Nhường Nàng Ba Phần

Chương 22: Chương 22: Nhường nàng hai điểm: Cô ấy ngủ rồi




wattpad @keoxoaingotngao

Sau khi trở về, Kiều Lạc Du ở trong nhà ba ngày liền, rốt cuộc cũng hoàn thành bản phác thảo cho thiết kế mới.

Cô buông bút vẽ, duỗi eo dựa vào sô pha, thuận miệng gọi: “Hoa Lê...”

Gọi xong cô mới ý thức được Hoa Lê đã được chủ nhân của nó ôm về rồi, trong phòng khách chỉ có mình cô.

Kiều Lạc Du nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát lại lấy điện thoại ra lên mạng.

Đánh giá về thí sinh hùng biện Lâm Kiến Ngộ?

Kỳ Kỳ Ở Trên Đường: A a a đàn anh Kiến Ngộ quá là đẹp trai, may mắn được đi xem Cúp Thanh niên mùa sáu, đây là hình ta chụp lén các ngươi xem đi [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Nặc danh người sử dụng: Cúp Thanh niên không có anh ấy chắc chắn là sự tiếc nuối lớn nhất của Cúp Thanh niên mùa sáu!

Hoàng Ngưng Mộ: Đàn anh đã trở lại, đại học Ôn Lâm Á quân, còn cần nói thêm cái gì?

......

Lời khen tràn ngập, Kiều Lạc Du nhìn thấy một bình luận đặc biệt, thời gian bình luận là hơn hai giờ chiều nay.

Nói với Kiến Ngộ: Cậu ấy không tệ, đã có bạn gái.

Bởi vì vừa bình luận, các bình luận khen ngợi cũng không nhiều, các câu trả lời đều cùng tâm trạng “***“.

Cẩn Du Mỹ Nhân trả lời Nói với Kiến Ngộ: Đã biết.

Kiều Lạc Du trả lời xong cũng khẽ cười, thoát ra khỏi chủ đề, mở WeChat ra.

Ba ngày trước từ Bắc Kinh trở về, cô đã nói với Lâm Kiến Ngộ, trong lúc phác thảo cô sẽ không xem điện thoại, cho nên tin nhắn giữa hai người dừng lại ở đầu tháng bảy.

Kiều Lạc Du đổi biệt danh của Lâm Kiến Ngộ thành [đàn anh Kiến Ngộ], phía sau thêm một cái cúp quán quân, gửi tin nhắn cho anh.

Kiều Lạc Du: Em đã mở cửa!

Lâm Kiến Ngộ: Tu luyện thành công rồi sao?

Kiều Lạc Du: Thành công, ngày mai sẽ đăng bài mới nhưng cần có người trợ giúp.

Lâm Kiến Ngộ: Đã hiểu.

Ý tứ nhờ anh hỗ trợ chia sẻ bài đăng.

Kiều Lạc Du rất là vừa lòng gật gật đầu, hỏi anh hai ngày này đang làm gì.

Lâm Kiến Ngộ: Anh đang sửa bài thi cuối kỳ. Ngày hôm qua có đi thu âm hai kỳ radio.

Kiều Lạc Du: Em quên mất anh vẫn là người dẫn chính... Vậy chẳng phải anh không được nghỉ đông và nghỉ hè sao?

Lâm Kiến Ngộ: Không sao cả, radio chủ yếu là thu âm, không thể từ chức. Hơn nữa sắp tới sẽ thi đấu, đội hùng biện muốn tập luyện.

Hùng biện mỗi tháng sẽ thi một vòng, mỗi khu vực đều có các cuộc thi lớn lớn bé bé. Các cuộc thi đấu quy mô nhỏ thì những đội mạnh sẽ không báo danh tham gia. Đầu tiên là trình độ khác biệt, không cần thiết phải lãng phí thời gian, thứ hai là cần tập trung vào cuộc thi quan trọng kế tiếp.

Theo lý thuyết đại học Ôn Lâm hiện tại có “Cúp Thanh niên” danh hiệu á quân, xem như đội mạnh, nhưng Lâm Kiến Ngộ một chút cơ hội cũng không lãng phí, báo danh tham gia các cuộc thi khu vực với danh nghĩa đội trưởng, dẫn thành viên mới trong nhóm tham gia rèn luyện.

Hùng biện yêu cầu thiên phú nhưng yêu cầu nỗ lực nhiều hơn. Nếu người khác tham gia một trăm trận thì bọn họ sẽ tham gia hai trăm trận, người khác huấn luyện ba mươi ngày thì bọn họ sẽ huấn luyện sáu mươi ngày.

Kiều Lạc Du: [hình ảnh]

Kiều Lạc Du: Đây là kế hoạch du lịch nghỉ hè của em. Đành phải làm phiền Lâm Ngô.

Phía sau bỏ thêm một cái nhãn dán thở dài.

Lâm Kiến Ngộ: Em ấy nghỉ hè muốn tới radio thực tập, không rảnh cùng em đi ra ngoài.

Kiều Lạc Du:......?

Lâm Kiến Ngộ: Đi cùng anh đi.

Kiều Lạc Du:.........??

Lâm Kiến Ngộ: Hoặc là anh đi cùng em.

Kiều Lạc Du:............???

Kiều Lạc Du nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Ngô muốn xác minh thông tin, ai ngờ bên kia tắt máy ngay lập tức, tạo nhóm chat ba người nhanh chóng gửi tin nhắn thoại.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Ngô bên kia rống lên: “Chờ anh trai mình tiến vào!”

Lâm Kiến Ngộ mau chóng tham gia nói chuyện phiếm, ho nhẹ một tiếng.

“Khi nào thì anh dẫn em tới phòng thu radio? Tại sao lúc trước anh không nói với em?” Lâm Ngô mới bắt đầu kì nghỉ, vừa về nhà lập tức nghe mẹ nói đến, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch nghỉ hè của cô nàng.

Lâm Kiến Ngộ không vội vã giải thích, hỏi cô: “Em tính không đi?”

Thực tập công tác ở radio tốt như vậy, lại liên quan đến chuyên ngành của cô, Lâm Ngô đương nhiên muốn đi rồi, nhưng nếu đáp ứng rồi thì cũng không thể tùy tiện đổi ý với cô bạn của mình được.

“Em muốn giúp Lạc Du quay phim chụp hình, muốn cùng cô ấy với bạn học đi du lịch,... Sao anh lại không nói trước với em!”

“Là đầu tuần cô tìm anh, anh cho rằng em với mẹ đã thương lượng với nhau.”

Lâm Ngô vừa nghe lời này nói nháy mắt liền yếu xìu, một lát sau mới nói: “Em có thể không đi sao?”

Lâm Kiến Ngộ cười hỏi lại: “Em thấy sao?”

“Không thể......” Lâm Ngô thở dài, đem đề tài dẫn tới trên người Kiều Lạc Du: “Vậy ai giúp Lạc Du chụp hình sản phẩm mới đây? Cửa hàng cũng cần phải có người hỗ trợ, tụi em cũng chưa sắp xếp thời gian.”

“Lúc khác mình sẽ đi cùng cậu vậy.”

“Anh có thời gian.”

Hai người đồng thời nói.

Lâm Ngô nhíu nhíu mày, “Anh không phải nói không có thời gian sao? Em nhờ anh sửa bản thảo thì anh không giúp, lại trực tiếp đưa cho Tề Thần.”

“Ừ... Sửa bản thảo thì đúng thật là không có thời gian.”

Giúp em gái sửa bản thảo thì không có thời gian, nhưng giúp bạn gái chụp hình sản phẩm mới thì lập tức có thời gian.

Lâm Ngô tức giận rời khỏi cuộc trò chuyện, chọc cho Kiều Lạc Du bật cười.

Lâm Kiến Ngộ nhìn ra Tề Thần có ý với Lâm Ngô, cô nàng ở chung cùng người ta nhiều năm như vậy nhưng lại không hề nhận ra.

“Hôm nay em có muốn ra ngoài không?” Lâm Kiến Ngộ nhìn ra cửa sổ, hòa nhã nói: “31 độ, trời nhiều mây.”

Kiều Lạc Du cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, cong lên môi đáp ứng: “Muốn.”

Lâm Kiến Ngộ xin trường cho đội hùng biện tập huấn trong kì nghỉ hè, trường học thấy bọn họ giành được á quân, nhanh chóng đồng ý, không bắt đóng cửa phòng huấn luyện.

Khi Kiều Lạc Du mang theo thư đến phòng huấn luyện, các đội viên đang tụ tập một chỗ xem Cúp Thanh niên. Thấy cô tới, lập tức nhường vị trí chính giữa cho cô, trực tiếp lôi kéo cô đến ngồi.

Cô cũng chưa tới kịp nói chuyện cùng Lâm Kiến Ngộ......

“Đàn chị, cho chị xem video phỏng vấn tụi em.” Ngải Tử Hàng tắt đoạn video thi hùng biện, mở danh sách tổng hợp các clip phỏng vấn đại học Ôn Lâm, “Chị muốn xem của ai?”

“Đương nhiên là đàn anh Kiến Ngộ nha.” Tưởng Dĩ Hướng ở bên cạnh nói.

“Chị đã xem của anh ấy rồi.” Hơn nữa là xem trực tiếp hiện trường phát sóng.

Kiều Lạc Du duỗi tay chỉ cái cuối cùng, “Phỏng vấn cả đội đi.”

“Ý hay!”

Tưởng Dĩ Hướng nhìn vài phút, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Đàn chị, ngành của chị có nhiều người thi lên thạc sĩ không?”

“Rất nhiều, làm sao vậy?”

“Em đang suy nghĩ có nên thi lên thạc sĩ hay không.”

Tưởng Dĩ Hướng đang học năm ba, nếu muốn thi lên thạc sĩ cuối năm nay phải quyết định trường học với phương hướng rồi.

Mấy năm nay thường xuyên có người hỏi Kiều Lạc Du về việc thi lên thạc sĩ, cô rất có kinh nghiệm hỏi lại: “Cậu gần đây mới suy xét muốn thi lên thạc sĩ sao? Vì sao đột nhiên nghĩ đến việc thi lên thạc sĩ?”

“Em vẫn còn do dự, vài bạn xung quanh em đều chuẩn bị thi lên thạc sĩ, gần đây chúng ta càng học cao thì càng có đường ra.” Tưởng Dĩ Hướng nói tiếp, “Bản thân em cũng không nghĩ sẽ tốt nghiệp sớm như vậy.”

Lúc trước trong lớp của Kiều Lạc Du có một người bạn học, bởi vì không nghĩ tốt nghiệp sẽ bước vào xã hội, lựa chọn tiếp tục thi lên thạc sĩ, cô nghĩ Tưởng Dĩ Hướng cũng cùng suy nghĩ như thế này, thấp giọng nói: “Cá nhân chị cho rằng, nếu là vì trốn tránh xã hội mà đi thi lên thạc sĩ thì thôi bỏ đi, rốt cuộc điều cậu trốn tránh chính là bố mẹ.”

“Không phải trốn tránh xã hội......” Tưởng Dĩ Hướng gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào, dứt khoát chỉ về phía màn hình.

Trong video, nhân viên công tác đang phỏng vấn Lâm Kiến Ngộ với Bùi Trạch: “Các bạn đánh giá đối thủ đại học Lạc Cùng như thế nào?”

“Thi đấu rất tốt.” Lâm Kiến Ngộ trên mặt mang theo ý cười: “Chờ mong lần tới gặp lại.”

Nhân viên công tác: “Sang năm đội hình dự thi sẽ có thay đổi sao?”

“Sẽ không có thay đổi lớn.” Bùi Trạch đáp: “Sang năm mọi người vẫn xuất ngũ.”

Kiều Lạc Du lập tức hiểu ra nguyên nhân Tưởng Dĩ Hướng muốn thi lên thạc sĩ.

Không muốn tốt nghiệp, tốt nghiệp chẳng khác nào xuất ngũ, xuất ngũ thì sẽ không có cách nào đứng trên sân thi đấu Cúp Thanh niên.

Tình cảm của bọn họ đối với hùng biện đã đạt tới mức yêu đến tận xương tủy.

“Thực xin lỗi, chị không thể giúp cậu quyết định tương lai.” Kiều Lạc Du cười lắc đầu, không nói ra.

“Em nhớ rõ đàn anh Kiến Ngộ từng ở đây nói một câu.” Tưởng Dĩ Hướng nhìn người trên màn hình, chậm rãi nói: “Yêu thích rất nhiều chính là cái vực sâu không đáy, biết là vực sâu, cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống.”

Nói xong, cậu ta thở dài một tiếng: “Hùng biện đối với chúng em mà nói chính là cái vực sâu.”

Lời này lọt vào tai, Kiều Lạc Du cảm giác trong lòng giống như bị cái gì gõ một cái, trong đầu không tự giác nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia.

Hùng biện đối với bọn họ, Hán phục đối với cô, nhiếp ảnh đối với Lâm Ngô, tất cả đều là những chuyện có thể không do dự mà theo đuổi.

Xem xong video phỏng vấn, Kiều Lạc Du cong eo đứng lên đi ra phía sau, ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiến Ngộ, Bùi Trạch nhìn thấy cô liền đứng dậy ngồi xuống phía trước.

Anh đang sửa bài thi cuối kỳ.

“Lâm Ngô đạt tiêu chuẩn sao?” Kiều Lạc Du thò lại gần nhìn.

“Miễn miễn cưỡng cưỡng đạt.” Lâm Kiến Ngộ đẩy chồng bài thi sửa xong kia tới tầm tay cô, “Bài đầu tiên là của em ấy.”

Kiều Lạc Du lật xem bài của Lâm Ngô, đem điện thoại để qua một bên, ghé vào trên bàn hỏi: “Còn bao nhiêu bài nữa?”

“Khoa biên đạo sửa xong rồi, khoa phát thanh thì còn tầm mười bài.” Lâm Kiến Ngộ dùng bút trong tay gõ nhẹ đầu cô, “Sửa xong thì dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

Kiều Lạc Du nghiêng đầu nhìn anh, “Em có thấy bình luận kia của anh.”

“Anh cũng thấy bình luận trả lời của em.”

“Tự mình bình luận về vấn đề của chính mình, không sợ người khác nói gì sao?”

“Có nói sai gì đâu, đều là tình hình thực tế.” Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu đối diện với cô, khóe môi nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Tự mình hỏi vấn đề về bạn trai, không sợ người khác nói sao?”

“......”

Kiều Lạc Du không nói lời nói, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.

Bên tai truyền đến tiếng cười ngắn ngủi, Kiều Lạc Du cảm giác hô hấp của anh tới gần hơn, tiếng nói giống cơn gió nhẹ nhàng chậm chạp.

“Lâm Kiến Ngộ thu hồi một tin nhắn.”

“Lâm Kiến Ngộ gửi cho bạn một tin nhắn.”

“Hai tin nhắn.”

“Ba tin nhắn.”

“......”

Kiều Lạc Du cắn môi cười cười, lại quay đầu lại, cắt ngang lời anh: “Em đã nhận được, anh mau sửa bài thi đi.”

Lâm Kiến Ngộ cười ừ một tiếng, một lần nữa cầm lấy bút.

Hôm nay cô thức dậy sớm, lại vẽ một buổi sáng, bỗng nhiên buồn ngủ, gối cánh tay một lát đã ngủ thiếp đi.

Lâm Kiến Ngộ nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều mới nhận ra cô đã ngủ rồi, chậm rãi đi ra ngoài, tới sô pha lấy thảm nhỏ mình hay dùng lại đây, đắp lên người Kiều Lạc Du.

“Nhỏ tiếng một chút.”

Anh dặn dò Ngải Tử Hàng, tay chân nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, lấy bút tiếp tục sửa bài thi.

Mới vừa xem xong một trang bài thi, trên bàn điện thoại ong ong vang lên, là Kiều Lạc Du nhận được một tin nhắn.

Lâm Kiến Ngộ biết cô ngủ không sâu, cầm lấy điện thoại.

“Ong ong.”

“Ong ong ong ong......”

Điện thoại vang lên vài cái, Lâm Kiến Ngộ ngó mắt nhìn màn hình, là [Lâm muội muội], anh lấy điện thoại của mình ra, gửi cho Lâm Ngô bốn chữ.

“Cô ấy ngủ rồi.”

Sau đó lại bổ sung một câu.

“Đừng gửi tin nhắn nữa, điện thoại rung sẽ làm cô ấy tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.