Mấy ngày rồi, trời oi bức. Mặt trời to lớn chiếu rọi như hung hăng muốn đốt mọi thứ.
Thanh Ngọc cũng mấy ngày rồi không gặp Minh Diệp. Anh đi công tác! Công ty có dự án lớn, anh không yên tâm để Minh Chi đi nên đành tự mình đi.
Làm ăn với công ty của Mỹ, anh đành đích thân đi một chuyến, sẵn như
thăm dò thị trường bên đó. Vậy nên chỉ có Chú Ngô đưa cô đi làm. Tạm
biệt chú NGô, cô đi vào trong.
- Tiểu Ngọc!!!! – có tiếng gọi
Cô quay đầu thì thấy Lâm Bình Anh đang đi tới, mặt hiện diện nụ cười. Cô đứng lại, thắc mắc hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
- Tớ đến thăm cậu! – Lâm Bình Anh đáp.
Từ lần trước gặp cô tới nay, cũng hơn 1 tháng rồi không gặp. Thỉnh thoảng có gọi điện nhưng cô bận không thể đi ra ngoài.
Anh cũng biết tính cô không thích ra ngoài ban đêm, chỉ thích chuyên
tâm nghiên cứu sách vở nên đêm đến cũng không hẹn cô đi ra ngoài. Hôm
nay rảnh rỗi, chuyện tình công ty cũng ổn nên anh đến bệnh viện thăm cô.
- Cậu không đi làm sao? Không sợ người ta dị nghị giám đốc không lo làm việc sao?– Thanh Ngọc hỏi lại.
- Tớ trả lương mà, ai dám ý kiến! – Lâm Bình Anh cười.
- Cậu đúng là………
- Đi ra ngoài ăn sáng chứ? Tớ chưa ăn gì cả! – anh xoa xoa bụng.
- Tớ ăn sáng rồi nhưng mà đi!
Rồi hai người đi ra ngoài, tiến đến nhà hàng đằng trước. Vào trong, Lâm Bình Anh kéo ghế cho Thanh Ngọc rồi cầm menu gọi món. Thanh Ngọc cũng
kêu một ly sinh tố. phục vụ đi rồi, Lâm Bình Anh mới nhìn Thanh Ngọc,
tựa như tìm tỏi thứ gì đó. Thấy lạ, Thanh Ngọc hỏi:
- Sao cậu nhìn tớ như quái vật thế? Trên mặt tớ có dính gì sao?
- Không phải! Từ lần trước gặp cậu đến bây giờ, tổng quan nhìn cậu có gì đó hơi khác. Nhưng mà khác ở chỗ nào, tớ không nói được! – anh lắc đầu.
- Tớ cũng vậy mà, có gì khác đâu. – cô cười.
- Đồ ăn đã được mang lên! Chúc quý khách ngon miệng – Phục vụ bưng đồ ăn tới, tươi cười.
Một ly sinh tố của Thanh Ngọc, một đĩa bò sốt rượu vang với mì Ý của
Lâm Bình Anh. Nhìn thấy đĩa thức ăn, mùi làm Thanh Ngọc muốn nôn. Vẫy
tay một chút, cô đứng dậy bụm miệng, đi nhanh vào toa lét gần đó. Nôn
khan xong, cô lau miệng đi ra.
Có thai hơn 3 tháng, đến giờ cô
vẫn nghén, Minh Diệp nhìn cô mà đau lòng, lúc nào đi công tác hoặc không ở gần cô cũng gọi điện dặn dò cô ăn uống đầy đủ. Xoa bụng mình, cô hạnh phúc vì trong đó đang có một sinh linh dần lớn lên, là kết tinh hạnh
phúc của cô và Minh Diệp, cô tự thấy ngọt ngào.
Cô không biết, trên người cô vốn dĩ có một sức cuốn hút lợi hại, nay lại càng quyến rũ hơn.
Đến bàn, cô kéo ghế ngồi xuống. Lâm Bình Anh thấy mặt cô nhợt nhạt, lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Ừ tớ không sao! Tại có thai nên nghén!
- Keeng…lộp bộp – Tiếng dao nĩa rớt xuống đĩa đồ ăn, tạo nên âm thanh làm cô giật mình.
- Cậu sao vậy? tiểu Bình!...ê! – cô thấy Lâm Bình Anh vẫn còn ngạc nhiên quá
khích, cứ nghĩ hắn giận nên cười – Xin lỗi nhé! Tớ cũng quên không nói
với cậu là tớ có thai, cậu giận tớ phải không?
- …………………………- kinh ngạc chưa vơi đi, hắn uống 1 ngụm nước rồi nhìn Thanh Ngọc, không biết
nên nói gì, ánh mắt đầy phức tạp, nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen làm hắn
khó chịu.
- Thật ra chúng tớ yêu nhau, ở với nhau cũng được một thời gian rồi!
- Cậu đã cưới??? – Lâm Bình Anh phức tạp thốt lên 1 câu.
- Tớ chưa cưới! Ba anh ấy đang nằm ở bệnh viện tớ làm, đang trong giai đoạn
hồi phục nên chúng tớ quyết định chờ thêm 1 thời gian nữa rồi mới cưới.
- Cậu có thai được mấy tháng rồi?
- Hơn 3 tháng rồi.
- Cậu yêu anh ta sao?
- Ừ! Tớ yêu anh ấy, rất nhiều! Gặp anh ấy, tớ mới biết rằng không phải tớ
không biết yêu, mà là chưa thật sự gặp đúng đối tượng để yêu!
- Hai người chưa cưới mà đã có con, không sợ mẹ cậu thất vọng sao?
- Mẹ tớ không phản đối, chuyện có thai mẹ cũng biết rồi.
- Vậy sao?- Lâm Bình Anh chỉ cười nhẹ.
Nụ cười ấy chỉ kéo nửa khóe môi giương lên, ánh mắt phức tạp nhìn người đối diện. Anh thấy cô luôn 1 mình, anh cứ nghĩ rằng mình có cơ hội
nhưng tại sao?
Tại sao anh lại về nước muộn? Tại sao ông trời
lại lấy đi người anh yêu, người con gái ở trong lòng anh chiếm 1 vị trí
quan trọng ngoài mẹ anh? Tại sao anh yêu cô mà không thể có cô?
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, anh rất đau. Nhưng biết làm sao được, cô đã
yêu! Cô yêu người đó, ánh mắt cô hạnh phúc khi nói về tình yêu của
mình, họ lại còn có con nữa, anh làm sao có cơ hội?
Kìm nén tất cả mọi cảm xúc, anh nhìn cô:
- Người ấy chắc phải rất xuất sắc mới làm cậu để ý như vậy?
- Cũng không có gì nổi bật! Chỉ là tớ yêu anh ấy từ lúc nào không hay. Anh ấy
rất tốt, chăm sóc cho tớ rất nhiều! Tớ yêu con người hiếu thảo, yêu con
người ấy mà không biết rốt cuộc mình yêu nhất ở điểm nào!
- Vậy phải chúc mừng cậu rồi! Cậu chuẩn bị làm mẹ…- nói đến đó, hắn như nghẹn lại.
- Cảm ơn cậu! Tuy vậy nhưng ít nhất thời gian tới cậu sẽ dự được đám cưới của tớ đó nha! Nhớ phải mừng lớn. – cô cười tươi.
- Dĩ nhiên rồi! – anh cũng gượng cười – Thôi cậu đi vào làm đi! Tớ ăn xong
tớ cũng phải đến công ty, giờ mới nhớ còn có chút việc.
- Ừ vậy tớ đi trước!
Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, mọi cảm xúc vỡ ra trong lòng.
Hắn yêu cô! Từ nhỏ đã là bạn nối khố, là thanh mai trúc mã. Lớn lên
luôn là bạn chung lớp, là bạn thân, rất thân. Sau này khi lên trung học, có nhiều anh khóa trên viết thư bày tỏ với cô, hắn cực kỳ khó chịu. Đến khi nhận thức được tình cảm của mình là gì, hắn lại không kịp thổ lộ mà phải theo ba mẹ ra nước ngoài.
Trước khi đi, hắn nắm tay cô,
chỉ nói chờ tớ trở về rồi lên xe đi ra sân bay. Mọi cố gắng của hắn chỉ
mong nhanh chóng hoàn thành việc học, tìm hiểu việc kinh doanh để có thể về nước hoàn thành mọi việc Sư phụ giao phó nhưng hơn hết hắn mong gặp
cô, nói cho cô tình cảm của hắn.
Vậy mà bây giờ thì sao? Cô đã
yêu người khác, đã có con với người đó. Tuy chưa cưới nhưng hắn hiểu bây giờ cô đang hạnh phúc, hắn không thể chen ngang phá hoại, nếu không chỉ sợ tình bạn 28 năm cũng trôi mất.
Thẫn thờ suy nghĩ, điện thoại reo lên. Nhìn màn hình, chữ “ Sư Phụ” hiện lên khá rõ. Biết là không
thể không bắt máy, hắn dằn mọi cảm xúc, bắt máy:
- Con chào thầy!
- Tiểu Bình! Con khỏe không? – đầu dây bên kia một giọng nói hữu lực vang lên.
- Dạ thưa thầy, con khỏe! – hắn đáp lại đầy lễ phép.
- Công ty bên đó ổn chưa?
- Mọi việc đã ổn, hoạt động của công ty cũng đã đi vào quỹ đạo rồi ạ!
- Vậy thì tốt! Không hổ là đệ tử của ta.
- Cảm ơn thầy đã khen ngợi!
- Mọi việc điều tra đến đâu rồi? Ta nghĩ con đã có kết quả để thông báo cho ta rồi chứ?
- Vâng thưa thầy! Hôm nay con mới nhận được kết quả, cứ nghĩ sẽ gọi cho thầy nhưng thầy đã gọi cho con trước rồi ạ!
- Vậy thì tốt! Con cứ gửi tư liệu qua cho ta!
- Dạ vâng! Hiện tại con đang ở bên ngoài, một lát nữa, con sẽ gửi ngay cho thầy!
- Vậy được, con cứ làm việc của mình đi!
- Con chào thầy!
Đầu dây bên kia tắt máy, âm truyền tu tu đã báo, anh ngắt điện thoại.
Sư phụ đã giao phó cho anh công việc này, anh biết mọi thứ có thể sẽ rất nguy hiểm, anh cũng không thể để người con gái anh yêu dính vào chuyện
này! Đứng lên, anh thanh toán tiền rồi lái ô tô đi ngay.