Niệm Ân

Chương 19: Chương 19




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Thời gian chưa bao giờ vì chuyện gì mà dừng lại, từ khi Niệm Ân chuẩn bị album mới, thời tiết càng ngày càng lạnh. lquydoon

Sáng sớm lúc thức dậy, Niệm Ân từ trong chăn thò đầu ra ngoài, cậu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, trên đường phố lá cây đã úa vàng rồi.

Cậu từ từ mặc quần áo vào, đi ra phòng khách.

Trên bàn sớm đã có điểm tâm nóng hổi chuẩn bị sẵn, Edward vẫn ngồi bên cạnh bàn, cầm tạp chí giải trí nghiên cứu.

Đáng tiếc Niệm Ân cảm giác dường như có lẽ mình đã không còn muốn xem tạp chí kinh tế tài chính gì đó nữa, hoặc nói là, đã có một khoảng thời gian rất dài mình làm chuyện gì cũng không có hứng thú nữa.

“Chiều này em có một buổi buổi diễn ca nhạc quy mô nhỏ!” Edward đột nhiên mở miệng nói, đẩy đĩa trứng tới gần Niệm Ân, “Ăn nhiều một chút.”

“Vâng.” Niệm Ân lặng lẽ nghe lời gật đầu.

“Hôm nay, buổi trưa thu âm ở công ty, một giờ chiều biểu diễn ca nhạc tầm khoảng hai tiếng, lúc 3 giờ thì có một tiết mục truyền thanh, 4 giờ có một quảng cáo phải quay, 5 giờ có hẹn với phóng viên phỏng vấn, 7 giờ tối có một bữa tiệc…” Edward nhẹ nhàng nói hành trình trong ngày, giọng nói chậm rãi mà cặn kẽ, thậm chí vì để đối phương nghe rõ, thỉnh thoảng ngắt câu còn dừng lại.

Niệm Ân cắn bánh mỳ, nghe những lời này đột nhiên cảm thấy mứt trái cây chẳng còn ngọt chút nào cả.

“Còn có một việc…” Edward do dự một chút rồi lấy ra muốn cuốn sổ nhỏ, “Đây là kịch bản tối hôm qua mới nhận, đạo diễn Ronny mời em tham gia diễn phim mới của ông ấy. Bởi vì sau thành công của bộ phim kia, công ty cũng không phản đối em phát triển ở phương diện này. Hơn nữa trong mắt của anh, hiện giờ ranh giới giữa ca sĩ và diễn viên đã sớm không còn rõ ràng nữa, em có thể thử xem. Anh xem kỹ kịch bản đó rồi, là một đề tài truyền cảm hứng rất tốt, nếu như thành công, đối với hình tượng của em rất có lợi ích, cho dù không thành công, cũng sẽ không khiến người ta ghét được.”

Niệm Ân không nhận lấy kịch bản, cậu chỉ nuốt ngụm nước trái cây trong miệng, ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Edward, nói: “Anh có muốn em nhận không?”

“Từ góc độ người đại diện mà nói, anh đồng ý nhận diễn bộ này.” Edward bình tình đáp.

Niệm Ân cúi đầu, im lặng một hồi lâu mới nói: “Vậy thì nhận đi!”

“Không xem kịch bản sao?” Edward hỏi.

Niệm Ân lắc đầu, không lên tiếng.

Rõ ràng trước đây không lâu, đối với việc diễn phim còn có chút hứng thú như thế, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy không vui?

Cơm nước xong hai người một trước một sau đi ra cửa, Edward vẫn không quên cầm chiếc áo khoác đưa cho Niệm Ân, bảo cậu mặc vào.

Ngoài trời hơi có gió, trong không khí có chút lạnh lẽo.

Niệm Ân mặc một chiếc áo khoác, trên người thấy ấm áp hơn.

Giống như tất cả mọi thứ đều không thay đổi, Niệm Ân ngồi trên ghế lái bên cạnh, nhìn cảnh vật trôi nhanh ngoài cửa sổ. Edward vẫn quan tâm mình, giúp mình không nhận những chuyên mục và quảng cáo không mấy hay ho, sẽ nghĩ hết biện pháp để mình nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Phải biết rằng trong công ty những nghệ sĩ khác không có được may mắn này, bọn họ không cách nào có thể lựa chọn hoạt động nào muốn tham gia hay không, cũng không cách nào gạt bỏ công việc để nghỉ ngơi.

Niệm Ân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời mùa thu rất xinh đẹp, là bầu trời màu lam nhàn nhạt trong suốt, tựa như màu ánh mắt của Edward, sạch sẽ khiến người ta cảm thấy sự dịu dàng.

Nhưng mặc dù là dịu dàng nhưng không biết từ lúc nào có chút trong trẻo lạnh lùng… Là bởi vì, mùa thu đã tới?

“Edward!”

“Cái gì?”

“Em chỉ muốn gọi vậy thôi.”

“À.”

“Edward!”

“Anh đây.”

Niệm Ân nhắm hai mắt lại, âm thanh có tin nhắn vang lên, cậu cúi đầu nhìn là Shere gửi tới, muốn mình chờ hắn cùng nhau ăn cơm trưa.

Niệm Ân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Edward, ngón tay nhẹ nhàng ấn “Oki,” sau đó ấn nút gửi đi.

Chúng ta dựa vào gần như vậy, nhưng tại sao lại thấy dường như khoảng cách rất xa xôi?

Niệm Ân yên lặng ngồi trong phòng thu âm, mang đôi tai nghe rất to, dáng vẻ cả người rất nhỏ nhắn.

Cậu nghe nhạc đệm, uống một hớp nước, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đánh nhịp, tìm kiếm cảm giác.

Hôm nay phải thu âm bài hát chính của album mới <Dạo bước trong mây>, cho nên cậu phải luôn điều chỉnh tâm trạng cho đến lúc cảm thấy không tệ nữa, cậu mới giơ tay lên ý bảo có thể bắt đầu.

Trong suốt, sạch sẽ, ưu thương!

Trong giây phút ấy tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, bất kể nghe bao nhiêu lần cũng đều cảm giác giọng của chàng thiếu niên này đúng là từ trên thiên đường truyền tới.

Vừa mới bắt đầu âm nhạc, chậm rãi, êm ái lại vừa mơ màng, phảng phất như đang bước chầm chậm trong đám mây, có cảm giác bay bổng. Tiếp đó âm nhạc vút cao từng chút một, trong trẻo không vướng bận, có thể khiến người nghe mong chờ, thanh câm cao vút mà to rõ, tràn đầy sức mạnh, lại ẩn chứa sự dịu dàng, khiến lòng người hòa tan từng chút một.

Chúng ta bước chầm chầm trên không trung, chúng ta đi xuyên qua không trung.... Chúng ta trôi lơ lửng dưới ánh trăng chiếu rọi, lúc chúng ta bay lượn phía dưới mọi người đang ngủ say…. Chúng ta ôm rất chặt, chúng ta rong ruổi dưới bầu trời màu lam đêm khuya….

“Âm thanh thật sự đẹp, tròn trịa.” Chuyên gia thu âm không nhịn được cảm thán, anh ta quay đầu nhìn Edward, “Đứa nhỏ này, không nhìn dung mạo, chỉ nghe âm thanh cũng tuyệt đối có thể thành công.”

Edward bật cười, trong đôi mắt thoáng qua vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt, “An, lúc nào cũng tuyệt vời.”

Chuyên gia thu âm quan sát anh một lúc, cười, “Ừ, anh là một người đại diện rất giỏi.” Lequydonn

“Đúng vậy, tôi chỉ là người đại diện giỏi.” Edward lặp lại, trong nụ cười có chút khổ sở.

….

Lúc nghỉ trưa.

“Lucy, gần đây có ca khúc nào mới ra hay không?”

“Oh… Trên diễn đàn công cộng có tuyên truyền album mới, nhưng dường như chưa có ca khúc nào mới.” Cô gái nằm úp sấp trên bàn bộ dạng không có sức sống, “Jenny, gần đây công việc nhiều quá nhỉ! Album của hoàng tử nhỏ chậm như vậy, em không kịp chờ.”

“Ha hả, chậm một chút mới có sản phẩm tinh tế ra mắt!” Jenny cười cười, vuốt đầu Lucy, “Kiên nhẫn chờ một chút đi!”

“Đúng rồi, có đồ đẹp cho chị xem….” Lucy lại như sống lại từ trên bàn bò dậy, hăng hái bừng bừng gõ bàn mấy cái, “Jenny chị xem mấy hình ảnh này đi, là hình ảnh nội bộ của An trong diễn đàn công cộng, phải có cấp bậc nhất định mới có thể xem, hôm nay em cố gắng gửi bài viết, cuối cùng cũng đạt tới cấp này, chị xem, siêu cấp đẹp trai.”

“Em cái người này, lúc làm việc không làm cho nghiêm chỉnh!” Jenny ngoài miệng nói xong nhưng vẫn đi tới nhìn màn hình máy vi tính, là tấm hình chụp cuộc sống hàng ngày, thiếu niên nằm úp trên bàn sách rất rộng, trên sống mũi đeo một chiếc kính lão, thoạt nhìn có chút tức cười, nhưng cực kỳ đáng yêu.

Jenny không nhịn được cười, trước kia cũng đã từng thấy rất nhiều ngôi sao tuấn tú, nhưng không có ai khiến cô thích như đứa trẻ này.

Lúc mới nhìn mà không để ý thì có thể sẽ xem nhẹ, nhưng chỉ cần chú ý tới cậu, sẽ càng lúc càng bị thu hút, bởi vì bề ngoài thoạt nhìn rất ngây ngô mà lại thành thục, còn có cảm giác yếu ớt mà khí chất lại vô cùng vững vàng….

Khiến người ta cảm thấy, bất kể con đường phía trước gian khổ cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cười là có thể gợi lên tất cả dũng khí, tiếp tục kiên trì.

Rất nhiều năm sau, khi thân thế Niệm Ân không còn bí ẩn gì nữa, Jenny mới nhớ tới cảm giác của mình ngay lúc này, cũng không nhịn được rơi nước mắt: Thì ra khí chất thoạt nhìn kiên cường như thế, lại là do trải qua vô số cực khổ mới tạo thành.

Còn lúc này đây Jenny và Lucy chỉ nhìn hình ảnh cười nói, bọn cô cùng nhau suy đoán scandal, thảo luận chút chuyện vớ vẩn, cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi trưa, Shere kéo Niệm Ân đi ăn Buffet, theo lý thuyết bình thường nghệ sĩ của công ty sẽ có một thực đơn riêng của mình, có rất ít người sẽ ăn lung tung, dù sao giữ gìn vóc dáng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Cố tình xưa nay Shere lại không để những quy củ kia ở trong lòng, không chỉ kéo Niệm Ân đi ăn cơm, còn bưng một mâm lớn, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong đó, “Em nên ăn nhiều một chút, buổi chiều còn làm việc.”

Niệm Ân cúi đầu nhìn mâm thức ăn chất như núi nhỏ, hoa cả mắt, cậu kéo cánh tay Shere, khóc không ra nước mắt nhỏ giọng nói, “Shere, còn dư lại sẽ bị phạt tiền, em ăn không hết!”

“Không sao, em ăn thừa anh sẽ ăn!” Shere rất không quan tâm nói.

Hai người ngồi ở bàn dài trong góc, Niệm Ân chỉ nhìn một đống thức ăn đã muốn ăn không vào, cậu cầm nĩa chọt mấy cái, nhìn thấy đối diện có một cô gái nhỏ không biết là ai, trước mặt cô ấy xếp một chồng đĩa không, bây giờ thì tay trái cầm pizza, tay phải cầm sushi, trái phải đều hoạt động, ăn không biết trời đất gì nữa.

Ánh mắt Niệm Ân nhìn mãi, quá thần kỳ, chẳng lẽ dạ dày có thể thông đến không gian khác sao?

Shere bật cười, dùng ngón tay gõ lên đầu cậu một cái, “An, chẳng lẽ sức ăn của em không sánh bằng một cô gái sao?”

Mặc dù nói như vậy nhưng Shere vẫn gắp thức ăn trong đĩa của Niệm Ân sang đĩa của mình, “Như vậy được chưa! Còn dư lại nhất định phải ăn hết.”

Niệm Ân khó xử nhìn hắn một cái, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu, cố gắng ăn hết.

“An, anh thích em.” Shere khẽ nói.

“Ừm, em biết.” Trong miệng Niệm Ân đầy thức ăn, mắt đen xinh đẹp nhìn hắn dò hỏi.

Shere bật cười, đột nhiên đưa tay tháo dây chuyền trên cổ hắn vẫn thường đeo xuống. Dây chuyền màu bạc, có mặt dây chuyền hình thoi nho nhỏ.

Hắn cầm tay Niệm Ân, cúi đầu chuyên chú quấn từng vòng dây chuyền lên trên cổ tay cậu, “An, như vậy, như vậy…” Hắn làm trong chốc lát, dây chuyền xinh đẹp cố định trên tay cậu xong mới lần nữa ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sáng lạn, trẻ con tuyên bố nói, “An, anh quấn chặt lấy em!”

Niệm Ân ngây người, lại cúi đầu, cậu chưa từng chứng kiến Shere cười vui vẻ đến như vậy, tựa như lấy được bảo bối tốt nhất trên thế giới, điều này khiến cậu có chút quẫn bách và mờ mịt.

Từ trước tới bây giờ Shere đều không để ý tới ánh mắt của người khác, hắn không chút kiêng kỵ hôn lên cổ tay thiếu niên, cười hỏi: “Nhìn rất đẹp chứ?”

Niệm Ân do dự một lát rồi giơ tay lên quơ quơ, có âm thanh leng keng vang lên, dây chuyền màu bạc quấn trên cổ tay trắng nõn hết sức rực rỡ, dây chuyền rất dài quấn chừng bốn năm vòng, mặt dây chuyền hình thoi đong đưa qua lại, thoạt nhìn có cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.

Lúc Shere đeo, phối hợp với phong cách thường ngày của hắn có vẻ rất cuồng dã hấp dẫn, vậy mà lúc quấn quanh cổ tay Niệm Ân, lại nổi bật lên thêm sự tinh xảo.

“Khó chịu.” Niệm Ân khẽ nói.

“Khó chịu cũng không cho phép tháo xuống, An!” Shere bá đạo yêu cầu, hắn cúi đầu nói bên tai Niệm Ân. “Anh muốn dây dưa quấn chặt em, cả đời.”

Niệm Ân ngẩn ra, khẽ nở nụ cười, “Shere, cả đời người quá dài, quý trọng hiện tại như vậy là đủ rồi.”

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.