độc như thế, chẳng lý gì lại bỏ qua như vậy, chẳng lẽ hôm nay cậu ta không tìm được anh họ nên đổi sang mai mới ra tay?

Chu Minh Vũ lại nghĩ khác, không chừng đám Tiêu Kiếm chờ tới lúc đi học buổi tối mới ra tay. Giờ ấy nhập nhoạng tối tăm, bọn họ muốn đánh thế nào thì đánh, chẳng sợ có người thấy mà cản.

Cũng có thể như vậy lắm, Lâm Sâm nghiến răng. Cơm chiều xong, Lâm Sâm lén xuống bếp lấy một con dao cất vào cặp rồi mới tới trường, cậu hạ quyết tâm nếu Tiêu Kiếm không chịu để cậu yên, cậu cũng không cho hắn sống tử tế.

Lúc đi qua lớp Xã hội 2, Lâm Sâm đặc biệt nhìn vào trong lớp, thấy Tiêu Kiếm mặt mày rầu rĩ đang nhỏ to gì đó với mấy nam sinh xung quanh, nhìn bộ dạng ủ rũ kia thật giống con gà choai mới thua chọi. Thấy cậu đi qua, Tiêu Kiếm bực bội trừng mắt liếc một cái, ánh mắt phẫn nộ mang theo chút bất đắc dĩ.

Lâm Sâm mơ hồ nhận ra tình hình có chút thay đổi nhưng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cũng may, vừa vào hành lang đã thấy Chu Minh Vũ hớn hở báo tin mừng: “Mộc Mộc, thiên hạ thái bình, trời yên bể lặng, trăm sự đại cát rồi, từ giờ không còn ai dám tới gây sự với cậu nữa đâu.”

Tiếng của cậu rất to, đám Tiêu Kiếm chỉ cách một bức vách đương nhiên nghe không thiếu một chữ. Tiêu Kiếm “hừ” một tiếng. “Oai gớm nhỉ? Có bản lĩnh thì đừng núp váy con gái!”

Lâm Sâm chẳng hiểu gì hết, Chu Minh Vũ không chịu kém, bật lại ngay: “Giỏi thì đừng lôi anh họ ra đây. Đàn ông con trai có bản lĩnh thì một chọi một xem nào! Hừ, không ăn được nho lại chê nho xanh, cái thứ cậu có mơ cũng chẳng được Tần Chiêu Chiêu che chở nhé, cô ấy bảo vệ Mộc Mộc đấy, tức chết chưa?”

Đoạn đối thoại của hai người khiến Lâm Sâm ngờ vực. Tần Chiêu Chiêu che chở cho cậu… Làm thế nào cô có thể che chở cho cậu được? Mặc Tiêu Kiếm vừa tức vừa hận, Lâm Sâm lôi Chu Minh Vũ về lớp hỏi cho ra lẽ.

“Sự tình mình cũng không rõ, chỉ biết chiều nay Tiêu Kiếm hổn hển về trường, gặp ai cũng bảo cậu là đồ hèn chỉ biết núp váy con gái. Cậu ta đã nhờ anh họ tới dạy cho cậu một trận, tự nhiên Cao Dương… cái lão Cao Dương đánh nhau có tiếng ở trường trung học nghề ấy… Cao Dương chặn ở ngay cổng Thất Trung bảo cậu là bạn của Tần Chiêu Chiêu – em gái kết nghĩa của anh ta. Tiêu Bân kiềng mặt anh ta, không dám gây sự nên tên tiểu tử cậu mới thoát nạn. Thật không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, có một ông anh hoành tráng thế.”

Lâm Sâm cũng bất ngờ, Tần Chiêu Chiêu lấy đâu ra anh kết nghĩa như Cao Dương? Bình thường chưa bao giờ thấy nhắc tới, lúc cần kíp lại gọi anh kết nghĩa tới giải vây, thảo nào chiều nay xin nghỉ học đi đâu mất. Tuy Tiêu Kiếm b㯠con trai để con gái che chở cho thì thật hèn nhưng Lâm Sâm vốn sĩ diện cao lại thấy… chẳng sao cả. Nói theo cách của Chu Minh Vũ: Tiêu Kiếm có muốn cũng không được, cô ấy chỉ một lòng bảo vệ cậu mà thôi… Lâm Sâm mát lòng hả dạ.

Tiêu Kiếm oang oang tìm người đến xử Lâm Sâm, cuối cùng không thấy người đâu, muốn tự giải vây cho mình khỏi thế nói không giữ lời, thùng rỗng kêu to, đành đi đâu, gặp ai cũng tố chuyện “cáo mượn oai hùm”: trong trường, Lâm Sâm ngang ngược là nhờ có Tần Chiêu Chiêu chống lưng. Lần này Tần Chiêu Chiêu không nhờ anh kết nghĩa ra mặt, chắc chắn Lâm Sâm nhừ đòn rồi.

Đúng là buổi chiều Tần Chiêu Chiêu có đi tìm Cao Dương nhờ dẹp yên chuyện thật, nhưng từ lúc về tới giờ cô nín thinh, tránh gây thêm rắc rối, thật không ngờ Tiêu Kiếm lại bù lu bù loa lên, khiến rất nhiều bạn bè trong lớp nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Cung Tâm Khiết có vẻ sốc. “Không ngờ Tần Chiêu Chiêu chơi với cả những người như Cao Dương đấy!”

Cao Dương lười học, ham đánh đấm, khác hẳn con ngoan trò giỏi như Cung Tâm Khiết; giống như con giun dưới đất, sơn ca trên trời, cô làm sao mà hiểu được kiểu người như anh ta.

Diệp Thanh cười cười. “Tần Chiêu Chiêu, xem ra cậu thích Lâm Sâm thật nhỉ?”

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, cố sức phân bua: “Thật ra… mình chỉ không muốn… cậu ta bị người ta đánh vì mình thôi.”

Suốt giờ tự học, Vu Thiến thích thú gặng hỏi làm sao cô lại quen Cao Dương, sao lại nhận anh ta làm anh kết nghĩa… Cô giải thích thực ra em gái kết nghĩa của Cao Dương là bạn thân hồi cấp hai của mình, lần này gặp chuyện cô đành nhờ bạn mời anh ta ra mặt giúp thôi, cô không quen thân gì Cao Dương.

Lâm Sâm nghe được lời giải thích của cô lại càng hả dạ. Nếu thân với Cao Dương thì đây là chuyện mượn nước dong thuyền bình thường, có điều cô ấy không thân với Cao Dương mà vẫn chủ động đi nhờ cậy hắn. Cô ấy đối với mình thật là… tốt! Trước kia cô ấy sống chết không chịu thừa nhận thích cậu, cứ gặp là tránh như tránh tà khiến cậu cũng phải giữ kẽ, tránh mất thể diện. Lần này, cậu quyết định không cần giữ sĩ diện làm gì.

Sau tiết một, Tần Chiêu Chiêu đi vệ sinh, bị Lâm Sâm chặn đường lên lớp. “Tần Chiêu Chiêu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tần Chiêu Chiêu vẫn tránh Lâm Sâm nhưng hôm nay cô cần giải quyết mọi chuyện cho rõ, bèn gật đầu. Lối vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp, đông người, nếu bị người khác trông thấy lại lắm chuyện; cô theo Lâm Sâm tới sân thể dục.

Sân thể dục rộng nhưng tối om, không bóng đèn, trăng sao rải rắc ánh sáng bạc mỏng manh khuấy tan đêm đen. Bốn bề cảnh vật mơ hồ, bóng cây lay động, bóng người bước sóng đôi… Tần Chiêu Chiêu đột ngột khựng lại, chỉ có người yêu mới rủ nhau tới sân thể dục lúc nghỉ giữa giờ học tối.

Cô không đi tiếp, hỏi ngay: “Lâm Sâm, có chuyện gì thì nói luôn đi.”

“Cũng không có gì to tát, chẳng qua chuyện hôm nay tôi với Tiêu Kiếm đánh nhau… Cảm ơn cậu đã nhờ Cao Dương tới giúp tôi.”

“Đừng cảm ơn tôi, dù sao chuyện này cũng do tôi mà ra, đương nhiên tôi không thể đứng nhìn người ta đánh cậu được.”

“Tần Chiêu Chiêu, cậu tốt với tôi quá!”

Lời Lâm Sâm mới dịu dàng làm sao, thứ dịu dàng chưa từng thấy ở cậu học sinh tùy tiện, thích tranh cường háo thắng này. Tần Chiêu Chiêu kinh hãi, nghe giọng điệu biết ngay cậu ta tưởng cô thích mình nên mới tìm đủ cách để bảo vệ cậu ta như vậy. Nhưng có phải thế đâu! Cô cuống cuồng lắp bắp giải thích: “Tôi… thật ra…”

Cô chưa nói xong đã bị Lâm Sâm ngắt lời: “Cậu không cần nói, tôi biết, Tần Chiêu Chiêu…” Cậu ngập ngừng như chần chừ gì đó, cuối cùng dứt khoát nhìn thẳng cô, hai mắt lấp lánh, giọng run run, nói một lèo: “… thật ra tôi cũng thích cậu!”

Tần Chiêu Chiêu ngây người.

Hôm sau, Tần Chiêu Chiêu phát hiện có người lén bỏ một gói kẹo sữa Thỏ Trắng vào ngăn bàn mình. Ai? Bất giác liếc mắt sang thấy Lâm Sâm đang nháy mắt cười cười, hai má cô đỏ bừng.

Chuyện Lâm Sâm nói tối qua làm Tần Chiêu Chiêu bất ngờ. Cô không hiểu nổi, rõ ràng cậu ta thích Diệp Thanh cơ mà! Quay sang thích cô từ bao giờ vậy? Nếu không phải Lâm Sâm chính miệng nói ra thì sống chết cô cũng không tin, chắc chắn người ta nghe nhầm rồi.

Nhưng Lâm Sâm đã nhìn thẳng vào mắt cô mà nhấn từng tiếng đầy ngại ngùng, rằng: “Tần Chiêu Chiêu, thật ra tôi cũng thích cậu!”

Một câu nhỏ nhẹ như vậy mà nghe ra lại thấy nặng nề tựa lời vàng đá, nhất thời khiến cô chấn động.

Cô ngây ra nửa ngày trời, đến tận khi ánh đèn pin đâu đó hắt tới mặt, nghe tiếng cười khúc khích vang lên vẫn chưa hoàn hồn. Sân thể dục vốn là chốn hẹn hò giữa giờ tự học của các đôi tình nhân nên thường có một đám nam sinh nghịch ngợm mang đèn pin tới bày trò: đầu tiên mò ra sân thật sớm, thấy có bóng đôi nào đi qua thì nhảy ra rọi đèn pin làm người ta xấu hổ rồi cười ha ha.

Ánh sáng gọi cô bừng tỉnh. Bối rối, cô cắm đầu chạy, không biết làm sao, chỉ ném lại một câu: “Cậu đừng nói giỡn!”

Cô chỉ có thể giải thích như vậy, cũng nguyện ý tin cậu ta đang đùa với mình, nhưng trong đáy lòng cô biết cậu ta không hề đùa. Thiếu nữ nhạy cảm lại trưởng thành sớm như cô đương nhiên có thể nhận ra lời con trai ngập ngừng thổ lộ với mình là thật hay giả. Chẳng qua, cô không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

Trốn khỏi sân thể dục, Tần Chiêu Chiêu không quay lại lớp, nhờ một bạn học xin phép nghỉ rồi chạy về ngồi ngơ ngẩn một mình trong ký túc xá. Mặt cô cứ đỏ mãi, lòng rối tung như cỏ dại lan tràn, càng nghĩ càng thấy không thể tin được chuyện ở sân thể dục, thậm chí còn hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay hiểu nhầm ý Lâm Sâm không.

Nhưng giờ đây, gói kẹo sữa Thỏ Trắng yên lặng nằm trong ngăn bàn đã chứng minh cô hoàn toàn không nghe nhầm. Lâm Sâm đã nhận cậu ta thích cô. Gói kẹo cậu ta lén bỏ vào ngăn bàn cô giống quả táo cô đặt trong ngăn bàn Kiều Mục ngày trước, đều bày tỏ tấm lòng… tôi thích cậu.

Học sinh trung học thích ai sẽ tặng quà cho người đó. Tim đập thình thịch mỗi khi tặng một món ăn ngon hoặc đồ chơi đẹp, nếu đối phương đồng ý nhận cũng có nghĩa là họ cũng thích mình. Cho nên Tần Chiêu Chiêu nhất định không thể nhận gói kẹo này, nhận kẹo khác nào thừa nhận mình cũng có ý với cậu ta. Thể dục giữa giờ, Tần Chiêu Chiêu cố ý nán lại sau cùng, thừa dịp không có ai lén trả lại gói kẹo cho Lâm Sâm.

“Sao cậu lại không nhận?”

Âm thanh vang lên khiến Tần Chiêu Chiêu sững người, ngẩng đầu thấy Lâm Sâm phóng ào vào lớp. Cô luống cuống. “Tôi… tôi không nhận cái này được.”

“Sao lại không được? Sợ tôi đùa với cậu chắc? Tôi thề tôi thật lòng, không thật lòng tôi là rùa đen rụt cổ!”

Tần Chiêu Chiêu không biết nói sao, mặt đỏ bừng nghẹn lời: “Chính là… Không phải cậu thích Diệp Thanh sao?”

Lâm Sâm không cần nghĩ ngợi. “Đó là chuyện trước kia, giờ tôi thích cậu. Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, sao lại không nhận kẹo của tôi?”

Giọng điệu chắc nịch thế kia, rõ ràng là hiểu lầm chồng chất hiểu lầm rồi. Cô lặp lại: “Lâm Sâm, kỳ thực… tôi không hề… thích cậu, người ta nói nhảm đấy, cậu đừng có tin!”

“Tôi biết cậu ngượng mới không dám nhận, thật ra lúc đầu tôi cũng thế. Còn nhớ lúc cậu tóm tay tôi trên cửa sổ không? Lúc ấy tôi đã… tôi đã… Tôi không nói cậu cũng hiểu đúng không? Nhưng mà tôi không dám nói, vì trước giờ tôi với cậu không thân lắm, cậu cũng không có ấn tượng tốt với tôi, tôi sợ cậu biết sẽ cười nhạo tôi, tôi sẽ rất mất mặt. Thật không ngờ cậu cũng thầm thích tôi, còn đối xử rất tốt với tôi nữa. Tần Chiêu Chiêu, sau này tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu như thế.”

Tần Chiêu Chiêu váng óc, cái hiểu lầm chết tiệt này phải giải quyết làm sao đây? Lâm Sâm tin chắc như thế, cô nói thế nào cậu ta cũng nghĩ do cô ngượng.

Cậu ta nhất định dúi túi kẹo cho cô, cô không nhận, hai người dây dưa qua lại mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.