Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 38: Q.1 - Chương 38




Tần Chiêu Chiêu chưa xử lý xong gói kẹo với Lâm Sâm thì cửa lớp bị người ngoài nện hai cái, tiếng con trai khanh khách vang lên. Chu Minh Vũ vừa cười vừa nói: “Ái chà! Ngọt ngào quá nhỉ! Mộc Mộc, tặng kẹo mỗi Tần Chiêu Chiêu không được đâu. Hai người có lòng thì mời bọn này ăn mấy viên kẹo mừng chứ nhỉ?”

Thời ấy, trường thực nghiệm rộ lên phong trào “kẹo mừng”. Trong lớp có một đôi yêu nhau, nhất định bạn bè sẽ xúm vào đòi… ăn “kẹo mừng”.

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, không ngờ Chu Minh Vũ còn dẫn một đám người núp bên ngoài nghe lén. Cô bối rối vứt trả gói kẹo cho Lâm Sâm rồi chạy khỏi lớp. Lâm Sâm bị bạn bè trêu cũng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhưng vui nhiều hơn giận, vung tay hào phóng. “Được, mời cả lớp ăn kẹo.”

Cậu ta ra tay cũng thật hào phóng. Giữa giờ trèo tường ra ngoài, mua liền năm cân kẹo Thỏ Trắng xách về lớp, chia cho mỗi bàn một gói, mọi người đều có phần. Kẹo sữa ngọt ngào, bạn bè ai nấy hớn hở, chỉ riêng Diệp Thanh nhất quyết không động tới.

Vu Thiến vừa ăn vừa bày ra bộ mặt không thể tin nổi nói với Tần Chiêu Chiêu: “Mình cứ tưởng cậu tương tư đơn phương, ai ngờ Lâm Sâm cũng thích cậu. Giờ thì hiểu vì sao hôm trước đi chơi, cậu ta cứ tò tò theo bọn mình rồi. Lúc đầu cứ tưởng cậu ta theo đuôi Diệp Thanh, hóa ra cậu ta theo cậu.”

Lời chưa dứt, Diệp Thanh nặng nhọc gập sách. Vẻ bực dọc lộ liễu của cô làm Tần Chiêu Chiêu thót tim.

Trước kia, cả lớp đồn Tần Chiêu Chiêu thích Lâm Sâm với Diệp Thanh cũng chẳng sao, nhưng giờ chính Lâm Sâm xác nhận mình cũng thích Tần Chiêu Chiêu, cô không còn phản ứng như trước được nữa. Tần Chiêu Chiêu thích Lâm Sâm là một chuyện, cậu ta thích cô lại là chuyện khác. Người đang thích mình đột nhiên quay sang thích nữ sinh khác, đương nhiên Diệp Thanh không vui vẻ gì.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ mọi chuyện thành ra thế này, mời kẹo mừng có khác nào “chiếu cáo thiên hạ” từ nay cô và Lâm Sâm chính thức tay nắm tay? Cô đã giải thích bao nhiêu lần cho cả lớp và Lâm Sâm rồi, thế mà họ nhất định cho rằng cô ngượng không dám nhận, giờ thật muốn khóc. Làm thế nào để mọi người hiểu cô không thích Lâm Sâm bây giờ?

Cả lớp hoan hỉ ăn kẹo mừng, một đám con trai vây lấy Lâm Sâm trêu ghẹo, cậu ta cũng vui vẻ ra mặt, chỉ có “nữ chính” Tần Chiêu Chiêu mặt mũi đỏ bừng chạy khỏi lớp, chạy thẳng lên phòng bộ môn.

Lúc giáo viên chủ nhiệm lên lớp, rất nhiều người không nhận ra, nhất là đám nam sinh đang túm tụm ồn ào quanh Lâm Sâm.

“Mộc Mộc, chúc cậu và Tần Chiêu Chiêu từ nay sớm sớm tối tối, ân ân ái ái!”

“Trai tài gái sắc, kề vai sát cánh nhé!”

“Trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long nhé!”

Giữa tiếng ồn ào chúc tụng, Chu Minh Vũ cười bể bụng mới thốt ra một câu: “Sớm sinh quý tử, ba năm hai đứa!”

Tám chữ chọc cả lớp cười nghiêng ngả, giáo viên chủ nhiệm trầm mặt quát vang: “Lâm Sâm, cậu ra đây ngay!”

Như lửa đỏ bị hắt nước, cả lớp đang ồn ào bỗng lặng ngắt, nhìn Lâm Sâm theo giáo viên chủ nhiệm lên phòng bộ môn. Có người khẽ than: “Thôi xong, Mộc Mộc lần này xúi quẩy, bị cô bắt tại trận. Mà sao cô biết tin nhanh thế nhỉ?”

Tần Chiêu Chiêu tuyệt vọng cùng cực, thử hết cách cuối cùng chạy tới tìm cô giáo, nước mắt ròng ròng kể với cô chuyện cả lớp đồn đại, chuyện Lâm Sâm hiểu lầm, chuyện cả lớp được mời “kẹo mừng”.

“Cô à, em thật không có ý đó. Giờ em chỉ muốn chăm chỉ học tập, sau này thi vào một trường đại học tốt. Lâm Sâm hiểu nhầm, em giải thích sao cũng không được, lại còn mời cả lớp “ăn kẹo” nữa. Đến giờ, cả lớp ai cũng tưởng em thân với cậu ấy lắm. Cô à, cô giúp em giải thích với cậu ấy đi!”

Tần Chiêu Chiêu tin cô giáo chủ nhiệm vốn rất yêu quý mình, ban đầu cô giáo giải quyết mọi chuyện thật sự rất tốt. Cô gọi Lâm Sâm lên phòng bộ môn nói chuyện, giảng giải cho cậu ta yêu sớm không tốt thế nào, còn cường điệu lên rằng học sinh đi học đừng phân tâm chuyện yêu đương.

Ban đầu Lâm Sâm còn chịu nghe. Giáo viên tự nhiên tìm cậu, hẳn cô đã biết chuyện cậu với Tần Chiêu Chiêu rồi, nhất định chuyện mời kẹo rầm rộ quá để cô nghe được phong thanh mới lôi cậu lên giáo huấn thế này. Nhà trường xưa giờ chỉ muốn nhổ cỏ tận gốc, triệt luôn cái chuyện học sinh yêu sớm, có thế nào cũng phải nhổ, nhổ cho bằng sạch để tránh “lửa đồng thiêu cháy vẫn còn, gió xuân thổi tới cỏ non lại trồi”. Cậu cảm thấy mình là đàn ông con trai, nhất định phải chịu trách nhiệm, không thể để giáo viên làm liên lụy tới cả Tần Chiêu Chiêu được, nhất định gánh một mình: “Thưa cô, chuyện này không liên quan tới Tần Chiêu Chiêu, là em theo đuổi bạn ấy.”

Cô giáo thuận thế dẫn dắt vào vấn đề trọng tâm, thành khẩn khuyên giải cậu, rằng nếu cậu thật tình thích ai, nhất định phải biết nghĩ cho người , đừng có đẩy người ta vào cảnh bị vây khốn như thế.

Lâm Sâm ù ù cạc cạc. “Thưa cô, cô bảo sao ạ? Em vây khốn ai cơ?”

Cô giáo nói rành rọt: “Thì Tần Chiêu Chiêu chứ ai, sao em lại ép bạn như thế? Có biết bạn khó xử thế nào không? Bạn vừa mới khóc lóc chạy tới tìm cô, còn nói em hiểu lầm bạn ấy, nhờ cô giải thích rõ cho em!”

Lâm Sâm như ăn một gậy vào đầu, cả người choáng váng, nửa ngày mới mở miệng: “Hiểu lầm… cái… cái gì cơ?”

Cô chủ nhiệm kể lại những lời Tần Chiêu Chiêu nói. Cậu nghe xong liền phản ứng kịch liệt. “Ý bạn ấy là em đang quấy rối bạn ấy?”

Thái độ kịch liệt của cậu khiến cô chủ nhiệm có vài phần không vui. “Không phải sao? Vừa rồi em cũng nói là em theo đuổi bạn ấy. Cách em theo đuổi gây phiền toái cho bạn ấy. Lâm Sâm, em giờ vẫn còn đi học, đã không chịu học hành tử tế còn suốt ngày lo yêu đương hết người này đến người kia. Trước viết thư cho Diệp Thanh, giờ lại theo đuổi Tần Chiêu Chiêu. Em mới mấy tuổi đầu…”

“Đủ rồi, mẹ kiếp, cô nói xong chưa?” Lâm Sâm tức giận ngắt lời cô, gân trán nổi lên xanh lè, lý trí bị lửa giận nhấn chìm. Đừng nói chỉ có giáo viên chủ nhiệm, dẫu có trước mặt Diêm Vương cậu cũng không ngại chửi.

Cô chủ nhiệm không ngờ có lúc bị học sinh chửi thẳng như thế, mặt tái mét. “Cậu… cậu có cái thái độ gì đây hả?”

Chuyện bé xé ra to, cô chủ nhiệm nổi giận đùng đùng, mời ngay phụ huynh của Lâm Sâm tới trường, đau đớn tường thuật lại hết tội trạng của cậu: học hành lười biếng, lên lớp chỉ lăn ra ngủ; rất thích gây sự đánh lộn, hai hôm trước mới đánh nhau với bạn lớp khác; không biết trên dưới gì hết, giáo viên khổ tâm muốn dạy bảo cho nên người thì quát lại giáo viên; đã thế còn dở chứng yêu đương khiến bạn cùng lớp khốn khổ, Diệp Thanh lờ đi đã đành, giờ đến Tần Chiêu Chiêu cũng tránh cậu. Cuối cùng, cô kết luận chắc như đinh đóng cột: “Phải quản! Gia đình nhất định phải hợp tác chặt chẽ với nhà trường để quản học sinh đến nơi đến chốn. Lâm Sâm cứ thế này thì tương lai thành cái gì?”

Nghe giáo viên chủ nhiệm kể tội con, ba Lâm Sâm cũng tranh thủ dùng thước đo giá trị của bản thân đánh giá lại một lượt. Không chăm chỉ học hành thì rõ rồi, thằng bé này không có tố chất học hành, mà ông cũng chẳng trông cậy nó sách vở, khoa cử thành tài. Thích gây sự đánh lộn cũng chẳng phải cái gì to tát, thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào như pháo lên đạn, động vào là bạo phát là chuyện thường, tuổi này mà không thích đánh lộn mới có vẻ thiếu chính trực. Nhưng không biết kính trên nhường dưới thì không ổn, học sinh đi học trọng thầy là chuyện đương nhiên, thằng nhãi này sao dám quát vào mặt giáo viên chứ? Quá tệ! Mà yêu đương cũng không được, tí tuổi đầu đã đòi có người yêu, muốn kiếm cũng phải tuần tự, nó gấp cái gì không biết!

Lâm ba xách con trai về dạy dỗ một trận, còn nhấn mạnh răn dạy, quở trách cậu không biết trên dưới, yêu đương nhăng nhít. Ông chẳng giảng mấy chuyện đao to búa lớn, cứ trực tiếp thông tục: “Sao mày dám quát vào mặt giáo viên hả? Giáo viên là người mày thích là mắng được chắc? Thầy cô giáo vất vả truyền đạt kiến thức cho chúng bay, thằng ranh vắt mũi chưa sạch như mày dám mở miệng mắng người ta, thật quá tệ! Mày bao nhiêu tuổi đã đòi kiếm người yêu? Sốt ruột quá rồi à? Ờ thôi cứ lui tạm vạn bước mà nói đi, coi như mày nhịn không được muốn kiếm người yêu thì cũng phải tìm đứa nào nó ưng mày chứ! Giờ thì hay rồi, con gái người ta không đồng ý, mày lại tự tiện đi chia kẹo mừng làm người ta sợ quá phải tìm giáo viên tố cáo. Mày nói xem thế là cái khỉ gì… Này thằng kia, tao còn chưa nói xong, mày định đi đâu?”

Đáp lại ông chỉ có tiếng sập cửa rầm rầm, Lâm Sâm chui vào phòng ngủ không thèm thò mặt ra. Lâm ba tức giận đạp mạnh cửa. “Thằng ranh, người không lớn mà tự ái to nhỉ!”

Lâm Sâm trở thành chủ đề chính trong giờ tự học hôm ấy. Cậu không về lớp học tiếp nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng được phen lớn tiếng phê bình cậu trước cả lớp.

Cả lớp sững người, chẳng ai ngờ màn mời “kẹo mừng” của Lâm Sâm và Tần Chiêu Chiêu lại thành ra thế này. Tần Chiêu Chiêu không nhận thích Lâm Sâm thì chớ, còn chạy tới mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm.

Vu Thiến nén giận, khó hiểu hỏi: “Tần Chiêu Chiêu, sao cậu có thể mách chuyện này với cô giáo được nhỉ? Cứ cho là cậu không thích Mộc Mộc cũng đâu cần nói với giáo viên thế, không phải hại chết người ta rồi sao?”

Lúc chạy tới tìm giáo viên chủ nhiệm, Tần Chiêu Chiêu không nghĩ được nhiều đến thế, chỉ mong cô giáo có thể giải oan cho mình, không ngờ Lâm Sâm lại nổi giận thất thố với cô giáo. Chuyện ra nông nỗi này, cô có hối cũng muộn, muốn sửa sai cũng khó.

Chuyện này khiến nhiều bạn trong lớp bất bình thay Lâm Sâm, bao nhiêu người xúm vào trách Tần Chiêu Chiêu, lẽ ra cô không nên kể chuyện này với giáo viên. Ngày đi học, những người tố cáo lên giáo viên những chuyện không nên nói thường bị cả lớp khinh bỉ, huống hồ đây còn là chuyện yêu đương vô cùng nhạy cảm. Giáo viên vừa đi khỏi, Chu Minh Vũ và mấy nam sinh thân thiết với Lâm Sâm liền không khách khí chạy ra trỏ cô. “Tần Chiêu Chiêu, cậu có ý gì đây? Trước kia rõ ràng cậu liếc mắt đưa tình với Mộc Mộc của bọn này, đến trong mơ còn gọi tên người ta. Cậu ấy thành thật nói thích cậu, cậu lại bày đặt chối rồi tố với cô giáo. Cậu thật quá quắt!”

“Phải đấy, cả lớp ai cũng biết cậu thích cậu ấy trước, đến giờ lại thành ra cậu ấy bức bách cậu. Ai bức bách ai? Cậu đừng có giương mắt bịa chuyện!”

Tần Chiêu Chiêu bị mắng, hai mắt đẫm lệ, không giải thích được câu nào, chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Hôm sau, Lâm Sâm mặt mũi cứng đờ lên lớp. Tần Chiêu Chiêu vừa thấy bóng cậu liền cúi mặt không dám nhìn, nhưng cậu lại đi thẳng về phía cô, đứng trước mặt, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Tần Chiêu Chiêu, tôi làm phiền cậu sao?”

Tần Chiêu Chiêu rụt người lại, bối rối lo âu. “Đúng vậy… Thật xin lỗi! Thật ra… Không phải tôi có ý…”

Lâm Sâm nổi giận đùng đùng ngắt lời: “Cô giáo cũng quy cho tôi cái tội quấy rối cậu rồi, tôi đây cũng không mang tiếng không đâu. Tần Chiêu Chiêu, cứ chờ đấy, từ giờ tôi sẽ thường xuyên gây rối, làm phiền cậu.”

Tần Chiêu Chiêu lại bắt đầu những tháng ngày khổ sở trong lớp Xã hội 3. Đồ đạc của cô thường xuyên không cánh mà bay, động chút là sách vở, cặp lồng biến mất rồi ít lâu sau bất ngờ xuất hiện trở lại, nhưng không còn thứ gì lành lặn: sách giáo khoa bị ngâm trong mực, bút bi gãy đôi, cặp lồng nhôm bị vứt méo mó, có hôm còn đựng nguyên một bãi phân chó khiến cô phải bỏ đi mua hộp mới. Hộp cơm nhựa vừa mua xong lại biến mất, lúc thấy lại nắp đã bị cào xước tứ tung…

Cô biết rõ chỉ có thể là Lâm Sâm gây chuyện. Cô khiến giáo viên chủ nhiệm quy cho cậu ta tội “gây rối”, cậu ta không trả thù làm sao nuốt trôi cơn giận này? Cái chính là cô nghĩ mãi không hiểu, tại sao rõ ràng đã khóa bàn học lại mà cậu ta vẫn ra tay được?

Cô không biết vấn đề chính là ở hai mảnh khóa của mình. Chiếc khóa rẻ tiền của cô không phải hàng tốt, dùng một chiếc chìa khóa tương tự cũng mở được. Chỉ cần Lâm Sâm thích, cậu ta có thể mở bàn học của cô lấy đồ như ở chỗ không người.

Đàm Hiểu Yến nghe xong chuyện, nói thẳng: “Hắn lại gây sự với cậu hả? Lần này đúng là cậu tự tìm phiền phức rồi, để mình bảo Cao Dương qua dạy cho hắn một bài học.”

Tần Chiêu Chiêu cuống quýt ngăn: “Đừng, đừng làm thế, dù sao chuyện này cũng từ mình mà ra. Mình không trách cậu ta, cứ để cậu ta hả giận đi.”

Ai bảo cô nhất thời hồ đồ kể cho giáo viên chuyện nhạy cảm như thế khiến cậu ta uất hận, có trút lên cô cũng chẳng sai.

Bản thân cảm thấy có lỗi với Lâm Sâm nên Tần Chiêu Chiêu nhún nhường, mặc kệ cậu ta giở trò gì cũng cắn răng nhịn. Cô hy vọng có thể nhẫn nhịn tới khi trời yên bể lặng, Lâm Sâm hết giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.