Những Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Những Công Tử Trẻ Con

Chương 49: Chương 49: Lệnh Của Bố (2)




Đôi lời tg: Đáng lẽ chương 48 và 49 là 1 chương, mà tại tg lỡ tay bấm đăng truyện, các web khác cũng đã copy qua, nên tiện thì tg tách ra làm 2 chương luôn nha, chứ chương 48 không ngắn vậy đâu =)).

---------------------------------------

Xử lý xong chuyện ở công ty, vẫn còn nhiều thời gian, nó quyết định sẽ sang Tuyết Băng (bang của nó, còn nhớ không?). Cũng đã lâu rồi nó không đến đây, có quá nhiều chuyện xảy ra ở công ty và cả chuyện của tụi nó, một thời gian dài vắng bóng Đại Tỉ, giờ chắc là tụi nó làm càng quá rồi. Nghĩ là làm, nó lái chiếc moto phân khối lớn của mình đến căn cứ chính Sea Wae. Trước khi đến, nó còn không quên gọi điện thoại báo một tiếng cho đàn em.

- 5 phút nữa tôi đến Sea Wae, tập hợp đủ cho tôi.- Nó ra lệnh

- Tuân lệnh chị.- Lee ở đầu dây bên kia răm rắp nghe theo

Chạy một đoạn đường dài, chắc cũng khoảng 4km. Nó cũng đến được căn cứ chính của bang. Ngước đầu nhìn lên, một cái bảng đề chữ SEA WAE to đùng đập vào mắt nó. Khí thế hừng hừng bước vào, nó nhận được một loạt cái cúi đầu của đàn em. Bước chân vào căn phòng được gọi là VIP, ấn tượng đầu tiên là hàng loạt trai đẹp đang ngồi, mặt trông rất là nghiêm túc, ăn mặc đen từ đầu tới chân, chất lừ với phong cách bụi đời. Ấy thế mà, mặt nó trông vẫn rất phởn, gì chứ, trai đẹp à? Xin lỗi chứ chị đây CHAI SẠN rồi, đừng hòng quyến rũ chị (-_-).

- Đại Tỉ, chị đến rồi à?- Thằng nhóc Lee hí hửng chạy lại

- Ừ. Jey đâu?- Nó đảo mắt một vòng, thiếu một người

- Dạ, anh ấy có hẹn đi chơi với bạn gái, tụi em có gọi mà không bắt máy, chị gọi thử xem.- Lee

- Ừ.- Lời nói đi đôi với hành động, nó nhấc máy gọi cho Jey

Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được...

Hiện tại, ở chỗ Jey:

- Mấy thằng này, gọi gì mà gọi hoài...- Chưa nói hết câu, nhìn vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, Jey hốt hoảng, vội bắt máy

- Dạ...Đại...Đại Tỉ...hả?- Jey run rẩy, lấp ba lắp bắp

- Cậu đang ở đâu?- Đầu dây bên kia, giọng nó vừa khàn vừa trầm vang lên đáng sợ

- Dạ em đang ngoài phố, đang mua kem cho bạn gái, có gì không chị?- Jey nói mà mồ hôi không ngừng túa ra, vội lấy khăn tay chặm chặm

- Ừ, có. CẬU VỀ BANG NGAY CHO TÔI, TÔI CHO CẬU 5 PHÚT, CẬU MÀ KHÔNG VỀ LÀ TÔI TỚI ĐỐT NHÀ CẬU ĐÓ!- Nó hét qua điện thoại, tội nghiệp tên Jey xấu số, thằng nhỏ đang áp sát lỗ tai mới đau chứ, bên này, mấy đứa đàn em đứng gần nó cũng phải bịt lỗ tai lại nếu không muốn bị điếc

- Nhưng, bạn gái em...- Cũng nhờ áp sát lỗ tai nên Jey nghe rất rõ lời nó nói

- Hửm? Có ý kiến gì sao?- Nó giở giọng kiểu như bất mãn gì nữa?

- Dạ không có, nhưng 5 phút làm sao về kịp chị?- Có vẻ vâng lời, lễ phép

- Tôi không cần biết, bay, phóng hay leo tường gì đó tùy cậu, còn 4 phút.- Nó nhẹ nhàng thông báo, nhưng Jey thì không nhẹ nhàng chút nào, độ sát thương trong lời nói của nó quả nhiên là cao

Thấy ngựa rồi, giờ không có xe, cũng đúng, đi dạo phố với gái thì ai mà đi xe. Giờ chỉ còn một cách... CHẠY! Nghĩ là làm, Jey chạy bán mạng, cầm kem đưa cho bạn gái rồi nhảy lên nóc nhà, nhảy từ nhà này sang nhà kia ( Chắc khinh công ). Xui thay, vừa nhảy xuống sân nhà nọ thì đạp trúng đuôi con chó, bị chó rượt, mất 2 phút. Đã vậy đi giữa đường còn bị bà kia đổ nguyên xô nước trúng đầu, ứt từ trên xuống dưới. Đến nơi thì không biết thành cái giống gì nữa, toàn thân ướt như chuột lột, trông thật thảm hại. Bọn đàn em vừa nhìn thấy thì cười lăn cười bò, còn nó thì:

- Chạy nhanh ghê, may cho cậu, còn 8 giây. Vào thay quần áo đi rồi ra nói chuyện.- Nó nói, đưa điện thoại lên cho Jey xem. Cậu xem mà cười khổ, nó tính từng giây sao?

Sau 3 phút thay quần áo, Jey xuất hiện với một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xăn tới khuỷu tay, quần bò mài rách, áo lại bỏ ngoài quần, trên tóc, một vài giọt nước vẫn còn vương lại. Cậu ta lúc này đẹp trai rạng ngời, gái nào thấy cũng phải đổ rầm rầm.

- Tôi nói tôi đến, sao cậu không ở bang?

- Dạ, em có hẹn nên...

- Có hẹn? Em không nói với cậu ta sao?- Chưa kịp để Jey nói hết câu, nó đã quay sang hỏi Lee

- Em có nói, nhưng anh ấy nói là đã có hẹn với bạn gái.- Lee nhanh nhảu, liền bị Jey quay sang lườm rách mặt

- À, ra là vậy.- Nó cười như có như không, mỗi lần nó cười như vậy thế nào cũng có chuyện xảy ra.

- À, hay là em đi pha trà cho mọi người uống nha.- Có một đứa biết sắp có chuyện xảy ra nên tính chuồng trước.

- Không, cậu ngồi đó đi.- Nó phán một câu lạnh ngắt khiến ai nấy đều khiếp sợ, tên kia cũng nghe lời mà ngồi xuống

- Đi chơi với bạn gái vui không Jey?- Nó nở một nụ cười tươi nhất có thể

- Dạ, cũng vui lắm chị.- Jey hí hửng

- Ừ, để tôi góp vui với cậu nhé, CẬU ĐI RA NGOÀI KIA CHẠY 10 VÒNG SÂN CHO TÔI, TÔI CHO CẬU NỬA TIẾNG, ĐI NGAY CHO TÔI!!!- Nó đột nhiên hét lên làm những người xung quanh một phen giật mình

- Dạ, em đi liền.- Jey bật dậy như cái lò xo

- Đáng đời Jey.- Lee ngồi cạnh cười hả hê

- Lee à, em vui lòng chạy 20 vòng cho chị nhé.

- Ủa, sao gấp đôi vậy chị?- Lee làm bộ mặt cún con , lắc lắc đầu khó hiểu

- Vậy ai đã không cầu xin Jey để cậu ta về hả?

- Dạ? Em!

- Thành thật lắm. Chạy được rồi đấy.- Nó vỗ vai Lee, giọng nói khá ngọt ngào

- Vâng, em sẽ nối đuôi tên Jey ngay đây ạ.- Vinh hạnh ghê

---------------------------------------

Xong việc ở bang, nó lái xe về nhà. Bước đến căn biệt thự rộng lớn quen thuộc, nhưng hình như hôm nay hơi lạnh thì phải. Nó cứ thấy run run thế nào ấy. Đặt chân vào, nó cảm thấy yên tĩnh lạ lùng, bình thường giờ này Ryan đã thức dậy, thì ít ra cũng phải nghe tiếng tivi chứ, lạ nha. Vào phòng khách, đập vào mắt nó là ba má đáng kính đang ngồi, mặt có vẻ vô cùng nghiêm trọng. Đối diện là, thôi rồi lượm ơi, tên Ryan chứ đâu nữa.

Nó ngồi xuống, vừa nhìn thấy nó, ánh mắt bố nó đã hằng lên vài tia giận dữ. Nó ái ngại hỏi bố:

- Có chuyện gì vậy bố? Sao bố mẹ về đột ngột thế, chẳng báo con tiếng nào cả.

- Báo mày biết thì mày giấu thằng này đi à? Nói xem, thằng này là ai?- Bố nó đáng sợ

- Dạ, bạn trai con.- Nó không do dự, trả lời ngay

- Bạn trai? Thế tại sao nó lại ở đây, không lẽ...- Ông nhìn nó bằng ánh mắt ngờ vực

- Tuyệt đối không phải như bố nghĩ!

- Ok, theo bố lên phòng, chắc chắn sẽ rõ!- Nói rồi ông đứng dậy, nó nhìn mẹ, mẹ nhìn nó ý bảo đi theo đi!

Được thôi, lên thì lên, nó sợ bố à? Nhưng hình như nó quên mất thứ gì thì phải. Mẹ nó khá thoải mái, chỉ nhìn hắn cười. Còn bố nó thì khá nghiêm trọng, ông rất thương con gái, nên cái gì cũng phải cẩn thận từng chút một. Gái nào cũng vậy, cứ thấy trai đẹp là đớp đớp à, ông nghĩ vậy (-_-). Cái đấy không nói tới, cái đáng chú ý, ông nói chuyện với nó cùng thái độ dò xét, hỏi này hỏi nọ giống như kiểu nó đang bị dụ dỗ ấy. Đã vậy hình như bị ngứa tay, hết lấy hình nó lên xem rồi lại cầm gối, chăn, và cuối cùng là mở tủ quần áo. Vui thay, vừa mở tủ quần áo, một đống gì đó rơi xuống ( chắc các mem còn nhớ ). Mặt ông tối sầm, nó cũng không ngoại lệ.

1

2

3

- HANA!!!- Sau tiếng hét của ông là chim rơi, chó sủa, long trời lở đất, tần số âm thanh thật kinh khủng

Ông mặc kệ nó giải thích, chạy xuống nhà, nắm tay hắn kéo lên phòng, nhốt hai đứa ở lại, khóa chốt. Tiêu! Nó và hắn chỉ biết ngồi cười, cười không ra nước mắt, cái quái gì thế này? Chuyện quái gì thế này? What the hell???

Khoảng tầm nửa tiếng sau, chốt cửa được mở ra, nhưng không phải bố nó, mà là mẹ nó. Nó và hắn nhìn nhau, rồi lại nhìn mẹ nó với vẻ mặt khó hiểu.

- Hai đứa xuống đây bố mẹ nói chuyện chút.- Mẹ nó rất nhẹ nhàng nên cũng bớt lo hơn, ít ra là không như bố nó, làm ầm lên như vậy

Vừa bước xuống nhà, đập vào mắt hắn là hai bậc phụ huynh cao quý của hắn đang ngồi đó. Vẻ mặt rất điềm tĩnh, vừa uống trà vừa nói chuyện.

- Chuyện gì thế ạ? Sao bố mẹ ở đây?- Hắn ngồi xuống, hỏi

- Bố mẹ vừa nghe chuyện của hai con.- Bố hắn nói

- Không phải chứ, bố hiểu lầm rồi!- Nó nhăn mặt

- Không phải nói nhiều nữa, chúng ta đã quyết định rồi.- Bố nó nói chắc nịch

- Quyết định gì ạ?- Nó và hắn trố mắt

- Hai đứa...kết hôn đi.- Ông uống ngụm trà, rồi nói lời hết sức nhẹ nhàng nhưng có sức công phá kinh khủng

- CÁI GÌ?!- Nó, hắn đồng thanh hét lên

- Gì chứ? Bố à, tụi con chỉ mới có 16 tuổi thôi mà.- Nó mè nheo

- Đúng vậy, tụi con còn nhỏ!- Hắn cũng không vừa

- Còn nhỏ? Còn nhỏ mà dọn nhà ở chung với bạn gái, rồi còn xài cái gì đó nữa.

- Không có, hãy nghe tụi con giải thích.

- Không cần giải thích, bọn ta đã quyết định rồi.

- Nhưng...tụi con còn đi học.

- Đúng vậy, tụi con cũng chưa đủ tuổi.

-...

Cầu xin một hồi, bố nó cho phép không kết hôn, làm nó và hắn mừng rơn. Nhưng...

- Nếu vậy, hai đứa đính hôn đi!- Ông hết sức bình tĩnh

Thôi rồi, số phận đã sắp đặt. Lệnh của bố, không thể cãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.