Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 52: Q.1 - Chương 52




Ở “Trung Nam Hải” Trường Cơ, lúc Kiều Mục đang gắng sức đẩy cánh cửa ngôi nhà mình đã sống bao nhiêu năm thì Kiều Diệp cũng mở cửa. Chị ta giật mình. “Mày… còn đến đây làm gì?”

Kiều Mục thấy chị ta, lạnh mặt: “Tới lấy số tiền mình đáng được hưởng.”

Trên đường tới đây cậu đã nghĩ kỹ, nếu Kiều Diệp có thể làm được thì cậu cũng làm được. Chị ta có thể nhằm lúc mẹ cậu nằm trong bệnh viện, sinh tử chưa biết ra sao mà gào thét đòi chia tài sản thì cậu cũng có thể tìm chị ta tính toán cho rõ ràng. Giờ cậu bất chấp, mặc kệ thể diện hay thái độ đúng mực cứ thế tiêu tan.

Kiều Diệp ngạc nhiên. “Tiền mày đáng được hưởng là tiền gì, sao tới tìm tao?”

“Tiền tuất của ba, mẹ con tôi đều có phần. Còn nữa, tài sản ba để lại không phải chia như cách chị nói. Đầu tiên phải chia cho mẹ tôi một nửa, số còn lại cả ba chúng ta chia đều. Chị mau mang hết số tiền mẹ con tôi được nhận ra đây.”

Kiều Diệp không cam tâm chịu lép vế, hai tay chống nạnh, mắt trừng trừng. “Lúc trước đã nói rõ ràng rồi còn gì, tiền mang đi làm hậu sự cho ba không còn thừa một xu. Về tiền ba để lại, tao lấy nhiều mấy đồng, chẳng qua mày là con trai, tang ba không lo được gì, coi như bỏ số tiền ấy ra góp phần đi.”

“Tôi không quan tâm, chị dùng bao nhiêu tiền lo tang sự cho ba là chuyện của chị, tiền của tôi đáng được nhận nhất quyết không thể thiếu. Đừng lấy cớ tôi là con trai mà không bỏ tiền làm tang ba ra để nói tôi. Tôi chưa tròn mười tám tuổi, còn chưa trưởng thành, chị chẳng có quyền gì bắt tôi bỏ tiền ra làm tang ba hết. Tiền tuất nhất định phải chia cho tôi, khi nãy chị ăn chặn không ít tiền, trả lại hết cho tôi. Nếu chị không trả, hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây không đi đâu hết.”

Kiều Mục đột nhiên cứng rắn, cương quyết như vậy thật nằm ngoài dự đoán của Kiều Diệp. Trước kia cậu tao nhã, lịch sự, không tranh chấp với ai bao giờ, sao hôm nay như biến thành người khác thế này?

Chị ta không hiểu, một người đã phải trải qua đau đớn, mất mát lớn lao như vậy, tính cách tuyệt đối không thể không thay đổi, có khi còn biến thành một người hoàn toàn khác cũng nên.

Kiều Diệp không chịu kém. “Muốn đi hay không thì tùy, một đồng tao cũng không đưa.”

Nói xong, chị ta đóng sầm cửa, nhốt Kiều Mục ở bên ngoài. Cậu cũng không nén giận bỏ đi như trước kia mà đứng lại đạp cửa hết lần này đến lần khác, vừa đạp vừa gào: “Kiều Diệp, chị đừng hòng độc chiếm hết tiền tuất của ba. Mau mang tiền của tôi và mẹ tôi ra đây, đừng có vô sỉ như thế!”

Nhà trên xóm dưới đều bị kinh động, hết người này đến người khác vây lại xem náo nhiệt. Chuyện Kiều gia gần đây là “tin tức nóng hổi” nhất trong khu, giờ chị em còn trở mặt với nhau, làm sao người ta không tới xem cho được?

Nếu là trước kia, Kiều Mục nhất định sẽ rất ngại kéo dài thêm, có điều bây giờ càng có nhiều người tới xem thì càng tốt, để mọi người thấy được hành động của chị gái cậu. Cậu càng ra sức đạp cửa: “Kiều Diệp, chị cũng coi như là chị gái của tôi. Sao chị vô tình đến thế? Chị mặc kệ mẹ tôi nằm viện không nói làm gì, còn đến gào thét đòi chia tài sản. Muốn chia cũng phải chia cho rõ ràng chứ, chị cậy lớn ức hiếp tôi còn nhỏ để chiếm thêm tiền. Tiền tuất của ba, mẹ con tôi cũng có phần, chị cũng chiếm cả. Đã thế chị còn xui cậu ngừng điều trị cho mẹ tôi. Sao chị có thể làm những chuyện như thế? Chị có còn là con người không vậy?”

Nói xong, Kiều Mục không kìm được, nước mắt ầng ậng tuôn xuống hai má. Nhìn cậu thiếu niên đau lòng muốn chết ấy, các bác, các thím lòng dạ mềm yếu đều thấy không đành lòng, mọi người xúm lại lau nước mắt, dịu dàng an ủi cậu. Rất nhiều người chậc chậc lắc đầu, ai cũng nói Kiều Diệp không ra sao, đành rằng Mục Lan không phải mẹ đẻ của chị ta nhưng Kiều Mục tốt xấu gì cũng là em trai, làm gì đến mức cạn tàu ráo máng như vậy…

Bất chấp bên ngoài láo nháo thế nào, Kiều Diệp vẫn đóng cửa im ỉm trong nhà. Kiều Mục cũng nhất quyết không rời đi, cánh cửa không biết chịu bao nhiêu cú đạp của cậu. Trong nhà ngoài cửa giằng co một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, anh rể Phương Chính Quân xấu hổ cầm một xấp tiền ra đưa cho cậu. “Kiều Mục, chị em thật ra cũng không phải người xấu, chị ấy cũng có chỗ khó của mình. Đây là số tiền em cần, em đếm đi.”

Kiều Mục lạnh mặt nhận tiền, run rẩy đếm đếm, ngẩng lên nhìn Phương Chính Quân. “Nhờ anh nhắn với Kiều Diệp, tôi và chị ta đã thanh toán xong. Sau này tôi không có người chị này nữa.”

Nắm chặt xấp tiền, lách mình khỏi đám đông, Kiều Mục mắt không chớp rời khỏi “Trung Nam Hải”. Vừa ra cửa được mấy bước, chợt nghe một giọng nữ lanh lảnh gọi tên mình: “Kiều Mục, đợi đã.”

Kiều Mục xoay người, trong đôi mắt nhòe nhoẹt hiện lên bóng dáng bé nhỏ của Tần Chiêu Chiêu.

Kiều Mục bảo vệ được quyền lợi của mẹ con mình, lấy được tiền mang đi. Cậu chứ thế cầm cả xấp tiền đi thẳng ra ngoài, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng đuổi theo khỏi “Trung Nam Hải”, gọi cậu lại: “Kiều Mục, đợi đã.”

Quay đầu lại thấy Tần Chiêu Chiêu, Kiều Mục đột nhiên nhớ ra sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, cậu ở trong bệnh viện trải qua những ngày đau khổ, bất lực nhất, nếu không có Tần Chiêu Chiêu và mẹ cô, hẳn nỗi đau đớn và bất lực ấy còn nhân lên gấp bội, đến khi bạn bè, đồng nghiệp của ba dồn dập tới thăm, hai người họ lại lặng lẽ rời đi.

“Tần Chiêu Chiêu, hôm đó lúc cậu và mẹ rời đi, mình không biết nên không tiễn được, thật xin lỗi.”

“Không có gì, cậu không cần bận tâm. Kiều Mục, cậu cầm tiền trong tay thế kia không được đâu, cẩn thận bị cướp mất.”

Tần Chiêu Chiêu nhắc nhở, Kiều Mục mới giật mình, cầm một xấp tiền trong tay như vậy quả không an toàn, nhưng trên người cậu mặc quần áo mùa hè, túi quần chỉ để trang trí, không đựng được cái gì.

“Hay là, chờ mình qua nhà lấy cho cậu cái túi nhé.”

Kiều Mục gật đầu đồng ý, Tần Chiêu Chiêu chạy về nhà, chạy được vài bước thì dừng lại, chần chừ hỏi: “Kiều Mục, cậu có khát không? Hay vào nhà mình uống ngụm nước đi.”

Nghe cô nói, Kiều Mục mới nhận ra quả thật mình đang rất khát, vừa rồi làm loạn ở nhà Kiều Diệp làm cổ họng cậu khát khô. Cậu không từ chối, theo Tần Chiêu Chiêu về nhà, uống một hơi hết chén nước, lúc buông chén vô tình thấy một bịch đậu tương mới tước vỏ, sắc mặt cậu trầm xuống, buồn khó tả.

Tần Chiêu Chiêu tìm một cái túi to mang lại, tinh ý nhận ra, nhẹ giọng nói: “Sao thế? Cậu không thích đậu tương à?”

Kiều Mục lắc đầu, ánh mắt mang theo niềm bi thương sâu sắc. “Không phải, thật ra mình rất thích đậu tương. Trước mẹ mình vẫn hay mua đậu tương về xào cho mình ăn. Bà không bao giờ mua đậu tước sẵn, nói là như vậy không vệ sinh và không tươi, lần nào cũng mua về tự tước lấy. Không biết, sau này còn có thể được ăn đậu bà tước nữa hay không.”

Lời cuối cùng ướt đẫm, xót xa. Cậu biết tâm nguyện này rất khó thực hiện, bác sĩ đã nói cho dù cứu được, mẹ cậu chỉ có thể nằm liệt giường, không làm gì được nữa.

Dáng vẻ đau buồn của cậu khiến Tần Chiêu Chiêu cũng khó chịu theo, nhưng cô không biết an ủi cậu thế nào. Mấy ngày nay, số mệnh giáng xuống cậu bao nhiêu đau đớn, tàn khốc khiến mọi lời an ủi đểu chẳng ích gì. Cuối cùng, cô đành nói: “Kiều Mục hay là ở lại ăn cơm với nhà mình đi! Tiện có đồ cậu thích ăn nữa, đỡ phải ăn đồ ăn nhanh ở bệnh viện, cậu ăn không quen.”

Hôm đó cô và mẹ ở bệnh viện cùng cậu một ngày, giữa trưa mua cho cậu ít đồ bán quanh bệnh viện, cậu miễn cưỡng ăn vài miếng vì lòng rối bời, cũng vì thức ăn không nuốt nổi. Mấy ngày nay cậu gầy quá, cằm nhọn hoắt, nhọn như chiếc dùi dâm thẳng vào mắt cô, vào tận trái tim cô, cô muốn giữ cậu lại ăn một bữa cơm, để cậu được ăn thoải mái.

Kiều Mục lắc đầu từ chối: “Không được, mình phải quay lại bệnh viện. Mình đi lâu rồi, cũng lo cho mẹ ở bệnh viện. Cảm ơn cậu!”

Nhìn Kiều Mục vội vã rời đi, Tần Chiêu Chiêu thất vọng chán chường.

Kiều Mục trở lại bệnh viện, kinh hãi nhìn phòng chăm sóc đặc biệt trống không. Cậu chấn động, trong nháy mắt mặt trắng bệch như tờ giấy. Một y tá nói với cậu: “Tình hình của mẹ cháu đột nhiên chuyển biến xấu, vừa được đưa đi cấp cứu rồi.”

Bên ngoài phòng cấp cứu, Mục Tùng đang ngồi một mình, đầu cúi gục, rít từng hơi thuốc, dưới chân la liệt đầu lọc thuốc. Mặt cắt không còn giọt máu, Kiều Mục vọt tới trước mặt cậu, khàn giọng: “Sao tình hình của mẹ cháu lại tệ hơn? Buổi sáng vẫn còn tốt mà, hay là cậu…”

Cậu nghẹn ứ, không nói được nữa. Mục Tùng bỗng đứng dậy, tím mặt, trừng mắt giận dữ. “Hay là cậu làm sao? Nói rõ ra xem nào? Đúng là lúc trước cậu có muốn ngừng điều trị, nhưng sau này đã bỏ qua ý định ấy rồi. Chẳng lẽ cậu có thể làm mấy chuyện mờ ám hại chết chị ruột hay sao? Đó là tội giết người đấy! Kiều Mục, nếu không phải vì cháu còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, cậu đã quay về Thượng Hải, mặc xác cháu muốn làm gì thì làm. Đúng là mất công mất sức mà không ra đâu vào đâu!”

Thấy cậu giận dữ, Kiều Mục cắn môi nín lặng. Hai cậu cháu ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, không ai mở miệng, không khí dường như đông cứng.

Ban đầu Mục Tùng cũng tức giận đứa cháu nghĩ mình thừa dịp nó đi vắng mà động tay động chân với Mục Lan, nhưng ngẫm lại không thể trách nó được. Ban nãy nói ngừng điều trị, trùng hợp làm sao nó vừa đi khỏi thì tình hình mẹ nó chuyển biến xấu, làm sao nó không nghi ngờ mình chứ? Aiz! Đúng là mất công mất sức mà không ra đâu vào đâu!

Ngồi chờ không lâu, cửa phòng cấp cứu bật mở, hai người đồng thời đứng bật dậy, bốn con mắt hướng về phía bác sĩ. Bác sĩ tháo khẩu trang, lắc đầu: “Không cứu được, bệnh nhân đã tắt thở trên bàn mổ.”

Bác sĩ đã quen đánh bạn với cái chết, giọng nói cứng nhắc, không mang theo bất cứ tình cảm nào. Nhưng với Kiều Mục, một lời của bác sĩ như bom nguyên tử bùng phát, phá tan nát thế giới của cậu, long trời lở đất, tất cả tan biến trong nháy mắt…

Ngày Mục Lan mất vừa tròn cúng tuần đầu Kiều Vĩ Hùng. Bà chịu đựng được lâu hơn ông một thời gian, có lẽ vì trong bà vẫn còn khát khao sống mãnh liệt chăng? Từ đầu đến cuối bà luôn kiên trì, vậy mà vẫn không thể qua khỏi, cuối cùng đành lìa bỏ cõi đời trong cơn hôn mê sâu, thậm chí chưa một lần mở mắt nhìn con trai và người thân lần cuối.

Kiều Mục không thể chấp nhận sự thật này, cậu nhào vào Mục Lan khóc lóc. Chàng trai mười tám tuổi nức nở như đứa trẻ lên ba, khóc không thành tiếng. “Mẹ… Con là Kiều Mục đây… Mẹ mở mắt nhìn con đi… Mở mắt nhìn con đi…”

Mục Lan đã không thể mở mắt được nữa rồi, nhưng có lẽ linh hồn bà vẫn chưa rời đi, nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của con trai, hai hàng lệ chậm rãi rỉ ra từ khóe mắt vẫn nhắm chặt. Hai dòng lệ này là nỗi đau đớn cùng quyến luyến, không cam tâm rời bỏ thế giới này sao?

Khác với đám tang rầm rộ của Kiều Vĩ Hùng, Mục Tùng và Kiều Mục tổ chức tang lễ của Mục Lan vô cùng đơn giản. Được Kiều Mục đồng ý, Mục Tùng đưa di thể của Mục Lan đến nhà hỏa táng, sau đó sẽ đưa di cốt về Thượng Hải, coi như lá rụng về cội. Không nhập táng ở đây nên chẳng bố trí linh đường đón người tới phúng viếng, mà có muốn bày vẽ ra chỉ sợ cũng chẳng mấy người tới. Dù Mục Lan sống ở đây nhiều năm nhưng bà vẫn giữ trong mình cảm giác về sự ưu việt của một con người của thành phố lớn, nên thường xa cách những người sống ở đây. Bà không có bạn thân, mấy năm nay sống ở Thượng Hải càng không có bạn bè. Nếu Kiều Vĩ Hùng còn, có thể cũng có nhiều người vuốt mặt nể mũi mà tới đưa tiễn, đáng tiếc bà mất sau Kiều Vĩ Hùng. Người không còn, trà cũng lạnh, người ta có thể tới hoặc không, cuối cùng chẳng ai đến. Người lẽ ra nên tới như vợ chồng Kiều Diệp cũng không thấy đâu.

Lúc di thể đưa tới nhà tang lễ chờ hỏa táng, ngoài hai cậu cháu Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn chỉ còn mấy người bạn học cũ như Tần Chiêu Chiêu, Diệp Thanh, Cung Tâm Khiết… Tình cảnh vắng vẻ, lạnh lẽo, thê lương.

Từ đầu đến cuối Kiều Mục không nói lời nào, cậu ngơ ngác ngồi đó, như câm như điếc. Cha mẹ lần lượt qua đời chỉ trong một tuần, sự đả kích cậu gặp phải chỉ sợ người lớn cũng khó chống đỡ nổi, huống hồ một thiếu niên mười tám tuổi, cơ hồ vẫn như đứa trẻ con.

Lăng Minh Mẫn ngồi cạnh cậu, nắm chặt bàn tay, nước mắt ròng ròng. Mấy ngày nay, chuyện nhà họ Kiều cũng khiến cô rớt không biết bao nhiêu nước mắt, hai mắt đỏ hoe.

Mấy nữ sinh đứng cạnh cũng đỏ hoe mắt, thiếu niên vốn dễ xúc động hơn người lớn, huống hồ bạn cùng tuổi gặp chuyện không may khiến các cô cảm động lây, không kìm được mà cùng rơi lệ. Trong đó “lệ ai chan chứa hơn người”? Không nghi ngờ gì, chính là Tần Chiêu Chiêu.

Lúc tin Mục Lan qua đời truyền về tới Trường Cơ, Tần Chiêu Chiêu trốn vào phòng khóc sướt mướt. Cô khóc vì Kiều Mục, vì cô có thể tưởng tượng được nỗi bi thương và tuyệt vọng của cậu. Cha cậu mới qua đời mấy hôm, tới giờ mẹ cũng rời xa nhân thế, cửa nhà tan nát, thế giới của cậu gần như vỡ vụn.

Trong lúc Kiều Mục thống khổ và tuyệt vọng nhất, người thân duy nhất của cậu ở đây – chị gái cùng cha khác mẹ Kiều Diệp – lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tới quán chơi mạt chược. Có người biết chuyện, cố ý hỏi chị ta hậu sự của Mục Lan tính ra sao? Chị ta không nghĩ ngợi đáp luôn: “Xử lý thế nào có liên quan gì tới tôi? Không phải mẹ tôi, tôi không rảnh quan tâm.”

Chị ta còn nói: “Bà ta cũng thật giỏi hành hạ người khác, biết chết thì chết luôn cho xong, còn cố kéo dài cả tuần trời, tự nhiên mất toi mấy vạn viện phí!”

Tần Chiêu Chiêu không sao hiểu nổi, có thế nào họ cũng là người thân một nhà. Kiều Diệp và Mục Lan không có quan hệ nhưng Kiều Mục là máu mủ ruột rà với chị ta, sao chị ta có thể lạnh lùng, vô tình, làm ngơ đứng nhìn người thân như vậy?

Mấy người bạn ở nhà tang lễ hôm đó chỉ duy có Tần Chiêu Chiêu không mời mà đến. Cô nhận được tin liền chạy tới bệnh viên rồi theo sang nhà tang lễ. Diệp Thanh và Cung Tâm Khiết được Lăng Minh Mẫn báo cho biết, mấy người họ có quan hệ thân thiết, lúc nhà Kiều Mục xảy ra chuyện, Lăng Minh Mẫn gọi điện bảo hai người tới bệnh viện hỏi thăm. Đám tang Kiều Vĩ Hùng mấy người họ cũng tới viếng, giờ lại tới thêm lần nữa, tiễn mẹ cậu đi nốt quãng đường cuối cùng.

Vài ngày ngắn ngủi mà tới nhà tang lễ hai lần, gương mặt thiếu nữ trẻ trung của họ ít nhiều mang thêm một nỗi buồn đau nặng nề không hợp tuổi tác. Mấy chữ thế sự vô thường, sinh mệnh mong manh trước kia chỉ có trong sách vở, đến nay đã hóa thành ví dụ hữu hình; thực tế tàn khốc dạy họ nhận thức sâu sắc về cuộc sống.

Lúc di thể được đưa tới lò thiêu, Kiều Mục nhào lên như người hóa dại, lệ tuôn như suối tào, giọng khàn đặc, kiên quyết không để người ta đưa mẹ đi. Nhân viên nhà tang lễ đã quen với những chuyện như thế này. Làm việc ở nơi này, họ đâu còn xa lạ với cảnh thân nhân người chết xúc động thất thường. Hai người cứng rắn kéo Kiều Mục lại, một người khác nhanh nhẹn giúp chuyển di thể đi.

“Không… Đừng… Mẹ… Mẹ ơi!”

Tiếng gào thét thống thiết của Kiều Mục vang lên, nhưng gào đến mấy cũng không thể đưa mẹ cậu quay lại được nữa. Cái chết là tường đồng vách sắt, là ranh giới kiên cố nhất trên đời, lạnh lẽo chia lìa hai cõi âm dương. Cốt nhục tình thâm, từ nay về sau vĩnh viễn hai ngả, âm dương hữu biệt.

Lúc đi là thi thể lạnh như băng, trở lại là bình tro cốt ấm áp. Một sinh mệnh từng sống vui vẻ, đến nay hóa thành tro bụi. Kiều Mục nước mắt ngắn dài tiếp nhận bình tro, ôm siết vào ngực… Đây chính là cái ôm ấm áp cuối cùng của cậu và mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.