Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 51: Q.1 - Chương 51




Kiều Diệp tổ chức tang lễ cho phụ thân Kiều Vĩ Hùng vô cùng trang trọng, thuê sảnh lớn nhất ở nhà tang lễ. Không ít người ở Trường Cơ và Cục Cơ khí tới phúng viếng, ngay cả Tần mẹ cũng bớt chút thời gian đi viếng.

Tần Chiêu Chiêu đi cùng mẹ, lần đầu tiên bước vào nhà tang lễ ám đầy tử khí. Cậu Mục Tùng đã tới, có cậu trông ở bệnh viện, hôm nay Kiều Mục có thể tới nhà tang lễ, phục bên linh cữu ba. Cậu và Kiều Diệp để tang, quỳ gối trước linh đường, hai mắt sưng đỏ, gương mặt tái nhợt, còn trắng hơn vành khăn tang trên đầu.

Nhìn hai mắt sưng mọng và gương mặt tái nhợt của cậu, trái tim Tần Chiêu Chiêu như bị ai vò xé, đau đớn không nói nên lời. Cậu tiều tụy quá, mới mấy hôm mà đã thành thế này. Vài hôm trước, cậu còn cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, ai ngờ được chỉ trong chớp mắt, dương quang rực rỡ bỗng nhiên biến mất, cuộc đời bị gạt xuống tận cùng mây đen.

Tần mẹ lắc đầu thở dài, nói tai họa giáng xuống, Kiều Mục là tội nghiệp nhất. Ba chết, mẹ nguy kịch trong bệnh viện, một đứa trẻ nhỏ làm sao chịu nổi đả kích nặng nề tới mức đó! Dẫu là người trưởng thành cũng khó mà chịu đựng nổi tổn thương sâu sắc như vậy.

Nhưng tổn thương mới chỉ bắt đầu thôi. Với Kiều Mục, chuyện ba mẹ bất ngờ bị tai nạn giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, sau tiếng sét này là mưa trút ào ào. Từ nay, thế giới của cậu vĩnh biệt ánh mặt trời rực rỡ, chỉ còn mùa mưa liên miên bất tận.

Sau khi Mục Tùng tới, việc quan trọng nhất cần giải quyết là chi phí điều trị. Ngoài số tiền tiết kiệm Kiều Mục lấy được trong túi Mục Lan thì trong tủ đầu giường ở nhà còn hai cuốn sổ nữa. Một cuốn sổ không kỳ hạn có hai vạn bảy, cuốn còn lại có kỳ hạn chứa năm vạn. Hai cuốn sổ đều đứng tên Kiều Vĩ Hùng, giờ ông mất rồi, không ai biết mật mã. Mục Lan từ lúc nhập viện tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, không cách nào hỏi bà. Có ba cuốn sổ tiết kiệm trong tay nhưng Kiều Mục không biết mật mã, không cách nào rút được tiền. Mục Tùng tìm tới ngân hàng hỏi xem có cách nào rút tiền trong hai cuốn sổ tiết kiệm này không, phía ngân hàng nghe xong liền lắc đầu, vấn đề này quá phức tạp.

Không lấy được tiền từ sổ tiết kiệm, Mục Tùng đành kêu vợ gửi tạm ba vạn đồng tới để giải quyết tình trạng khẩn cấp, đồng thời nhắc đi nhắc lại Kiều Mục ngẫm thật kĩ xem ba mẹ cậu có thể dùng mật mã nào cho sổ tiết kiệm. Nhưng Kiều Mục không có manh mối, chỉ mù mịt lắc đầu.

Người làm cậu nhìn cháu trai thở dài, “Thằng bé này, bình thường được nuông chiều quá!”

Đám tang Kiều Vĩ Hùng xong xuôi, Mục Tùng nghe nói tang lễ vô cùng phô trương, người đến viếng rất đông, hẳn tiền thu được không ít; hơn nữa Cục Cơ khí cũng xuất hai vạn tiền tuất, Kiều Diệp giữ cả. Ông bèn bảo Kiều Mục tới tìm Kiều Diệp ép chia một phần. “Số tiền kia cũng có phần của cháu, lấy tiền là để cứu mạng mẹ cháu!”

Kiều Mục lộ vẻ khó xử, từ bé tới giờ ngoài ba mẹ, cậu chưa từng chìa tay xin tiền ai, nhưng lần này vì mẹ, cậu kiên quyết đi. Cậu vừa ngập ngừng mở lời đã bị Kiều Diệp mắng át: “Bao nhiêu tiền tuất đã lo đám tang ba hết rồi. Mày cũng thấy rồi còn gì, đám tang rình rang như thế, tiền thu vào cũng chỉ đủ đắp đổi qua thôi. Chưa kể còn tiền mua đất vị trí đẹp để xây mộ, tiền tuất làm sao mà đủ được, tiền mọi người phúng chỉ đủ chi cho tang lễ, lấy đâu ra tiền thừa cho mày! Mày là con trai duy nhất của ba, hậu sự cho ba đã không bỏ ra một đồng, giờ còn đến đây đòi tiền nữa hả?”

Kiều Mục không lấy được một đồng còn bị Kiều Diệp mắng té tát, hai mắt đỏ lên, nén mãi mới không òa khóc. Cậu không nói một lời, quay mặt đi, thề không bao giờ tìm tới người chị cùng cha khác mẹ này nữa.

Cậu không tìm Kiều Diệp nhưng chưa đầy hai ngày sau chị ta lại tới tìm cậu, hỏi toạc luôn hai cuốn sổ tiết kiệm của Kiều Vĩ Hùng đâu. Không biết chị ta thần thông quảng đại thế nào mà biết cậu không thể lấy được tiền từ hai cuốn sổ tiết kiệm, còn bảo mình có chút ấn tượng với mật mã mà ba hay dùng, không biết chừng có thể đúng. Nếu lấy được tiền ra, chị ta cũng phải có một phần vì đây là tài sản Kiều Vĩ Hùng để lại, chị ta là con gái có quyền thừa kế, đương nhiên cũng được hưởng.

Kiều Mục giận run, mẹ cậu cần số tiền kia để cứu mạng, vậy mà người chị khác mẹ lại muốn chia tài sản. Mục Tùng cũng trầm giọng: “Cô lo tang ma cho ba cô, thu không ít tiền phúng viếng, giờ còn muốn động tới cả số tiền cứu mạng này hay sao?”’

Kiều Diệp hùng hồn: “Đúng thế, tiền của tôi, sao tôi không lấy? Tôi cũng không cần nhiều, nhưng không thể thiếu phần của tôi được. Tôi nghe nói, trong tình huống này, tiền của ba để lại sẽ chia cho mẹ cậu ta một nửa, phần còn lại chia đều cho hai đứa. Nói cách khác, tôi cứ đến ngân hàng lấy một phần tư tiền của tôi. Thế nào? Các người có muốn đi đến ngân hàng với tôi không? Tôi thì chẳng sao cả, tiền lấy sớm hay lấy muộn cũng vậy, chẳng qua giờ mấy người cần tiền thôi.”

Việc đã đến nước này, Mục Tùng chỉ còn cách đi theo Kiều Diệp đến ngân hàng. Nói chuyện với nhân viên ngân hàng xong, Kiều Diệp đưa ra mấy mật mã, một cụm trùng khớp, hai người thuận lợi lấy được bảy vạn đồng, Kiều Diệp không khách sáo lấy phần của mình.

Từ ngân hàng về, Mục Tùng cầm cọc tiền chuẩn bị đón xe về bệnh viện thì Kiều Diệp ở bên thủng thẳng: “Tôi hỏi thăm bác sĩ rồi, mọi người đều nói đến nước này thì có cứu được mạng, bà ấy cũng nằm liệt, không cẩn thận còn sống thực vật cả đời. Mấy người nhất định phải cứu à? Thà đừng chữa trị còn hơn.”

Mục Tùng nghe xong cứng đờ người, bác sĩ đã trao đổi cụ thể tình hình của Mục Lan với ông. Thương thế của bà vô cùng nghiêm trọng, cho dù có cứu được cũng nằm liệt, tệ nhất là sống thực vật. Ông nghe mà hoảng, luôn miệng khẩn cầu bác sĩ dùng mọi cách cứu chị mình, cho dù hy vọng mỏng manh.

“Có thể lời tôi không dễ nghe nhưng đều là nói thật. Nói thật, bà ấy bị thương thế này chẳng bằng đi luôn đêm đó cùng ba tôi cho xong. Cứ kéo mãi cái cảnh sống không được chết không xong, khổ cả bà ấy lẫn các người.”

Mục Tùng nghiêng đầu trừng mắt với Kiều Diệp, trong lòng ông muốn mắng cho cô ta vài câu nhưng chăng biết mắng thế nào. Tuy lời của cô ta khó nghe, sự thật cũng tàn khốc nhưng vẫn là sự thật. Kiều Diệp cũng bình thản nghênh nghênh đón ánh mắt của ông rồi trút hết mọi thứ trong lòng: “Mấy năm nay, Kiều Mục học organ electone, tiền học phí, tiền ăn ở Thượng Hải, cộng vào ít cũng phải vài chục vạn. Ba tôi kiếm được bao nhiêu đều tiêu cả cho nó mà chưa chắc đã đủ. Tôi biết nhà họ Mục cũng bỏ ra không ít tiền. Nghe ba tôi nói thời Văn Cách[1], lúc bị tịch biên gia sản, các người có giấu được một hộp vàng thỏi nên vẫn còn tiền. Có điều đến giờ chắcchẳng còn bao nhiêu. Chị ông giờ sống chết chưa biết, nếu cứ mang tiền đổ vào cứu chỉ sợ mất cả người lẫn của. Huống chi giờ cứu được thì sao? Không liệt cũng sống thực vật cả đời, còn hao tiền tốn của dài dài. Điều trị lâu dài ở bệnh viện tốn không ít tiền, phí điều trị trước mắt nhà máy Trường Cơ cũng không trả, ông có thể cầm cự được bao lâu nữa? Theo ý tôi thì tốt nhất là đừng chữa trị nữa, tránh mất cả người lẫn của.

[1] Thời Cách mạng văn hóa.

Mấy người là người thân của bà ta, cảm thấy như vậy thật tàn khốc, chứ tôi thấy ngừng chữa trị mới là khôn ngoan, lý trí nhất. Cái sổ tiết kiệm năm vạn đồng của ba tôi vốn để dành cho Kiều Mục học đại học. Đừng thấy ông ấy làm phó giám đốc bao nhiêu năm như thế mà tưởng, ông ấy làm phó giám đốc nhưng chẳng có gì ngon ăn cả, sau này có chuyển sang làm Cục phó Cục Cơ khí, nhưng Cục Cơ khí cũng là cơ quan nhà nước, muốn kiếm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Huống hồ còn phải nuôi một thằng học nghệ thuật, học mấy thứ nghệ thuật này là tốn tiền bậc nhất. Năm vạn này là tiền ông ấy ki cóp cho con trai cưng học đại học. Giờ mang tiền này cho Mục Lan chữa trị chẳng mấy là hết, sau này Kiều Mục còn định đi học đại học nữa không? Hay sau này ông cậu này nuôi nó? Nghe ba tôi nói vợ ông ở Thượng Hải cũng bị giảm biên chế, nhà ông cũng không khá khẩm gì. Không cứu được Mục Lan còn đỡ, cứu được rồi, một bà chị nằm liệt, một thằng cháu phải đi học dựa vào ông. Gánh nặng này ông kham nổi không?”

Những chuyện này không phải Mục Tùng không nghĩ tới, chẳng qua không dám nghĩ tiếp, giống như quanh co tự lừa mình dối người, tránh phải đối mặt với vấn đề nan giải. Lúc này, Kiều Diệp ở bên cạnh nói toạc tất cả những hậu quả không hay có thể xảy ra với ông, ông vô thức siết chặt túi tiền trong tay, trái tim cũng như bị một bàn tay vô hình siết lại, nặng trĩu, muộn phiền.

Từ ngân hàng trở về, Mục Tùng đi gặp thẳng bác sĩ điều trị, nói truyện rất lâu. Cuối cùng bác sĩ nói: “Tình huống hiện nay của bệnh nhân quả thật khó có thể giải quyết. Thứ nhất là không thể đảm bảo cứu sống người, cho dù cứu sống được thì tình trạng bà ấy hiện nay, quá nửa là sống thực vật. Chúng tôi rất hiểu suy nghĩ của gia đình, nếu gia đình muốn ngừng điều trị thì ký tên để xuất viện đi.”

Nhưng nói vậy, Mục Tùng không biết nên mở miệng với Kiều Mục như thế nào. Ông còn chưa nghĩ ra cách thì Kiều Mục đã tới tìm ông. Cậu nghe y tá nói ông đã về, đang ở phòng của bác sĩ liền nhanh chóng chạy tới tìm. Vừa thấy Mục Tùng, cậu bèn vội vàng nói: “Cậu à, cậu đã chia tiền cho Kiều Diệp rồi sao? Ba Lăng Minh Mẫn vừa tới đây, nghe chuyện Kiều Diệp đòi chia tài sản, bác ấy nói chia như chị ta nói là sai. Sổ tiết kiệm của ba vốn dĩ một nửa là của mẹ cháu, phần còn lại ba người chia đều. Lúc trước chị ta khinh cháu không hiểu chuyện nên lừa cháu. Cậu, chúng ta làm sao đây?”

Chuyện luật pháp Mục Tùng cũng không rành rẽ, nghe Kiều Mục nói mới biết bị Kiều Diệp lừa, có điều trước mắt chuyện ông muốn nói với Kiều Mục là chuyện khác…

“Kiều Mục, mình qua bên kia từ từ nói.”

Mục Tùng dắt Kiều Mục vào một góc hành lang, vòng vo chầm chậm nói, cái gì mà ai đó cũng rơi vào cảnh này, tốn rất nhiều tiền nhưng không được gì, mất cả người lẫn của… Tuy ông cố giấu nhưng Kiều Mục vẫn nghe được hàm ý bên trong, mặt mũi cậu thiếu niên mười tám trắng bệch, run giọng: “Cậu… cậu… rốt cuộc định nói gì với cháu?”

Rõ ràng đã đoán được vài phần nhưng cậu vẫn không muốn nói ra, vẫn còn hy vọng là mình quá đa nghi nên nghĩ nhầm rồi. Cậu là em ruột của mẹ, khác hẳn Kiều Diệp không thân không thích kia. Cậu nhất định không, lạnh lùng, vô tình, không màng tính mạng mẹ mình.

Mục Tùng thở dài nặng nề, đi thẳng vào vấn đề: “Kiều Mục, mẹ cháu bây giờ thực sự rất khó cứu, cho dù cứu sống cũng có thể phải sống thực vật cả đời. Tốn bao nhiêu tiền để nhận cái kết quả mất cả người lẫn của như vậy, chi bằng ngừng điều trị, coi như để mẹ cháu không phải chịu giày vò thêm nữa.”

“Không…”

Kiều Mục gào lớn. Mười tám tuổi, lần đầu tiên trong đời cậu gào thét như vậy. Tiếng thét tái lòng xé toạc sự im lìm chết chóc trong hành lang bệnh viện, đến người trong phòng cũng tò mò mở cửa nhìn ra.

“Cháu muốn cứu mẹ, nhất định phải cứu mẹ. Cháu không ngừng điều trị đâu, có thế nào cũng không ngừng.”

Nước mắt đầy mặt, cậu thổn thức không thành tiếng nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng. Người ngoài không hiểu sự tình, bốn phía vang lên tiếng bàn luận sôi nổi, đa phần chê Mục Tùng tiếc tiền cứu người.

Mặt Mục Tùng hết đỏ bừng chuyển thành trắng nhợt, thẹn quá hóa giận. “Thằng bé này, cháu gào cái gì? Nếu có cách, ông cậu này lại bằng lòng làm thế này sao? Cháu có biết muốn điều trị cho mẹ cháu cần bao nhiêu tiền không? Tiền ba cháu để lại chắc chắn không đủ, mà đó là tiền ông ấy để lại cho cháu đi học đại học. Giờ cháu ném tiền vào bệnh viện, sau này còn định đi học hay không?”

Kiều Mục không nghĩ ngợi đáp: “Cháu muốn cứu mẹ, thà không học đại học còn hơn!”

“Nếu có thể cứu mẹ cháu khỏe mạnh như xưa thì cháu có không học đại học nữa cũng đáng. Nhưng không thể! Giỏi lắm thì nửa đời sau của mẹ cháu cũng chỉ ngồi liệt trên giường mà thôi, hà tất phải ép mẹ cháu sống khổ sở như thế? Giờ mẹ cháu hôn mê, chứ nếu tỉnh lại cậu tin mẹ cháu cũng tự nguyện ngừng điều trị, quyết không tiêu lạm vào tiền cho cháu đi học.”

“Cậu, cậu nói bao nhiêu chuyện cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tiền. Mẹ cháu là chị ruột của cậu đấy! Cậu có thể tiếc tiền mà ngừng chữa trị cho mẹ cháu sao, cháu muốn gọi cho bà ngoại!”

“Kiều Mục, đừng nhắc tới bà ngoại nữa! Cậu vốn không muốn nói cho cháu biết, bà ngoại bị xuất huyết não đi cấp cứu, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng giờ cả người tê liệt, thần trí không tỉnh táo nữa rồi. Giờ mợ cháu còn ở bệnh viện lo cho bà. Tất cả cũng tại cháu đấy! Mẹ cháu ra nông nỗi này có cứu được cũng nằm liệt giường. Ba cháu không còn, sau này mẹ con cháu hẳn là về Thượng Hải với cậu. Cháu nghĩ cho ông cậu này một chút, lúc ấy một nhà hai người nằm liệt, cháu còn phải đi học đại học, mợ cháu mất việc, Đình Đình vẫn còn đi học, một mình cậu lo sao nổi chừng ấy chuyện.”

Mục Tùng nói toạc hết mọi chuyện, Kiều Mục không rành thế sự nghe xong sững người, nước mắt tuôn như châu rụng. Lời chỉ trích sâu cay dần chuyển thành sự cầu xin yếu ớt: “Cậu, cháu biết cậu cũng khó xử, nhưng cháu thực sự không thể thiếu mẹ được. Cho dù mẹ cháu nằm liệt giường, cháu vẫn là con có mẹ, mẹ cháu chết cháu vĩnh viễn không còn mẹ nữa. Cậu, cháu van cậu, đừng ngừng chữa trị cho mẹ cháu! Mọi chuyện sau này nói tiếp, giờ cứu mẹ cháu quan trong hơn. Ba cháu còn để lại mấy vạn đồng, nhà cháu cũng có thể bán đi, tán gia bại sản cháu cũng muốn cứu được mẹ.”

Mục Tùng nhìn cháu trai nước mắt ngắn dài khẩn cầu, lòng cũng mềm lại, thở dài: “Được, cậu đi đóng tiền.”

Mục Lan nhập viện một tuần, nằm trong phòng giám sát đặc biệt mỗi ngày mất mấy ngàn đồng. Ba vạn đồng của Mục Tùng như muối bỏ bể, mới được vài ngày y tá đã giục đóng thêm tiền.

Kiều Mục không an tâm, nhất định theo cậu đi đóng tiền. Mục Tùng cười khổ, chuyện vừa rồi khiến mình mất tín nhiệm của cháu trai, ông bèn mang toàn bộ tiền lấy được tới chỗ đóng viện phí, để Kiều Mục khỏi nghi ngờ vô căn cứ là mình giữ lại tiền không chữa cho mẹ nó.

Đóng tiền xong, Kiều Mục dặn Mục Tùng ở lại trông coi mẹ giúp, mình đi một lát sẽ quay lại. Mục Tùng thấy kỳ lạ, mấy ngày nay Kiều Mục không chịu rời bệnh viện nửa bước, khăng khăng ở cạnh mẹ, hôm nay không hiểu sao lại đòi ra ngoài? Vừa rồi hai người mới tranh cãi, ông cũng ngại không muốn hỏi cháu đi đâu.

Mục Tùng không biết, Kiều Mục rời bệnh viện là tới thẳng nhà chị gái ở Trường Cơ. Lúc trước cậu Mục Tùng rất toàn tâm toàn ý, vừa đi với Kiều Diệp về lại có ý muốn ngừng điều trị, cậu đoán nhất định hai người họ có nói chuyện gì đó. Người chị này là máu mủ nhưng đối xử với hai mẹ con cậu bạc tình bạc nghĩa, giờ còn xúi cậu Mục Tùng ngừng điều trị cho mẹ. Cậu chịu không thấu, tức giận, hận thù không thể khống chế được, chạy một mạch tới Trường Cơ tìm chị ta tính sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.