Nhường Nàng Ba Phần

Chương 23: Chương 23: Nhường nàng ba điểm: Anh muốn giao cho em




wattpad @keoxoaingotngao

- --

Lâm Ngô:......???

Lâm Ngô: Là điện thoại anh rung sao? Em cũng không phiền tới anh.

Lâm Kiến Ngộ: Em nói đi.

Lâm Ngô: Giúp em đoạn audio với, em chụp đoạn tự thuật cho anh ô ô ô / đáng thương / đáng thương / đáng thương

Lâm Kiến Ngộ: Gửi nội dung cho anh.

Lâm Ngô: Ha ha ha ha ha ha anh lại đáp ứng nhanh như vậy! Ok ok, em hiểu rồi.

Lâm Kiến Ngộ: Tìm Lạc Du có chuyện gì, cùng nhau giải quyết đi.

Lâm Ngô:??? Nhờ cô ấy nói anh giúp em ghi lời audio thôi, không có chuyện gì khác.

Lâm Kiến Ngộ:...

Anh cất điện thoại vào túi, xếp gọn mấy bài thi sửa xong để ở cạnh bàn, chậm rãi đứng dậy đến các đội viên cùng xem video.

Bùi Trạch ôm cánh tay ghé bên tai anh nói: “Cuối năm tham gia Công Khai, Ninh Trì muốn cùng đội với Thường Vu Hàn.”

Lâm Kiến Ngộ nhíu nhíu mày, “Cậu nghe ai nói?”

“Anh lên mạng xem đi.”

Lâm Kiến Ngộ mấy ngày này không lên mạng, vừa đăng nhập lập tức nhận được hàng trăm tin nhắn, bình luận nhắc đến cũng đạt tới 99+, xem không hết.

Anh với Thường Vu Hàn và Ninh Trì mấy năm trước có theo dõi nhau, lập tức vào trang cá nhân của bọn họ xem.

Thường Vu Hàn: Lập nhóm à, tới đây! //@ Ninh Trì Debate: Lập nhóm sao? //@ Thường Vu Hàn: Mới vừa cơm nước xong, được người báo cho hai tháng sau là Cúp Hoa Tân, bốn tháng sau là Công Khai, mệt mỏi.../hẹn gặp lại/.

Phía dưới bình luận fan oanh tạc, không ít người tag Lâm Kiến Ngộ.

“Nếu bọn họ ghép đội với nhau đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?” Bùi Trạch trong giọng nói có chút lo lắng.

Lâm Kiến Ngộ cười một cái, chia sẻ bài đăng của Thường Vu Hàn, kèm theo dòng chữ giống như Ninh Trì “Lập nhóm à?”, còn thuận tiện mời những người khác, weibo nháy mắt biến thành “Lập nhóm sao? Lập nhóm sao?? Lập nhóm sao???”

“Phốc!” Bùi Trạch nhịn không được cười.

Lâm Kiến Ngộ lập tức đụng chân cậu ta một cái, ý bảo không làm ồn tới Kiều Lạc Du đang ngủ.

Bùi Trạch nhìn một màn này liền thấp giọng nói: “Đàn anh Kiến Ngộ, đồng ý rồi sao?”

“Rồi.” Lâm Kiến Ngộ trong thanh âm mang theo ý cười: “Dễ bảo.”

“Anh có thể sao?” Bùi Trạch vỗ vỗ bả vai anh, “Các nữ sinh trường chúng ta sẽ khóc chết mất.”

Lâm Kiến Ngộ cười lắc đầu, không trả lời, tiếp tục xem video thi đấu.

Không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên nói: “Lần sau đem cúp quán quân trở về đi.”

“Hả?” Bùi Trạch nghi hoặc nhìn anh.

Hiện giờ đội đứng đầu đứng nhỉ đều giành quán quân ở các cuộc thi lớn. Lâm Kiến Ngộ cũng như Thường Vu Hàn, Ninh Trì, Chương Nhạc, Đồng Hoa Thanh đều được ánh sáng của vô số cúp quán quân chiếu sáng.

Bùi Trạch lúc trước hỏi Lâm Kiến Ngộ có nghĩ đến chuyện giành quán quân không, anh trả lời là “Tôi có hai giải người chơi tốt nhất là đủ rồi“. Thật không giống với những người khác, anh trước sau gì cũng thấy danh hiệu quán quân nhàm chán.

Lâm Kiến Ngộ ghé mắt nhìn người đang nằm ngủ trên bàn, mặt mày gian không tự giác ôn hòa lên lộ ra nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Tôi muốn tặng cho cô ấy.”

Anh thích hùng biện không phải để được ca ngợi cùng với vinh dự, chỉ là đơn thuần hưởng thụ khoái cảm đứng ở trên sân cùng chém giết đối thủ về mặt tư tưởng. Đối với người thi đấu hùng biện mà nói, đạt được giải người chơi tốt nhất hai mùa liên tiếp Cúp Thanh niên đã là khẳng định thực lực tốt nhất rồi.

Nhưng hiện tại anh muốn giành lấy quán quân, muốn lấy danh hiệu này làm cho người ngoài bội phục.

“Tốt.” Bùi Trạch dùng sức gật đầu, “Đại học Ôn Lâm muốn giành quán quân, cũng là chúng ta muốn giành quán quân.”

...

Đại khái là nhiệt độ của phòng huấn luyện khá thoải mái, Kiều Lạc Du ngủ một giấc hai tiếng đồng hồ, đến tận năm giờ rưỡi mới tỉnh lại, xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đem thảm trên người quấn chặt chút.

“Đi ăn cơm?” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

Kiều Lạc Du dựa vào ghế trên, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, trong miệng lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá...”

Lâm Kiến Ngộ đỡ đầu cô, chuyển từ trên ghế lạnh lẽo qua trên vai mình, “Vậy em ngủ thêm một chút đi.”

“Đã mấy giờ rồi?”

“Năm giờ ba mươi lăm.”

Kiều Lạc Du lười nhác nhấc mí mắt, lúc này mới phát hiện trong phòng huấn luyện chỉ còn hai người bọn họ, máy chiếu và đèn cũng tắt hết, điều hòa cũng chỉnh tới hai mươi sáu độ.

“Đi ăn cơm trước đi.” Cô lại xoa nhẹ đôi mắt, đứng lên xếp gọn thảm, để lên sô pha.

Lâm Kiến Ngộ tắt điều hòa, cầm theo bài thi cùng cô ra cửa.

“Em muốn ăn cái gì?” một tay cầm bài thi, tay kia tự nhiên dắt tay cô.

“Ăn lẩu hải sản đi!”

Bên ngoài nhiệt độ không cao, thi thoảng có trận gió nhẹ thổi tới, Kiều Lạc Du đi một đoạn đã cảm giác thanh tỉnh hơn nhiều.

Lâm Kiến Ngộ đậu xe ở ký túc xá giảng viên bên kia, hai người nắm tay không nhanh không chậm mà đi tới.

Đi qua sân bóng rổ, Kiều Lạc Du trên tay thoáng dùng sức kéo anh, vừa lúc trong sân có bóng rổ bay qua tới, cô theo bản năng mà lui một bước.

“Trước kia bị bóng rổ đập trúng sao?”

Lâm Kiến Ngộ chú ý tới động tác của cô, nghiêng đầu nhìn sân bóng rổ, dừng lại rồi từ phía sau vòng tới bên trái cô, đổi tay tiếp tục dắt tay cô.

“Bị đập trúng nhiều lần.” Kiều Lạc Du bất đắc dĩ: “Em nhớ rõ có một lần cũng là lúc đi qua sân bóng rổ, nhìn thấy có trái bóng rổ bay qua, em cảm giác nó sẽ đập trúng em, liền chạy chậm hai bước, kết quả nó vừa vặn đập tới vị trí em vừa chạy đến.”

“Sau đó mỗi lần đi qua sân bóng rổ, em đều đi sát vào bên cạnh sân, đập đến trên đầu quá là đau.”

Vừa nói cô vừa sờ sờ đầu của mình, vừa định buông xuống, đã có một bàn tay ấm áp đặt ở phía trên.

Lâm Kiến Ngộ cười nói: “Vẫn là rất thông minh.”

“Đương nhiên rồi.” Kiều Lạc Du nghe vậy cong mắt, không hề khiêm tốn chút nào.

Lâm Kiến Ngộ trở tay nhẹ gõ một cái, tiếp tục dắt cô tới chỗ đỗ xe.

Gần đại học Ôn Lâm có một tiệm lẩu, bởi vì vị trí địa lý không phải trung tâm thành phố, cho nên không có vụ xếp hàng, Lâm Kiến Ngộ và Kiều Lạc Du chỉ chờ mười phút đã tới lượt đi vào.

“Cuối tuần này anh rảnh, có thể giúp em chụp đồ.”

Kiều Lạc Du uống một ngụm sữa đậu nành, nói: “Ngày mai em tính đi vẽ mẫu thiết kế, chỉ là studio sợ rằng sẽ không đặt được, về nhà em sẽ hỏi thử, đến lúc đó sẽ báo thời gian cho anh.”

“Nếu không đặt được thì nói với anh, anh có người bạn mở studio.”

Kiều Lạc Du chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ đến công việc của anh, lại cảm thấy chuyện này cũng bình thường.

Lâm Kiến Ngộ đem ghi chú trong điện thoại mở ra, đưa tới trước mặt cô, “Đây là lịch nghỉ hè anh sắp xếp, cuối tháng đi Nam Kinh tham gia thi đấu, giữa tháng 8 đi Thượng Hải.”

Kiều Lạc Du đưa mắt nhìn, đi liền mấy ngày, đi tham gia thi đấu cái gì đều viết lên hết. Xem xong cô gật gật đầu, đưa điện thoại trả lại cho anh.

Lâm Kiến Ngộ đem điện thoại thả lại trong túi, thấy cô có chút nghi hoặc, bên môi gợi lên cười, dụng ý giải thích: “Thời gian còn lại đều giao cho em quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.