Buổi trưa
ánh nắng mặt trời trở nên gay gắt. Thanh Ngọc cùng Thanh Ngân đi đến
quán café gần bệnh viện. Dù sao họ cũng phải vào làm sớm, vậy nên hẹn
Lâm Bình Anh sớm một chút, có thêm thời gian hàn huyên. Bằng hữu lâu
ngày gặp lại, có chút kích động.
Hai người đến sớm, cùng ngồi
nói một chút về chuyện Thanh Ngọc mang thai. Cũng được hơn 2 tháng,
Thanh Ngân cũng nhận làm mẹ nuôi. Cô có chút mong chờ đứa nhỏ này ra
đời!
Phải nói là ai cũng mong đứa nhỏ này mau mau ra đời. Nhiều
khi Triệu Hướng Thiên cũng làm loạn, kêu cả 3 người đàn ông chơi thân
với nhau, hơn 1 năm trước Võ Thành Hạo cũng cưới Trương Tiểu Tuyết, cũng hư hư thực thực làm một cái song bào thai hai cô gái.
Nay Trần Minh Diệp cũng đã thành công “chế tạo” một đứa nhỏ, chỉ còn hắn đến nay vẫn chưa có gì! Hắn lúc nào gặp mọi người cũng bĩu môi oán trách, nhìn
thực muốn đánh.
Chuyện tình cũng không phải phức tạp gì! Chỉ là
ba mẹ Thanh Ngân là người quy củ, không muốn con mình mang thai rồi
cưới. Hiện tại họ cũng sắp đám cưới, cũng không xa lắm tự có một đứa con cho riêng mình.
Chỉ là cùng là bạn từ thời nối khố nằm nôi, bây giờ hai người bạn chí cốt đều chuẩn bị lên chức baba, hắn ghen tị đỏ cả mắt, hùng hổ bắt ba mẹ hắn nhanh nhanh xem ngày rồi cưới làm ba mẹ hắn
cũng khẩn trương theo.
Ngồi nói chuyện vu vơ khoảng 15 phút, họ
thấy một người đàn ông đeo kính đen bước vào. Hắn mặc quần jean áo thun
trắng, bên ngoài một chiếc áo phông dài màu xám nổi bật. Tóc đen dày,
phần mái che một chút bên ngoài kính mát.
Hắn bước vào, không tệ!
Một quán đều hướng về phía hắn! Hắn cũng chẳng thể hiện thái độ gì,
nhìn nhìn một chút rồi đi đến bàn hai người. Càng gần, hai người đều ngơ ngác, sao người này nhìn quen quen.
Lâm Bình Anh bước lại gần
bàn của họ. Chỉ cần liếc sơ quán café này có thể nhận ra họ. Đặc biệt là cô, Tiểu Ngọc của anh vẫn không thay đổi gì nhiều, càng ngày càng hấp
dẫn mắt nhìn, làm cho tim anh khẩn trương theo.
Đứng lại bên bàn, anh tháo kính mát, nở nụ cười tà tà nhìn. Thanh Ngân ngơ ngác rồi hét lên:
- Tiểu Bình….aaaa chính xác là Tiểu Bình!
- Thật sự cậu là Tiểu Bình? – Thanh Ngọc không tin hỏi lại.
- Ừ là tớ - Lâm Bình Anh gật đầu xác nhận.
- Oa oa! Không ngờ Tiểu Bình càng ngày càng xinh đẹp nha! – Thanh Ngân vô tư nói.
- Vẫn còn như ngày trước nói tớ xinh đẹp? – Lâm Bình Anh cười – hai người không thay đổi gì cả, vẫn vậy!
- Ừ chỉ là lớn hơn một chút thôi, cũng chẳng thay đổi gì nhiều. – Thanh Ngọc gật đầu.
- Chỉ có cậu mới thay đổi thôi! Nhìn xem bây giờ đi đâu cũng toát ra sức
quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn – Thanh Ngân nói xong hất hất về phía bên
kia.
- Phì…haha – cả Thanh Ngọc và Lâm Bình Anh cùng cười.
- Có gì buồn cười! Cậu ta trước giờ lúc nào cũng không thiếu ong bướm rượt theo. Phiền chết người – Thanh Ngân bĩu môi.
- Cậu ấy mới về, cậu đừng làm cậu ấy sợ mà chạy mất! – Thanh Ngọc cười nói.
- Tớ mới chẳng thèm đuổi cậu ta! – Thanh Ngân quay mặt hừ một tiếng
- ……………………..
Thanh Ngọc và Lâm Bình anh cũng lắc đầu. Trước đây ba người chơi với nhau rất thân.
Lâm Bình Anh và Thanh Ngọc là bạn hàng xóm từ thời cấp 1. Lên cấp 2 quen
thêm Thanh Ngân, cả 3 người kết giao từ đó, gia đình đều biết nhau.
Lúc nào Lâm Bình Anh và Thanh Ngân cũng đấu khẩu 1 mất 1 còn, có khi
Thanh Ngân còn dùng vũ lực để giải quyết, hại Thanh Ngọc đứng giữa chẳng biết làm sao.
Sau này khi Lâm Bình Anh ra nước ngoài định cư
cùng ba mẹ, hắn thông báo chút ít rồi lo thủ tục và đi luôn để chuẩn bị
kịp bước vào năm học. Trước đó Thanh Ngân có mắng hắn trêu hoa ghẹo
nguyệt làm hai người bị oan, còn đánh hắn vài cái.
Song hắn đi
không nói, thời gian đó Thanh Ngân về quê nội nên chẳng gặp, cứ tưởng
hắn giận rồi bỏ đi làm nàng khóc mấy ngày. Thanh Ngọc cùng gia đình
Thanh Ngân khổ sở dỗ dành.
Sau này khi biết nguyên nhân rồi,
Thanh Ngân mới tự nói rằng chỉ cần Lâm Bình Anh xuất hiện, hắn sẽ ăn 1
chưởng của cô. Thanh Ngân có học chút quyền cước, nên thành ra tính tình cũng khẳng khái như vậy.
Nhìn Thanh Ngân giận lẫy, Thanh Ngọc cười cười, nháy mắt Lâm Bình Anh. Hiểu ý, hắn cũng nói:
- Ngân xin lỗi nha! Tại thời gian đó tớ bận, mà cậu về quê nội nên không thông báo cho cậu được. Hại cậu một phen đau lòng, hôm nay tớ bồi tội, đãi
cậu một bữa thịnh soạn có được hay không?
- Hừ coi như cậu biết điều! – Thanh Ngân hạ giọng.
- Thôi hai người đừng đấu khẩu ta giận ngươi xin lỗi nữa. Tiểu Bình cũng mới
về nước, cậu đừng như vậy. – Thanh Ngọc vẫn nhẹ nhàng là người đứng
giữa.
- Được rồi – Thanh Ngân cười – dạo này cậu ổn chứ?
- Ừ tớ ổn! Tớ cũng học xong bằng kinh tế cử nhân, làm cho công ty của ba
bên đó! Bây giờ chi nhánh mở bên này, tớ xin ba về nước phụ trách. Thời
gian vừa rồi bận rộn khai trương nên giờ mới thăm hai cậu được. Gia đình và mọi người đều ổn chứ?
- Cũng ổn, không có gì đặc biệt
hết! -Thanh Ngọc trả lời – Cậu về cũng đúng lúc, Thanh Ngân với bạn
trai cũng chính thức qua lại rồi, có khi cậu sẽ được dự đám cưới của cậu ấy đấy.
- Vậy à! Chúc mừng cậu! – Lâm Bình Anh quay sang cười với Thanh Ngân.
- Còn lâu tớ mới cưới! – Thanh Ngân hừ nhẹ. “Nhắc đến tên đó lại thấy tức. Phải mau nghĩ cách trừng trị hắn mới được”
- Cậu đừng để ý! Đang giận nhau!
- Ừ!
Sau đó phục vụ bưng đồ uống cùng ít thức ăn nhanh lên. Họ ngồi nói
chuyện xảy ra trong những năm qua. Từ chuyện hồi còn nhỏ, đến thời đi
học, sau này là nghe Lâm Bình Anh kể về cuộc sống ở bên Pháp.
Do đã nói với trưởng khoa trước, Thanh Ngân và Thanh Ngọc lên muộn nửa
tiếng. Hai người sau khi tạm biệt Lâm Bình Anh hẹn lần sau ăn cơm rồi
nói chuyện. Bạn thân lâu ngày không gặp, cũng có chút quyến luyến. Nhưng biết Lâm Bình Anh sẽ ở lại lâu dài nên họ cũng không gượng ép.
Họ đi rồi.
Lâm Bình Anh vẫn còn nhìn theo bóng dáng ấy. Cô càng ngày càng hấp dẫn
ánh mắt của anh, làm anh không thể rời ra. Về nước lần này, anh phải tìm cơ hội, phải có cô trong tay.
Đó là ý nghĩ của anh, anh quyết
tâm làm điều đó. Tình cảm anh dành cho cô đã quá cái 10 năm rồi! Đã quá
sâu đậm và chất chứa hết thảy mọi thứ tình cảm khác, tình bạn, tình yêu, tình thân…mọi thứ hòa quyện làm anh hạnh phúc và thở không nổi.
Cố gắng thành công để mang lại cho cô cuộc sống tốt hơn, anh đã làm
được. Bây giờ anh sẽ không giấu diếm tình cảm này nữa, anh sẽ dùng hành
động để thổ lộ với cô.
Uống ngụm nước, anh để lại tiền rồi đi thẳng ra ngoài. Công việc của anh, còn khá nhiều!!!
Chiều đến, Minh Diệp đích thân lái xe đón Thanh Ngọc! Nhìn lại đồng hồ
còn khá sớm, anh đành ngồi trong xe chờ. Một lát sau, thấy xe của Triệu
Hướng Thiên cũng đến đón Thanh Ngân, hai người đàn ông đành tán gẫu vài
câu. Chẳng để họ phải đợi lâu, hai cô gái xuất hiện.
Thanh Ngọc
và Thanh Ngân đang nói chuyện về Lâm Bình Anh, lâu rồi họ mới cùng nhau
ôn lại chút kỉ niệm ngày xưa. Mỗi người ôn một chút, lại thấy ngày còn
bé thật ước ao. Vô tư vui vẻ không lo nghĩ nhiều, lại cùng nhau trải qua những kỉ niệm đó.
Giờ lớn rồi, mỗi người một nơi, tuy gặp lại
nhưng có quá nhiều thứ ràng buôc nên không còn vô tư được như trước.
Nhưng ít nhất, họ vẫn là bạn thân nhiều năm, tình cảm thân thiết khó mà
thay thế. Thanh Ngọc nhìn ra ngoài, thấy Minh Diệp với Triệu Hướng
Thiên, huých tay Thanh Ngân:
- Hướng Thiên nhà cậu đến đón kìa! Haha
- Cái tên chết bầm đó còn dám đến đón, hôm nay tớ sẽ cho hắn biết thế nào là
lợi hại! Dám thất hứa với tớ, dám ra ngoài ôm phụ nữ, cừ để xem! Hừ! –
Thanh Ngân nhìn thẳng xuống bậc thang, thấy Triệu Hướng Thiên hỏa khí
trong người liền bốc cháy.
- Ngân! Em ra rồi! – Triệu Hướng Thiên vui mừng đi lên.
- …………………- Thanh Ngân không nói gì, cũng chẳng liếc hắn một cái.
- Em lên xe đi! – Triệu Hướng Thiên vẫn niềm nở, coi như không thấy thái độ của Thanh Ngân, mở cửa xe cho cô.
- Tớ về trước nhé! Hai người về đi!– Thanh Ngân nói với Thanh Ngọc, rồi quay sang cúi đầu với Minh diệp, đi thẳng vào xe.
- Tớ chở Ngân về trước, hai người đi sau nha! – ngay lập tức, Triệu Hướng Thiên đưa tay vẫy vẫy.
Chiếc xe màu đỏ chạy đi, Minh Diệp đưa tay đỡ Thanh Ngọc, cười nói:
- Hai người đó làm sao vậy?
- À anh hiểu Hướng Thiên mà, làm điều có lỗi mới vậy thôi! – cô cười.
- Tên đó không ra hồn gì hết.
Minh Diệp lắc đầu, mở cửa xe, cẩn thận đưa Thanh Ngọc ngồi vào ghế mới
đóng cửa. Anh cũng nhanh bước vào xe, cài dây an toàn, chạy xe đi. Anh
mở bản nhạc hòa tấu, một tay đặt lên tay của Thanh Ngọc.
- Em có mệt không?
- Hì em không mệt chút nào hết! – cô cười.
- Sao hôm nay nhìn em vui vậy? – anh tò mò nhìn cô.
- Anh biết không? Hôm nay em gặp lại một người bạn lâu rồi không gặp, cậu ấy
theo gia đình qua Pháp, bây giờ về nước gây dựng sự nghiệp. Giờ gặp lại, em thấy vui lắm.
- Vậy sao? Bạn nào vậy?
- Cậu ấy tên là Lâm Bình Anh, em hay gọi là Tiểu Bình.
- Em vui lắm sao? Bạn thân lắm hả? Con trai sao? – anh hỏi liên tiếp 3 câu.
- Vâng em vui lắm! Lâu rồi mới gặp, cậu ấy là bạn thân từ lúc nhỏ!
- Ừ!
Anh ậm ừ. Nghe cái tên anh thấy thắc mắc, hình như nghe ở đâu đó rồi!
Chắc là trùng tên! Anh nghĩ vậy! Quay sang nhìn cô, lại liếc xuống bụng
nhỏ, anh đưa tay vuốt ve, hai người nhìn nhau cười.
Đi về đến
biệt thự, điện đường cũng đã mở hết!Hhai đứa nhóc đang ngồi ở sofa xem
phim hoạt hình, ngay lúc đó Tom cũng mới từ bên ngoài về. Họ lên tắm rửa rồi xuống dùng cơm tối, ngồi nói chuyện. Gia đình quây quần bên bữa cơm ấm áp.
Ở trong căn phòng nọ, tiếng trầm thấp của người đàn ông vang lên:
- Các cậu mau điều tra xem Trần Chí Trung đang ở đâu? Hơn 1 năm rồi không có
tin tức gì, nếu không cẩn thận, có ngày hắn sẽ quay lại báo thù!
- Rõ thưa Lão Đại!
Sau đó đám người đi ra, để lại người đàn ông ngồi suy tư trong phòng, tự lẩm bẩm:
- Trần Chí Trung, cũng nên đến lúc tôi giải quyết chuyện này rồi! Cháu ngoại,
cả cháu nội tôi cũng sắp ra đời, anh đừng mong tôi tha thứ cho sự phản
bội trước đây. Chỉ trách anh quá ác độc, dồn tôi vào chỗ chết!
Bầu trời về khuya, mọi thứ trở nên thâm trầm.