Wattpad @keoxoaingotngao
Từ cố cung bước ra, điện thoại hai người vẫn không nhận được tin tức gì.
Lâm Kiến Ngộ lúc này mới nhìn đồng hồ, lầm bầm lầu bầu nói: “Cúp Thanh niên đã kết thúc rồi.”
Kiều Lạc Du giật giật môi, vừa định nói thì chuông điện thoại Lâm Kiến Ngộ vang lên, cô đứng bên cạnh nhìn thấy tên Bùi Trạch trên màn hình.
Đối diện trầm mặc, tựa hồ như đang tự hỏi nên nói chuyện này như thế nào, lại lần nữa mở miệng, trong âm thanh tràn đầy sự bất lực cùng tự trách.
“Chúng ta...... Thua.”
Lâm Kiến Ngộ sắc mặt cũng không đổi, cũng im lặng thật lâu sau, rồi sau đó hòa nhã nói: “Nói với các cậu ấy, sang năm lại đến.”
Đại học Ôn Lâm thua, thua rất thảm.
Sau khi kết thúc, toàn Weibo đều là hoan hô đại học Lạc Cùng.
Ninh Trì là huấn luyện viên chính dẫn theo sáu thí sinh, đấu vòng loại xử lý đại học Thanh Thành lúc trước đoạt giải quán quân, đấu bán kết trực tiếp 9:0 quét ngang ban tổ chức, vòng bán kết gặp đội ngũ quán quân đại học Học Nghệ cũng không chút khách khí, trận chung kết lại 8:1 xử lý đại học Ôn Lâm.
Mỗi trận đều là kình địch, mỗi trận đều thành công thăng cấp, xứng danh với chức quán quân.
Kiều Lạc Du ngồi trên xe về khách sạn lén lên mạng xem, đầy hứa hẹn đến đáng tiếc, cũng có người nói đại học Ôn Lâm trừ Lâm Kiến Ngộ không ai có thể thi đấu, cũng có nói đại học Ôn Lâm lấy á quân đã thực ghê gớm......
Á quân, hạng hai.
Kiều Lạc Du bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Kiến Ngộ nói qua câu kia, hạng hai nghe cũng không tệ lắm, thực ra cũng là kẻ thất bại thôi.
Ở trong lòng anh, lại thất bại một lần nữa.
Cô tắt màn hình, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ xe, bên ngoài là các toà nhà cao ốc liền kề nhau, hỗn loạn cổ kính kiểu kiến trúc Trung Quốc, cực kỳ xinh đẹp.
Đáng tiếc Kiều Lạc Du không có tâm tư ngắm cảnh, cảm giác ngực mình giống như có thứ gì đổ, rầu rĩ, khó chịu lợi hại.
Nhiều tháng nỗ lực như vậy, chẳng phân biệt ngày đêm thảo luận đề tài hùng biện, cuối cùng vẫn là không thể được như ước nguyện.
Xe taxi tới cửa khách sạn, anh vẫn như lúc trước, trả tiền trước xuống xe, giúp cô mở cửa, khom lưng nhẹ nhàng mà cầm lấy làn váy, tránh cho vướng vào cửa xe, chờ Kiều Lạc Du bước xuống hẳn mới buông ra.
“Bữa tối muốn ăn gì?” Anh hỏi.
Lâm Kiến Ngộ giọng nói vẫn ôn hòa bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, Kiều Lạc Du thu tầm mắt, không dám làm cho anh phát hiện ra mình đang lo lắng, sợ kích thích đến anh.
“Em nhớ rõ bên cạnh có tiệm lẩu được đánh giá rất cao.”
“Được thôi.” Lâm Kiến Ngộ phối hợp bước chân với cô, đi đặc biệt chậm, “Đi về thay quần áo trước, kẻo buổi tối lạnh.”
Quay lại khách sạn khẳng định sẽ đụng mặt huấn luyện viên khác hoặc là các thí sinh, Kiều Lạc Du nói ngay: “Em không lạnh, chúng ta đi tiệm lẩu luôn đi.”
Lâm Kiến Ngộ cười lắc đầu, dắt lấy tay cô, không nhanh không chậm mà đi vào khách sạn. Kiều Lạc Du liếc mắt nhìn anh một cái, ôm lấy cánh tay anh.
“Nếu không chúng ta gọi cơm đi, em thấy hơi mệt.” Kiều Lạc Du dùng móng tay nhẹ nhàng chạm khẽ vào da anh, trong giọng nói nhiều chút làm nũng.
Gọi cơm thì không phải ra ngoài lần nữa, như vậy tỷ lệ đụng mặt người khác cũng sẽ giảm đi.
Lâm Kiến Ngộ sao có thể không đoán ra suy nghĩ của cô, cong môi cười thanh: “Được, đều nghe em.”
Định luật Murphy nói, nếu bạn lo lắng tình huống nào đó phát sinh, như vậy nó liền càng có khả năng phát sinh.
Kiều Lạc Du chưa từng xui xẻo như vậy, vừa cùng Lâm Kiến Ngộ ra khỏi thang máy, đã đụng phải Ninh Trì cùng đội của đại học Lạc Cùng.
Cố tình là đại học Lạc Cùng, cố tình là Ninh Trì.
Cô thoáng dùng sức, nắm chặt tay Lâm Kiến Ngộ.
Ánh mắt Ninh Trì dừng lại trên người Kiều Lạc Du, hơi hơi ngẩn ra một cái, chớp mắt, ngay sau đó chuyển tầm mắt, quét về phía mười ngón tay đan vào nhau kia.
“Đàn anh Kiến Ngộ.” Những người phía sau lễ phép chào hỏi anh.
Lâm Kiến Ngộ gật đầu, khóe miệng giơ lên độ cung, phát ra từ nội tâm chúc mừng: “Chúc mừng các cậu.”
“Chúc mừng đại học Ôn Lâm.” Ninh Trì nhàn nhạt đáp lại một câu.
Quán quân chúc mừng á quân?
Cố ý trào phúng bọn họ sao?
Kiều Lạc Du nghe vậy nhíu mày, thần sắc không vui mà nhìn anh ta.
“Nhìn tôi như vậy là có ý gì?” Ninh Trì khó nhịn được cong cong môi, ánh mắt lộ ra một tia ý cười: “Đại học Ôn Lâm hai năm chưa được vào vòng trong, bây giờ được á quân, em cảm thấy mặt khác ban tổ chức sẽ làm như thế nào?”
Kiều Lạc Du từ khi bắt đầu tìm hiểu về hùng biện liền cảm thấy trình độ này có thể đạt quán quân, cho nên sẽ vì bọn họ chỉ lấy được á quân mà cảm thấy đáng tiếc. Nhưng kỳ thật đối với đại học Ôn Lâm mà nói, hạng hai này đã là thành tích tốt nhất sau hạng ba năm đó.
Cô gật đầu với anh ta mang ý xin lỗi, ngượng ngùng tránh tầm mắt.
Ninh Trì căn bản không để ở trong lòng, nói với Lâm Kiến Ngộ: “Công Khai gặp lại.”
“Công Khai gặp lại.”
“Chỉ mong cậu có thể tìm được đồng đội tốt.” Anh ta cười cười, có thâm ý khác. Nói xong câu đó, mang theo đội viên bên người rời đi.
Hai bên đều cực kỳ khách khí. Không khí không khẩn trương, nhưng Kiều Lạc Du lại cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Chỉ mong cậu có thể tìm được đồng đội tốt? Này bày ra bộ dáng cao lãnh kiêu ngạo là có ý gì?
Thật tức giận!
Lâm Kiến Ngộ nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhịn không được duỗi tay chọc vào gương mặt kia, cảm giác thật mềm mại.
“Hôm nay tâm tình không tốt, buông tha cậu ta đi.” Anh nhẹ giọng khuyên dỗ.
“Không phải...” Kiều Lạc Du nghiêng đầu nhìn bóng dáng Ninh Trì, thở ra một hơi, ăn ngay nói thật: “Em hiện tại chỉ muốn kéo anh ta lại đây đánh tơi bời một trận.”
“Làm đi.” Lâm Kiến Ngộ buông tay ra, cắm vào túi quần, cười nói: “Anh sẽ không ngăn cản em.”
Kiều Lạc Du nhấc váy bước nhanh hai bước về phía trước, điện thoại bỗng nhiên ong ong vang lên.
Không biết vì cái gì, cô có dự cảm là Ninh Trì gửi tin nhắn tới, mở ra liền thấy, quả nhiên đúng vậy.
Ninh Trì: Lâm Kiến Ngộ chính là người cô thích sao?
Ninh Trì: Lúc trước vẫn luôn cho rằng cô gạt tôi.
Rất nhiều người được giới thiệu đều tới làm quen, thêm bạn tốt rồi lần đầu tiên nói chuyện phiếm Kiều Lạc Du lập tức nói chính mình đã thích một người, sắp có bạn trai, mặc kệ đối phương cho rằng cô đang tìm lí do.
Kiều Lạc Du còn không chưa trả lời đã nhận được thêm một tin nhắn.
Ninh Trì: Anh ta cũng không tệ lắm.
Cảm giác như một vị tiền bối đánh giá hậu bối, tuy Ninh Trì quả thật lớn hơn Lâm Kiến Ngộ, nhưng giữa hai người thật sự không cần thiết phô trương.
Kiều Lạc Du cúi đầu cười cười, cầm điện thoại trở về, đem lịch sử trò chuyện cho Lâm Kiến Ngộ xem.
“Em chờ đi, anh sẽ đem anh ta kéo trở về đánh tơi bời một trận.” Lâm Kiến Ngộ nói xoay người đi về hướng ngược lại, Kiều Lạc Du hai tay khoanh trước ngực, bày ra một bộ xem anh diễn.
Lâm Kiến Ngộ đi hai bước, thấy người phía sau không kéo mình lại, lại trở về, ho nhẹ một tiếng nói: “Vẫn là chờ lần sau đi, hôm nay không quá thích hợp.”
Kiều Lạc Du cong hai mắt nở nụ cười, Lâm Kiến Ngộ bị cô ảnh hưởng, cũng nhịn không được thấp giọng mà cười thành tiếng.
Không khí chậm rãi hoá nhẹ nhàng.
Hai người lại nhìn nhau một lát, anh mới rốt cuộc mở miệng cười.
“Anh đã lường trước đại học Ôn Lâm sẽ thua, không có việc gì, em đừng lo lắng.”
Lâm Kiến Ngộ vỗ nhẹ gáy cô, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp đập vào màng tai, vuốt phẳng góc cạnh, mang đi cảm xúc trong lòng.
Bọn họ gọi điện thoại kêu cơm, người phục vụ thực mau đưa đến phòng hai người, ăn cơm xong sau, Kiều Lạc Du đi gõ cửa phòng đối diện.
Lâm Kiến Ngộ đã tắm xong thay áo ngủ, tóc sấy khô một nửa, tùy ý dính trên trán, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Kiều Lạc Du không ngờ được anh ăn nhanh như vậy, nhìn thấy anh như vậy giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ chỉ vào trong phòng, “Em tới lấy máy ảnh.”
Lâm Kiến Ngộ nhẹ nhàng đáp, đi tới mép giường lấy ra cho cô, mặt mày lộ ra nhàn nhạt nét ủ rũ, vẫn cười hỏi cô: “Hôm nay ảnh chụp còn chưa vừa lòng sao?”
“Vừa lòng nha, anh chụp rất đẹp.”
“Trở về nhà anh sẽ giúp em chỉnh sửa.”
Kiều Lạc Du không chút do dự cự tuyệt, bạn trai chỉnh ảnh giúp mình, nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất kỳ quái.
“Hậu kỳ giao cho Lâm Ngô đi, dạo này cô ấy thiếu tiền, em muốn kiếm việc cho cô ấy làm.”
Lâm Kiến Ngộ gật gật đầu, thần sắc kiên nhẫn ôn nhu, chuyển chủ đề hỏi cô: “Ngày mai em muốn đến chỗ nào chơi?”
Ngày hôm qua anh một đêm không ngủ, hôm nay lại cùng mình đi cố cung chơi. Ngày mai buổi chiều 6 giờ lên máy bay trở về, nếu đi ra ngoài chơi lại phải dậy sớm.
Kiều Lạc Du dựa vào trên vách cửa, lười nhác nói: “Em không muốn đi đâu cả, muốn ngủ nướng một ngày.”
“Vậy ngày mai khi tỉnh dậy chúng ta đến thẳng sân bay.” Lâm Kiến Ngộ biết cô lần này mang theo thật nhiều quần áo đến, sợ cô cảm thấy tiếc nuối, lại an ủi câu: “Lần sau có thời gian đến đây du lịch, anh lại cùng em đi chơi một chuyến.”
Kiều Lạc Du mỉm cười, bỗng nhiên duỗi tay ôm ôm anh, chậm rãi nói: “Ngủ một giấc rồi sẽ tốt.”
Rồi sau đó không chờ Lâm Kiến Ngộ phản ứng lại liền buông tay ra, đem câu nói hay nghe được kia nói trả lại cho anh.
“Đêm nay ngủ ngon, chúc ngủ ngon.”