Niệm Ân

Chương 18: Chương 18




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Mấy tháng sau, Edward tặng vé xem phim lần đầu công chiếu cho Niệm Ân, chỉ có một tấm.

Niệm Ân một thân một mình đi tới rạp chiếu phim, lúc cậu đứng ở cửa mang giày quay đầu nhìn sang, Edward ngồi trên ghế sofa xem báo, không có phản ứng gì. lequydion

Cậu cúi đầu đi trên con phố quen thuộc, nơi góc đường có một đài phun nước, một đôi thanh niên yêu nhau đang hôn môi, người xung quanh huýt sáo vỗ tay. Cô gái thẹn thùng đỏ mặt, chàng trai ôm chặt cô, nhỏ giọng nói gì đó bên tai cô gái, hai người cùng nhau cười rộ lên, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, thoạt nhìn rất đẹp đôi.

Niệm Ân dừng bước, nhìn trong chốc lát sau đó từ từ rời đi.

Trước cửa rạp chiếu phim các cô gái cầm bỏng ngô đang xúm lại ríu ra rít rít thảo luận về bộ phim, Niệm Ân rảo bước đi qua bọn họ vào bên trong tìm tới chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của cậu ngoài dự đoán là một góc nhỏ, cậu còn tưởng rằng với tính tình Shere như vậy thì sẽ cho mình vị trước đằng trước hoặc ở giữa cơ đấy! Cậu ngồi dựa vào tay vịn suy nghĩ xuất thần.

Có rất nhiều người đi vào, mang theo tiếng động ồn ào ầm ĩ, một lát sau đó đèn tắt, màn hình lớn hơi tối xuống, rồi lại sáng lên, Niệm Ân lấy lại tinh thần, cậu nhìn chăm chú vào màn hình, tựa như đó là thứ của mình cậu, tiếp nữa xuất hiện phụ đề, xuất hiện âm nhạc.

Cậu mơ hồ nghe tiếng ma sát quần áo bên cạnh, một người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, khoảng cách rất gần, nơi cổ có hơi thở ấm áp, trong bóng tối đặc biệt mập mờ, sau đó một cái tay duỗi tới.

“Shere, đừng náo loạn.” Niệm Ân nhỏ giọng nói, tránh cái tay kia ra, “Tôi muốn xem phim.”

Người bên cạnh đầu tiên là giọng điệu hung hăng lẩm bẩm một tiếng, “Quay xấu chết đi được, đừng nên xem!” Sau đó lại cười lên: “An, làm sao em biết là tôi?”

“Đoán được.” Niệm Ân thành thật trả lời, vẫn còn không quên an ủi đối phương một tiếng, “Thật ra thì không xấu.”

“Không phải không xấu, là bởi vì tôi quá đẹp trai.” Giọng điệu Shere lười nhác tự luyến như cũ, mang theo chút vui vẻ nói.

“Ừ, là rất đẹp trai.” Niệm Ân đồng ý, quay đầu không biết nói gì nữa, cậu dùng tay chống cằm nghiêng người ra đằng trước, hết sức ngoan ngoãn chăm chú xem phim.

Shere cười, quay đầu liếc nhìn bộ quần áo bằng da thú của mình trên màn ảnh, vẫn có chút rối rắm nho nhỏ, có chút lúng túng, vì vậy hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên kia, đột nhiên cảm thấy trái tim yên ổn.

Trong màn đêm đen tối, ánh đèn mờ ảo trên màn hình chiếu lên trên khuôn mặt người, ánh sáng lần lượt thay đổi, đen tối không rõ, thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo và bộ dạng chăm chú, lông mi rất dài khẽ rung động, giống như một con bướm Nam Mỹ nhẹ nhàng vỗ cánh bay trong rừng mưa. Thoạt nhìn yếu ớt mà lại xinh đẹp như vậy, khiến người ta nguyện ý dồn hết mọi thứ chỉ để đổi một ánh mắt của cậu, thế nên bộ dạng người kia nghiêm túc nhìn màn ảnh khiến Shere cảm thấy ghen tỵ.

Tình tiết bộ phim tiến vào cảnh nam nữ chính gặp nhau, nữ chính cầm bình nước khoáng giống như lấy lòng dã nhân trong rừng rậm, Shere biểu diễn cảnh dã nhân rừng rậm dùng răng cắn nát bình nhựa….

Trong rạp chiếu phim cười ồ lên.

Shere cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc diễn hắn hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào trong đó, hoàn toàn không có chuyện băn khoăn hình tượng gì gì đó. Vậy mà, lộ ra hình tượng thoạt nhìn không mấy hoàn mỹ trước mặt người mình thích, bây giờ có chút lúng túng.

“Ách… An, thật ra thì….” Shere cười ngượng ngập muốn giải thích mấy câu.

“Thật ra thì răng của anh không chắc chắn như vậy!” Niệm Ân quay đầu nhìn về phía hắn cười khẽ, “Anh muốn nói cho tôi biết điều này sao?”

“Không…” Shere cũng cười, tâm tình thoáng cái thoải mái hơn nhiều. Hắn lẳng lặng cầm tay Niệm Ân trong bóng tối, lần này không gặp phải sự từ chối, hắn tiến sát vào nhẹ nói bên tai chàng thiếu niên, “Hàm răng của tôi rất tốt, thật đấy.”

Niệm Ân chỉ cười mà không nói lời nào.

Giọng ấm áp của Shere hạ thấp xuống, mang theo khàn khàn khêu gợi. Hắn cầm tay đối phương đưa lên môi mình, hắn dùng giọng điệu không đứng đắn, bắt đầu cười nói, “An, em có muốn tự mình kiểm tra một chút không?”

Niệm Ân nhìn hắn, trong lòng bàn tay có hơi thở nóng rực của người đàn ông, cậu không nói gì.

Cảnh phim trên màn ảnh là một bãi thực vật xanh, từng cánh rừng rậm nguyên sinh rộng lớn không bờ bến…..

Chợt Niệm Ân ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng rực chiếu vào trên mặt, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười kia cực kỳ giống hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm, thoáng chốc mang theo vẻ đẹp và sự đau thương.

Trong nháy mắt nụ cười này khắc sâu tận đáy lòng Shere.

Shere cảm giác mình sắp điên rồi, bắt đầu từ năm 17 tuổi hắn đã không cảm nhận được loại tình cảm mãnh liệt như thế này, muốn yêu, muốn hoàn toàn ôm trọn vẹn một người nào đó, hắn ngơ ngác nhìn Niệm Ân, lại có chút ngây dại.

“Shere, tôi muốn.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn kiểm tra một chút!”

Shere giật mình nhìn cậu.

Trong đôi mắt màu đen của Niệm Ân có ánh nước, cậu khẽ cười nhẹ nhàng.

Nữ chính bị rắn khổng lồ rừng rậm đuổi giết, không ngừng chạy trốn trong rừng rậm ngoằn nghèo, dã nhân rừng rậm từ trên thân cây nhảy qua, trong đó có một cảnh quay bay trên không, tóc xõa trong gió bay bay, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt dã tính (Nghĩa là tính chất hoang dã), đẹp trai có sức hấp dẫn giống như xe hơi thể thao, hắn ôm cổ nữ chính, cầm một cây dây leo, hai người hôn nhau giữa không trung.

Cảnh tượng lãng mạn tới cực điểm.

Vẻ mặt các cô gái si mê, trong rạp chiếu phim vang lên tiếng thét chói tai và tiếng huýt sáo.

Trong bóng tối, Niệm Ân ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn Shere.

…….

Edward lái xe vụt nhanh trên đường phố, trong con mắt màu lam nhạt có chút mờ mịt.

“Em nghĩ yêu, thật ra thì rất đơn giản… Em chỉ muốn tìm một người, theo em lâu một chút, lâu một chút!” Anh suy nghĩ bộ dạng Niệm Ân lúc nói chuyện này, dáng vẻ mang theo chút cô đơn và yếu ớt, khiến lòng người ta vỡ vụn.

Anh nhớ tới vẻ mặt cậu lần đầu tiên mời mình đi xem ca nhạc, vừa không yên lòng lại vừa chờ mong, sau khi mình đáp ứng thì cười xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

Có tiếng còi “Tin tin” của xe hơi truyền tới, Edward đạp chân ga, vô số cảnh bay vụt qua cửa kính xe.

“Muốn cùng Edward xem mở màn bộ phim, muốn cùng Edward cùng nhau ăn mừng…” Đứa trẻ kia đã nói như vậy.

Xe đột nhiên dừng lại.

Edward gục trên tay lái, lấy hai tay che mắt mình, không phát ra tiếng động gì, chỉ là rất lâu vẫn không nhúc nhích.

“Cốc cốc!”

Cửa kính xe bị gõ hai tiếng, Edward ngẩng đầu lên sau đó hạ cửa kính xuống.

“Tiên sinh, nơi này không thể dừng xe.”

“Xin lỗi.” Edward cười khẽ, giọng có chút khàn khàn, “Tôi lái đi ngay đây.”

…………

Phim kết thúc, Shere và Niệm Ân muốn trốn đi, đi nửa đường lại bị Grace và đám người trong đoàn làm phim chặn lại. Hai người không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là bị mọi người kéo cùng nhau đi liên hoan.

“An, bữa tiệc liên hoan lần trước em cũng không tham gia, lần này cùng nhau đi đi!” Grace không để ý tới ánh mắt căm tức của Shere, kéo Niệm Ân vào trong ngực ôm, cô cười hì hì vừa quan sát đối phương vừa nói, “Lần trước em tới trường quay chị không ngắm kỹ, quả nhiên vẫn đáng yêu như vậy! Chị nhớ em muốn chết!”

Niệm Ân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, “Grace!”

Shere thì bị tên đạo diễn ngay thẳng phóng khoáng kéo đi nói chuyện.

Đạo diễn vỗ vai hắn, dùng giọng vô cùng vui sướng khen ngợi hắn, “Mời cậu diễn bộ phim này là quyết định chính xác của tôi, cậu là người đầu tiên trong tất cả những diễn viên, diễn vai dã nhân tuyệt vời như vậy.”

Ông thật sự là đang khen tôi sao? Tôi và ông không có thù oán gì chứ?

Khóe miệng Shere giật giật, oán thầm trong bụng.

Hắn vừa nói mấy lời khách sáo cho có lệ, khóe mắt vừa nhìn vào Niệm Ân, chỉ là cái nhìn đơn giản như vậy mà trong lòng đã cực kỳ cao hứng, những chuyện phiền lòng khác hắn không muốn nghĩ tới. Con ngươi màu lam của hắn đặc biệt sáng ngời, cuối cùng có thể ở cùng một chỗ.

Trong bữa tiệc chúc mừng, Shere đi vào liền bị một đám người vây lại, hắn vừa giùng giằng trong đám người gào thét “Có vấn dề gì thì đi tìm người đại diện của tôi mà nói!” Vừa dùng cặp mắt đáng thương nhìn Niệm Ân.

Niệm Ân cười khẽ mặc kệ hắn, khiêm tốn vòng qua đám người chạy đến bên ban công nói chuyện với nhiếp ảnh gia.

Trùng hợp nhiếp ảnh gia trong đoàn làm phim lần này là người quen, chính là Louis trước kia từng chụp ảnh cậu, lần đó sau khi bị Shere lường gạt, anh ta chẳng những rửa một bộ hình cho Shere, mà còn thuận tay gửi một bộ qua đường bưu điện cho Niệm Ân.

“Bị cố chấp kéo qua hả!” Nhiếp ảnh gia cười cười, cái đứa trẻ này ngay cả bữa tiệc chúc mừng mình cũng không thích tham gian, từ khi tiến vào làng giải trí tới nay, cũng rất ít khi nghe thấy cậu tham gia yến tiệc gì đó, hôm nay lại xuất hiện ở đây, rất dễ dàng có thể đoán ra kết quả này.

Niệm Ân gật đầu một cái, “Louis, đã lâu không gặp.”

“Nếu cậu chịu đổi làm nghề diễn viên, chúng ta nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt.” Louis cười nói, “Đạo diễn Ronny rất khen ngợi cậu, chỉ cần cậu chịu nói, tuyệt đối sẽ có kịch bản cho cậu quay.”

Niệm Ân lắc đầu một cái, nói: “Ông ấy còn thiếu em một ca khúc, ông ấy nói để cho em hát ca khúc chủ đề.”

Louis bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc thiếu niên, “Yên tâm, tôi giám sát ông ấy thay cậu.”

Đột nhiên “Bụp” một tiếng, dọa mọi người giật mình.

Chợt nhìn thấy Shere cười lớn, một tay cầm chai Champagne còn bốc sương khói, chạy xung quanh, lúc rượu phun ra đã bắn tung tóe trúng không ít người, hắn vẫn chưa dừng lại, đuổi theo mọi người, nâng ly vẩy lung tung, bữa tiệc chúc mừng bị hắn làm thành lễ tạt nước… Không, lễ tạt rượu! Lê quý(đôn

Đám người trong đoàn làm phim đầu tiên là la hét né tránh, cuối cùng không cam lòng yếu thế phản kích lại, trong đại sảnh loạn thành một đoàn.

Nhiếp ảnh gia cười cười, cúi đầu uống một ngụm rượu, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc vui vẻ: “Tôi đã gặp rất nhiều diễn viên, nhưng chỉ có cậu và Shere gấy ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi, tên Shere kia bất kể ở chỗ nào cũng làm cho không một ai có thể coi nhẹ ánh sáng chói mắt, còn cậu…” Anh hơi dừng lại, “Bình thường cậu hay bị xem nhẹ, cậu luôn đứng một chỗ, thoạt nhìn không có gì khác với bối cảnh, cậu vốn có thể rất hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng một khi cậu bị chú ý tới, rất cả mọi người sẽ bị cậu thu hút… An, có cơ hội thì đóng một bộ phim đi, tôi thích bộ dạng đứng trước ống kính của cậu.”

Niệm Ân kinh ngạc nhìn Louis, không nghĩ tới mình lại nhận được sự đánh giá cao như vậy, cho nên có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói. “Em… Em muốn nói, em cảm thấy em không có tài biểu diễn thiên phú!”

“Cái gì là tài biểu diễn thiên phú hả?” Louis cười to, “Những người dáng vẻ kệch cỡm, dùng hành động có được khi học ở các trường, diễn rập khuôn có thể gọi là thiên phú sao? Tôi cho rằng, thiên phú chân chính là có thể xâm nhập vào linh hồn nhân vật trong phim, sau đó diễn chân thật cuộc sống của vai diễn đó, đây mới là thiên phú.”

“Đừng tự coi nhẹ mình, An!” Đột nhiên anh làm động tác lau nước mắt, cười nói: “Nếu không, vố số diễn viên nhỏ không có thiên phú sẽ khóc đấy.”

Niệm Ân nở nụ cười, “Cảm ơn anh, Louis.”

“An, An, tới khiêu vũ!” Shere giơ vạt áo sơ mi lên chạy tới, vì cuối cùng khiến nhiều người tức giận, nên bị cả đám dùng Champagne tưới cả người ướt đẫm, áo sơ mi trong suốt có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng nõn nà, chính hắn lại không quan tâm, “Nhanh lên, theo anh nhảy một bản, sau đó anh đi thay quần áo.”

Niệm Ân trợn tròn mắt, vẻ mặt ghét bỏ, dùng ngón tay chọc chọc hắn, “Ướt dầm dề, đều là mùi rượu, rất khó ngửi.”

Shere sửng sốt, “Ách…”

Grace bật cười, không biết từ chỗ nào nhô ra đột nhiên nhân cơ hội đưa tay kéo Niệm Ân qua, chạy vào giữa đại sảnh sàn nhảy, “Shere, hôm nay An là bạn nhảy của em, đừng nên tranh cướp người cùng một cô gái chứ! Hay là anh đi tìm cô gái khác đi!”

“Này này! An, Grace! An!” Shere kêu lên mấy tiếng, không nhận được câu trả lời hắn cười cười, chạy vào trong phòng thay đồ thay quần áo.

Khi hắn đi ra trong đại sảnh là tràn đầy tiếng nhạc, tất cả mọi ngươi đang vui đùa trong đại sảnh.

Hắn chạy tới bên cạnh sàn nhảy, cười hì hì nhìn Niệm Ân, mắt màu lam thâm tình chăm chú.

….

Lễ chúc mừng này mọi người chơi thẳng đến ba bốn giờ sáng.

Shere lái xe đưa Niệm Ân về nhà, trên đường phố không có một bóng người, hết sức yên tĩnh.

Trên bầu trời có mấy ngôi sao lẻ loi, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lúc tới nơi, Niệm Ân xuống xe.

“An!” Đột nhiên Shere gọi cậu lại.

“Hả?” Niệm Ân quay đầu.

Shere ngoắc tay với cậu.

Niệm Ân cúi đầu.

Shere hạ cửa kính xe xuống, rướn người lên hôn trộm một cái, “Ngủ ngon.”

Niệm Ân ngẩn ra, mới nhẹ nhàng nói, “Ừ, ngủ ngon.”

Shere nhếch miệng cười, quay đầu xe rời đi.

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, cửa mở ra Edward đứng ở cửa.

Niệm Ân dừng bước.

Dưới ánh sao, hai người lẳng lặng nhìn vào mắt nhau.

Hết chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.